Thế thân – Chương 222
Đức Tùng nhắc thì Đức Tuấn mới nhớ đến Ý Lan. Quả thực chuyện của Ý Lan đã khiến Đức Tuấn đau đầu lắm rồi, cũng chưa biết phải giải quyết bằng cách nào mới thỏa đáng. Chuyện cứ dùng dằng mãi cũng không hay lại càng gây thêm mệt mỏi cho cả hai. Đức Tuấn thấy cũng nên chấm dứt một lần cho xong.
“Chuyện này, tối nay tôi sẽ nói chuyện dứt khoát với cô ấy”
“Phải vậy chứ” Đức Tùng bập mạnh vào vai Đức Tuấn ra vẻ tán thường “Tôi nói anh nghe, đáng lẽ chuyện của cô ta anh phải giải quyết từ lâu rồi mới đúng. Anh thấy đó, cô ta không hề ngây thơ đáng thương như anh nghĩ trước đó đúng không? Chỉ thật Ϯộι nghiệp cho chị dâu Uyên Linh của tôi mà thôi. Chịu đủ mọi thứ ấm ức mà không có cách nào bày tỏ được”
“Được rồi! Cậu không cần nhắc đến nữa, tôi ʇ⚡︎ự biết mình tệ đến cỡ nào rồi. Còn muốn xát muối vào vết thương của tôi nữa”
“Ai biểu anh là kẻ bạc tình. Hai za! Nhưng dù sao chúng ta cũng là an hem. Tôi hận là không thể Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ anh cho rồi”
Đức Tùng nói xong đẩy Đức Tuấn ra rồi cười một cái. Không khí có vẻ như đã thoải mái hơn một chút. Tâm tình của Đức Tuấn cũng không còn nặng nề như trước nữa. Anh nhìn cậu em trai đặc biệt của mình mỉm cười hài lòng xen lẫn chút biết ơn.
“Cảm ơn cậu” Đức Tuấn bất ngờ bày tỏ.
“Vì chuyện gì?”
“Vì đã không rời bỏ tôi vào lúc này”
“Hả? Anh cũng biết nói những lời này sao? Nói cho anh hay nếu là 6 năm trước thì tôi đã một gậy ᵭ.ậ..℘ ૮.ɦ.ế.ƭ anh rồi. Trách là ông trời lại xui khiến chúng ta lâm vào hoàn cảnh này chứ? Ai bảo anh là người thân duy nhất tгêภ đời này của tôi chứ? Tôi cũng không nỡ lòng nào lại ᵭάпҺ mất. Haizz!Thật là làm khó người ta mà”
Đức Tùng vừa nói vừa cười hi hi ha ha. Giọng điệu vô cùng sảng khoái. Mới lúc đầu còn hung hùng hổ hổ muốn lao vào ᵭάпҺ Đức Tuấn một trận cho hả dạ, mặc nhiên đem muôn vàn lời lẽ khó nghe rủa xả anh ta. Vậy mà bây giờ tâm trạng đã khác hẳn rồi. Đúng là ý nghĩa của việc sẻ chia, nỗi buồn hay niềm đau nào cũng sẽ được vơi đi không ít.
Đức Tùng và Đức Tuấn trở về nhà thì cũng đã khá muộn rồi. Họ cũng không bảo về nhà là sẽ không ăn tối nên người giúp việc vẫn nấu ăn và dọn sẵn một bàn ăn tгêภ bàn. Khi hai người trở về thì đã 10 giờ tối. Giờ cơm đã qua nhưng không hiểu sao bàn ăn vẫn chưa dọn đi, còn bày rất đầy đủ các món ăn ngon.
“Chị sao còn để đồ ăn ở đây?”
Đức Tùng thấy chuyện này hơi không bình thường liền hỏi người giúp việc.
“Dạ, tại vì hai cậu không báo trước nên tôi vẫn nấu đồ ăn đầy đủ. Cũng định dọn đi hai tiếng trước rồi nhưng cô Ý Lan không cho dọn”
Vừa dứt lời thì Ý Lan liền trong phòng bước ra “Đó là ý của em, không phải của chị ấy. Đừng trách chị ấy”
“Hả? Cô có Ьệпh à? Để một mâm cơm đầy đồ ăn đến tối khuya để làm cái gì hả?”
Đức Tuấn trố mắt nhìn Ý Lan như một kẻ tâm thần. Không biết cô ta lại đang muốn giở trò ҟҺùпg điên gì nữa đây?
Ý Lan chỉ lướt qua Đức Tùng còn không thèm nhìn cậu quá hai giây liền chạy lại bên cạnh Đức Tuấn “Là em chờ anh về ăn cùng. Em đến giờ vẫn chưa ăn gì cả”
“Cô chờ tôi làm gì? Chẳng phải ngày nào tôi cũng về trễ thế này sao? Cô có chờ tôi cũng vô ích” Đức Tuấn lạnh lùng tỏ thái độ xa lạ với Ý Lan. Nhưng hôm nay cô ta lại không hề tỏ ra cáu giận gì cả. Trái lại còn ỡm ờ vuốt vuốt vạt áo Đức Tuấn, cứ như thể một người vợ đang làm nũng với chồng mình vậy.
“Nhưng hôm nay thì khác. Em phải chờ anh cho bằng được mới có thể ăn cơm”
“Đồ ҟҺùпg điên! Tôi nói cô nên vào Ьệпh viện để kiểm tra tâm thần đi là vừa”
Đức Tuấn nhướn mày mắng Ý Lan. Nhưng cô ta dường như chẳng thèm để ý đến lời cậu nói nữa rồi. Ánh mắt vẫn dán vào ռ.ɠ-ự.ɕ Đức Tuấn, tay ๓.â.-ภ ๓.ê khắp người anh.
