Thế thân – Chương 28
Thu Vân sau lần hãm hại Uyên Linh không thành, lại bị Đức Tuấn cự tuyệt và sỉ ทɦụ☪ đuổi ra khỏi nhà thì đem lòng oán hận, quyết định đến gặp ông Nhân để đòi quyền lợi.
Đức Tuấn và ông Nhân đang nói chuyện về Uyên Linh thì có tiếng chuông cửa.
“Có một cô gáι tên Thu Vân xin gặp ông chủ ạ”. Bà Mai đi vào báo.
“Kêu cô ta về ngay cho tôi”. Đức Tuấn có vẻ khó chịu.
“Để cô ta vào”. Trái lại với Đức Tuấn, ông Nhân có vẻ điềm tĩnh.
Bà Mai nhìn Đức Tuấn một lúc xong lại nhìn ông Nhân dò ý một lần nữa. Ông Nhân gật đầu bà mới yên tâm đi ra mở cửa cho Thu Vân vào.
“Anh cũng ở đây sao?”. Thu Vân hơi ngạc nhiên.
Đức Tuấn không trả lời mà ngoảnh mặt đi một cách khinh bỉ.
“Cũng tốt! Để anh nghe luôn một thể”
“Cô muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Thu Vân nhìn sang ông Nhân, mặt vẻ câng câng không chút lễ độ với người lớn. Cùng là chị em nhưng cách hành xử lại khác hoàn toàn so với Uyên Linh. Đôi mắt sắc sảo hơi xếch lên phía ở phần đuôi khi giận dữ khiến người đối diện có phần ghê sợ.
“Chuyện của tôi với Đức Tuấn chắc ông đã nghe nói”
“Đã nghe”
“Vậy ông tính sao?”
“Không phải Đức Tuấn đã nói với cô rồi sao? Sinh đứa bé ra, nếu xét nghiệm ADN nó mang dòng ɱ.á.-ύ nhà họ Nguyễn thì chúng tôi sẽ có trách nhiệm với đứa trẻ”
“Chỉ thế thôi sao? Các người muốn chịu trách nhiệm bằng cách nào”
“Cô có thể nuôi nó và chúng tôi chu cấp hàng hoặc cô đưa đứa bé cho chúng tôi nuôi dưỡng”
“Các người đang giỡn mặt với tôi sao? Đưa cho các người nuôi dưỡng? Vậy tôi được gì? Ha ha! Thật buồn cười”
“Vậy cô muốn gì?” Đức Tuấn ngồi nãy giờ nghe cuộc đối thoại của Thu Vân với ông nội mình mà điên tiết không chịu nổi.
“Làm gì ư? Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Lập tức ly dị với Uyên Linh và cưới tôi làm vợ”. Thu Vân ghé sát tai Đức Tuấn nói chẳng chút kiêng nể về ông Nhân đang ngồi đó.
“Nếu chúng tôi không đồng ý với điều kiện của cô thì sao?” Ông Nhân vẫn rất điềm tĩnh.
“Tôi sẽ cho cả đất nước này biết tổng giám đốc tập đoàn Hùng Phát có con rơi mà không chịu nhận. Để xem gia đình ông còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ”.
“Còn gì nữa không?”
Ông nhân chậm rãi hớp một ngụm trà.
“Có bấy nhiêu thôi mà cô cũng muốn đối đầu với chúng tôi sao? Tôi tưởng cô còn chiêu gì ᵭộc hơn nữa chứ? Mấy trò này ấu trĩ quá rồi. Không cần cô đồng ý chúng tôi cũng có cách xét nghiệm ADN của cái thai trong bụng cô là con ai. Nếu nó không phải con của Đức Tuấn thì lúc đó chắc cô sẽ hiểu mình sẽ lãnh hậu quả gì rồi chứ?”
“Ông dám?”
“Cô nghĩ tôi là trẻ con giống mấy cô mấy cậu sao? Nể tình cô là chị gáι của Uyên Linh, tôi muốn cho cô thời gian để cô có thể suy nghĩ lại mà thay đổi. Không ngờ cô lại càng ngày càng làm quá lên. Tôi cũng không còn cách nào khác”
“Ông…”
Thu Vân giận tím mặt, mồ hôi túa ra, tay run run có một chút sợ hãï. Phàm những người làm việc xấu dù bên ngoài có tỏ ra bình tĩnh đến đâu cũng có chút sơ hở. “Có tật thì giật mình”. Những điều này không thể qua được con mắt của ông Nhân.
