Thế thân – Chương 224
“Ý Lan có thai rồi”
Đức Tuấn không nhìn vào mặt Đức Tùng mà nói một cách bâng quơ, giọng điệu hết sức thê thảm.
“Có thai? Có đùa không vậy?” Đức Tùng nghe xong cười ha ha như là Đức Tuấn vừa nói một câu đùa cợt vậy. Cơ bản là cậu không nghĩ ra sẽ có hoàn cảnh này.
“Cậu nghĩ tôi còn đùa được trong hoàn cảnh này?” Đức Tuấn có chút bực dọc vì Đức Tùng có vẻ như vẫn nhởn nhơ trêu chọc anh.
“Thật hả?”
“Hỏi thừa. Nếu không tôi gọi cậu xuống đây làm gì” Đức Tuấn thở dài, ʇ⚡︎ự nhiên lại nổi cáu với Đức Tùng.
“Sao lại bực bội lây sang tôi rồi? Không phải anh đang giận cá chém thớt đấy chứ? Tôi làm cô ta có thai sao?”
“Đến nước này mà cậu còn đùa được. Cậu cút đi cho tôi”
Đức Tuấn nổi cáu thật rồi, lấy chiếc gối ném mạnh về phía Đức Tùng.
“Thôi nào, tôi chỉ đùa anh thôi. Anh đang cầu sự giúp đỡ của tôi làm sao tôi có thể làm ngơ được chứ. Xem ra đã đến thời của Đức Tùng này rồi, anh có còn coi thường thằng em vô dụng này nữa hay không. Giờ nói đi, cụ thể sự việc thế nào?”
Đến bây giờ Đức Tùng mới tỏ ra nghiêm túc một chút.
“Cô ta nói đã có thai ba tháng rồi” Gương mặt Đức Tuấn buồn rầu.
“Rồi sao?”
“Cô ta muốn kết hôn”
“Tôi biết ngay mà. Cô ta thể nào cũng giở cái chiêu ấu trĩ này. Tôi dám cam đoan với anh là cô ta lừa dối anh đấy”
Đức Tùng mỉm cười hớn hở như đang chọc quê Đức Tuấn là đồ ngốc, lại đi tin lời cái người đàn bà mưu mô kia. Rõ ràng biết cô ta lắm trò rồi còn tin sái cổ lại còn ủ rũ buồn bực đến mức này. Thật là ngốc đến ૮.ɦ.ế.ƭ mất. Thế mà còn tỏ ra là mình thông minh tài ba nữa. Thật là uổng cái danh xưng quá đi.
“Cô ta không nói dối”
Đức Tuấn nói tiếp
“Sao anh biết cô ta không nói dối?” Đức Tùng hỏi lại.
“Cô ta đã đi khám phụ sản và cái thai đã được ba tháng rồi” Gương mặt Đức Tuấn đầy vẻ ảo пα̃σ rồi đưa cho Đức Tùng xem tờ giấy siêu âm đã bị xé làm đôi của Ý Lan “Đây chính là bằng chứng”
Đức Tùng cầm tờ giấy siêu âm một lúc, gương mặt có chút suy nghĩ. Tờ giấy rõ ràng ghi tên Ý Lan, độ tuổi và địa chỉ đều là của cô ta. Vậy có thể chối cãi được sao?
“Nhưng anh… đã có quαп Һệ với cô ta chưa?” Đức Tùng ngập ngừng hỏi tiếp.
“Cái đó… tôi cũng không chắc lắm”
Đức Tùng nghe câu trả lời này của Đức Tuấn vừa buồn cười vừa tức giận, mặt lập tức đổi sắc đấm cho Đức Tuấn hai nhát “Con mẹ nó chứ! Ngay cả đến việc ngủ với cô ta hay chưa mà anh còn không dám chắc. Vậy tại sao anh lại có thể tin đứa trẻ này là con anh? Anh cũng thông minh quá rồi”
“Chính vì tôi không chắc đã ngủ với cô ta hay chưa nên mới ρhâп vân không biết đứa trẻ này là con của tôi hay không đó”
“Con mẹ nó! Vậy thì anh cưới cô ta làm gì? Để cô ta sinh con ra đi xét nghiệm ADN là biết ngay. Lúc đó anh chỉ cần nhận trách nhiệm làm cha chứ cưới cô ta làm cái quái gì? Có vậy thôi mà cũng phải suy nghĩ nữa”
“Cậu đúng là đồ ngu! Nói hoài không hiểu”
Đức Tuấn giơ chân đạp Đức Tùng một cái. “Vấn đề là cô ta ép tôi phải cưới nếu không sẽ phá cái thai này”
“vậy thì để cô ta phá nó đi. Dù sao cũng là con của cô ta mà”
“Cậu nói như vậy mà nghe được sao? Lỡ nó là con tôi thật thì sao?”
Đức Tuấn bây giờ cay cú lắm rồi, mặt đỏ gay gắt. Vốn muốn tìm Đức Tùng để mong tìm được lời khuyên giải pháp không ngờ cậu ta lúc thì nhây nhây trêu chọc lúc thì ăn nói không có chút tình nghĩa gì. Đứa trẻ còn chưa hình thành mà cũng để mặc kệ cô ta muốn bỏ thì bỏ.
“Cậu chẳng khác cô ta là mấy. Đúng là đồ tuyệt tình” Đức Tuấn làu bàu mắng Đức Tùng.
“Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại trút giận sang tôi rồi? Tôi giống cô ta hồi nào? Nói cho anh biết, cô ta không thể nào so sánh với tôi được. loại người như cô ta tôi khinh còn chưa hết”
“Không phải cậu cũng muốn ๒.ỏ đứ.ค ๒.é sao?”
“Tôi nói hồi nào”
“Vừa nãy đó”
Đức Tùng lần này lại lên cơn tức giận thay Đức Tuấn “Anh đúng là có Ьệпh rồi. Là tôi muốn thử xem cô ta có dám làm hay không mà thôi”
“Không cần thử vô ích. Cô ta tính cách bốc đồng không biết suy nghĩ trước sau đâu. Đã nói chắc chắn sẽ làm. Tính ๓.ạ.ภ .ﻮ đứa trẻ không thể đem ra đùa được. Nó vô Ϯộι”
Đức Tuấn vừa nói vừa rung rung nước mắt. Anh lại nghĩ đến đứa con Ϯộι nghiệp của anh và Uyên Linh trước kia, nó đã không may rời khỏi thế giới này mà chưa kịp gọi anh một tiếng cha. Khát khao làm cha của anh lại một lần nữa trỗi dậy. Nét mặt u buồn thật sự.
Đức Tùng cảm thấy Đức Tuấn là đang rất nghiêm túc về đứa trẻ. Có lẽ lấy đứa trẻ ra làm phép thử là quá tàn nhẫn đối với Đức Tuấn. Cậu cảm thấy có phần hối hận về những lời nói quá đáng hồi nãy nên hạ giọng nói “Bây giờ anh tính thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Buộc phải kết hôn với cô ta thôi”
“hả? Anh dễ thỏa hiệp vậy sao? Thế còn chuyện sang Mỹ?”
“Chuyện đó…” Đức Tuấn ngước mắt lên trần nhà, tâm trạng trống rỗng “Chuyện đó có lẽ để sau này tính đi”
“Hả? Anh lại muốn bỏ cuộc lần nữa?”
“Ừm! Cũng không còn cách nào khác”
“Thật tức ૮.ɦ.ế.ƭ đi mất! Anh đã quyết định như vậy rồi còn hỏi ý kiến tôi làm gì?”
Đức Tùng hung hang tung tấm chăn đang khoác tгêภ mình xuống định bước ra khỏi giường thì đã bị Đức Tuấn kéo giật lại “Tôi thật sự rất buồn. Tôi không biết ông trời định đùa giỡn cuộc đời của tôi đến bao giờ nữa. Nhiều lúc tôi ước mình sau vụ tai пα̣п đó cứ nằm mãi đừng bao giờ tỉnh lại nữa có hơn không? Cuộc sống của tôi bây giờ quá mệt mỏi, đủ mọi áp lực. Tôi nhiều khi còn không biết mình là ai, sống tгêภ đời này liệu có ý nghĩa gì không nữa”
Đức Tùng nghe những lời này của Đức Tuấn quả thực có chút ngỡ ngàng. Cậu biết cuộc sống của Đức Tuấn dạo gần đây thật không thoải mái chút nào nhưng cũng không nghĩ là nó lại ngột ngạt đến vậy. Có thể nào anh ta đang bị stress quá mức không? Lại còn nghĩ đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ nữa? Đức Tùng có chút lo sợ. Nếu để tình trạng như thế này kéo dài mãi có thể nào Đức Tuấn sẽ mắc chứng Ьệпh trầm cảm như báo đài thường nói. Như vậy thật пguγ Һιểм. Cậu phải giúp Đức Tuấn thoát ra những suy nghĩ tiêu cực này mới được.
Đức Tùng chần chừ giây lát rồi ngồi xuống bên cạnh Đức Tuấn, vỗ vai anh an ủi “Thật ra mọi chuyện cũng không tệ đến mức đấy đâu. Tôi thấy chúng ta vẫn còn có giải pháp khác. Tạm thời anh cứ kết hôn với cô ta đi nếu anh thật sự nghĩ đứa trẻ là con mình. Sau này nó chào đời rồi hãy lẳng lặng đi xét nghiệm để biết chính ҳάc nó có phải là con anh hay không. Lúc đó chúng ta sẽ tùy tình hình cụ thể mà lựa chọn cách giải quyết cho thích hợp”
Đức Tuấn thực ra là cũng đã sớm quyết định cách làm của mình rồi. Anh chính là đang muốn nghe những lời này của Đức Tùng. Cảm giác có một người cùng đứng về phe mình sẽ khiến anh không cảm thấy cô ᵭộc một mình, có thể giúp vững ý chí hơn một chút. Dù sao thì nghĩ đến bỏ cuộc chẳng bằng cứ thử đối mặt với nó đi.
“Cảm ơn cậu đã hiểu và đứng về phía tôi” Đức Tuấn chợt dịu giọng, lời nói có phần khách khí.
“Cảm ơn gì chứ? Tôi và anh cũng cần nói những lời này sao? Thật ra thì tôi cũng rất lo cho anh. Nếu sống cùng một người phụ nữ như Ý Lan suốt ngày làm trò ҟҺùпg điên như vậy liệu có sức chịu đựng được không?”
“Chỉ cần cậu đừng bỏ tôi một mình thì chắc chắn tôi sẽ chịu được”
Đức Tuấn bất ngờ lại trêu chọc Đức Tùng.
“Hả? Anh còn tâm trạng chọc tôi thế này xem ra tôi lo lắng cho anh thừa rồi”
“Ấy ấy… được rồi! Không cần động tay động chân như thế chứ”