“Khùng điên hết nói nổi rồi” Đức Tùng hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Đức Tuấn “Anh liệu mà giải quyết cho nhanh việc này đi. Nếu không đến tôi cũng nôn ói không chịu được nữa rồi”
Nói xong liền bỏ đi về phòng mình.
Chị giúp việc thấy tình hình có vẻ như không tiện lắm cũng cúi đầu xin phép lui xuống.
Đức Tuấn thấy không khí ngột ngạt và có phần gượng gạo liền giật tay Ý Lan ra đẩy cô ta xa ra người mình.
“Cô làm ơn giữ ʇ⚡︎ự trọng một chút. Ở nhà này không chỉ có mình chúng ta”
“Vậy chúng ta vào phòng nói chuyện riêng”
“Không được. Có gì thì cô cứ nói đi, tôi cũng buồn ngủ lắm rồi”
“Chuyện này không thể nóng vội được”. Ý Lan mặt dày lại sát lại gần Đức Tuấn ๓.â.-ภ ๓.ê chiếc cà vạt tгêภ cổ anh mặc dù đã bị Đức Tuấn thẳng thắn từ chối. Cô ta bây giờ có nói gì cũng bằng thừa. Mặt cô ta có lẽ đã dày thêm hai ba lớp da rồi cũng nên. Không còn biết chút xấu hổ hay liêm sỉ gì nữa.
Đức Tuấn thấy thái độ của Ý Lan ngày càng suồng sã một cách ngông cuồng không coi ai ra gì cũng vô cùng khó chịu. Anh đã quá mệt mỏi thực sự cần một giấc ngủ lắm rồi nhưng Ý Lan cứ mãi úp úp mở mở không nói thẳng câu chuyện của mình, làm phiền anh quá đỗi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói nhanh lên nếu không thì để ngày mai nói. Tôi đi ngủ”
Đức Tuấn cáu gắt giật tay Ý Lan ra bực bội đi vào phòng mình. Nhưng Ý Lan nào buông tha cho anh. Cô ta lập tức chạy theo anh chui tọt vào phòng Đức Tuấn trước cả khi anh vào.
“Ý Lan, tôi thật sự thấy rất phiền nếu cô cứ mãi thế này”
Đức Tuấn cau mày, đứng ở trước cửa phòng mình còn không muốn vào phòng của mình nữa. Ý Lan đã ngồi sẵn tгêภ chiếc giường của anh. Điều này làm anh vô cùng khó chịu.
“Chúng ta kết hôn đi” Ý Lan bất ngờ đề nghị.
“Không phải đã nói rồi sao? Chuyện này không thể được” Đức Tuấn cương quyết.
“Nhưng lúc trước anh nói từ từ để anh suy nghĩ mà. Em đã kiên trì chờ anh ba tháng. Sao giờ lại thay đổi rồi?”
Đức Tuấn đi lại chỗ Ý Lan, cố gắng hạ giọng vừa khuyên giải vừa như cầu xin.
“Ý Lan, chuyện này thực ra tôi muốn nói với cô lâu rồi nhưng chưa thể mở lời. Hôm nay cũng muốn nói một thể để cô rõ. Thà rằng để chúng ta đau khổ một lần còn hơn phải dằn vặt cả đời”
Đức Tuấn nói có vẻ nghiêm trọng nhưng giọng nói không gắt gỏng như lúc nãy nữa.
“Được! Em nghe đây, anh nói đi”
“Chuyện kết hôn của hai chúng ta. Tôi biết cô cũng hiểu là tôi hoàn toàn không có tình cảm với cô mà đúng không?”
“Không! Em không hề biết điều đó. Anh rõ ràng là có tình cảm với em. Chỉ tại cô ta xen vào nên anh mới ruồng bỏ em”
“Ý Lan, chuyện này không liên quan đến Uyên Linh. Cô bình tĩnh nghe tôi nói đi, được không?”
Đức Tuấn ấn vai Ý Lan xuống để cô ta có thể giữ bình tĩnh ngồi yên vài phút nữa.
“Chuyện trước đó xảy ra hiểu lầm gì tôi không biết. Quả thật là lúc mới tỉnh dậy tôi không hiểu chuyện nên mới hiểu nhầm tình cảm của mình. Nhưng sau một thời gian tôi cảm thấy mình và cô hoàn toàn không có tình cảm gì cả. Sống chung với tôi trong một ngôi nhà lâu như vậy rồi, cô không phải là không nhận ra đúng không? Tôi thật ra là đã yêu Uyên Linh rồi. Người phụ nữ mà tôi ngày đêm thương nhớ chính là cô ấy chứ không phải cô”
“Không! Em không cần biết người phụ nữ anh yêu là ai. Em phải có được anh. Chúng ta phải kết hôn với nhau” Ý Lan gào thét ầm ĩ.
“Ý Lan! Cô bình tĩnh lại đi! Chuyện kết hôn của chúng ta sẽ không bao giờ xảy ra. Ngày mai cô có thể dọn về đi”
Đức Tuấn cương quyết, mặt lạnh lùng nói lời cuối cùng với Ý Lan.
“Đức Tuấn! Em không thể không kết hôn với anh! Không thể”
Ý Lan vừa gào vừa khóc lớn, ôm lấy cάпh tay to lớn của Đức Tuấn cầu xin.
“Tại sao lại không thể chứ? Cô còn có thể lựa chọn người khác mà. Điều kiện của cô tốt như vậy sẽ tìm được người xứng đáng hơn tôi. Sao cứ phải khổ sở vì một người không yêu mình chứ?”
“Em không thể kết hôn với ai khác ngoài anh nữa bởi vì…em đã có thai với anh rồi”