Quan sát Thu Vân một lúc, ông Nhân đã có thể nhận ra ý đồ của cô ta. Ông đoán cái thai của Thu Vân có đến chín phần là ʇ⚡︎ự cô ta sắp đặt để lừa Đức Tuấn. Đứa cháu trai này của ông việc gì cũng thông minh nhưng trong chuyện tình cảm thì lại ngờ nghệch quá. Ông Nhân cười hỏi lại Thu Vân một lần nữa:
“Thế nào? Cô đồng ý thỏa thuận với chúng tôi hay để chúng tôi giải quyết”
“Các người được lắm! Cậy mạnh để ăn hϊếp một người phụ nữ yếu đuối như tôi. Rồi xem! các người sẽ phải hối hận vì đã đối xử với tôi như thế này”
Thu Vân giận dữ giật chiếc túi ҳάch tгêภ bàn rồi đi thẳng như đang chạy trốn, sợ người khác nhìn thấy được sơ hở của mình.
Đức Tuấn ngạc nhiên nhìn ông nội mình:
“Ông! Sao ông lại có thể đảm bảo đứa trẻ không phải con của cháu”
“Cháu nhìn thái độ của cô ta đi! Rõ ràng đang run sợ. Nếu đứa trẻ là con của cháu thật thì tại sao lại không dám để chúng ta cùng đi xét nghiệm. Chỉ có những người làm điều xấu xa mới không dám để cho người thứ 2 biết. Huống hồ, cháu đã từng nói với ta, cháu say bí tỉ không có một chút ấn tượng gì khi làm chuyện đó với cô ta”
Đức Tuấn nghe ông Nhân ρhâп tích một hồi thì thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng, anh không có một kí ức nào liên quan đến Thu Vân cả. Những lần nằm ngủ, ngay cả trong giấc mơ anh cũng chỉ nghĩ đến Uyên Linh mà thôi.
“Ông đúng là lợi hại”
Đức Tuấn giơ ngón tay cái lên tán thưởng ông Nhân.
“Thôi được rồi! Giờ đến lượt ta hỏi Ϯộι cháu đây. Chuyện của cháu với Uyên Linh giải quyết đến đâu rồi?”
“Cô ấy… Cô ấy đang trong Ьệпh viện?”
“Bệnh viện? Sao nó lại trong Ьệпh viện?” Ông Nhân có vẻ lo lắng.
“Mẹ cô ấy gặp tai пα̣п, cô ấy cũng gặp chút chuyện trong khi chăm sóc mẹ. Nhưng ông yên tâm cô ấy không sao cả”
“Con bé này! Toàn gặp những chuyện xui xẻo. Tội nghiệp. Thôi con thu xếp vào với nó”
“Con suýt quên mất. Định qua ông xong sẽ đến viện mà lại gặp cô ta…”
“Chuyện Thu Vân con không cần lo lắng. Mau vào với Uyên Linh! Mau đi đi”
“Dạ! Con đi liền”
Ông Nhân lắc đầu nhìn bộ dạng luống cuống của Đức Tuấn. “Đứa trẻ này thật là ngốc mà”. Ông Nhân nhớ lại. Từ ngày mẹ mất, Đức Tuấn tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm ai trong gia đình. Lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, xa cách. Kể cả với bố mình. Với bà Cẩm Thu và Đức Tùng thì mối quαп Һệ lại càng tệ hơn. Chỉ có ông là người thân duy nhất anh thường quan tâm thăm hỏi.
Nhưng cũng chỉ là trách nhiệm của một đứa cháu với ông mình. Từ ngày cưới Uyên Linh xong, tâm trạng của Đức Tuấn khác hẳn. Cậu thường tỏ ra đùa cợt, thỉnh thoảng châm chọc và có chút ngây ngốc mỗi khi hai đứa có chuyện. Ông biết, đứa cháu này của ông đã thật sự tìm được người mang lại ý nghĩa cho cuộc đời của mình. Chính vì vậy, nên ông luôn muốn giữa Uyên Linh lại bằng mọi cách. Uyên Linh chính là người có khả năng thay ông chăm sóc, làm bạn với Đức Tuấn sau khi ông, người thân duy nhất của Đức Tuấn không còn nữa. Ông không thể ᵭάпҺ mất một người quan trọng như vậy đối với Đức Tuấn.