Thế thân – Chương 218

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77
Thế thân – Chương 76

Ba tháng sau, Thu Vân đã có thể chập chững đi lại được. Tuy chưa thể ʇ⚡︎ự nhiên và vững như trước được nhưng có thể nói đấy chính là thành quả mà cô đã rất cố gắng không dễ gì đạt được trong một thời gian ngắn như vậy.

Thu Vân và Uyên Linh được Văn Thành trợ giúp, giới thiệu cho bác sĩ giỏi là những giáo sư đầu ngày trong ngành chấn thương chỉnh hình nên may mắn được điều trị bằng phương pháp tốt nhất. Tạm thời cả hai chị em ở nhà của Văn Thành bên Mỹ. Một tuần sau khi Uyên Linh xuất ngoại, Văn Thành cũng đi theo sang để tham gia nghiên cứu sinh. Nhưng thực ra lý do lớn nhất chính là muốn được chăm sóc cho Uyên Linh trong quãng thời gian này.

Hôm nay là buổi cuối cùng trong phác đồ điều trị của Thu Vân. Bác sĩ nói cô có thể trở về nước tiếp tục trị liệu vật lý để bước chân có thể thuần thục hơn. Uyên Linh vui mừng đưa Thu Vân về nhà nghỉ ngơi rồi sẽ bắt máy bay về nước. Cuối cùng thì ngày này cũng đến. Xa gia đình ba tháng là một quãng thời gian quá dài đối với Thu Vân. Đặc biệt là Cu Bin đang ở nhà trông ngóng cô hang ngày. Mặc dù ở bên đó vẫn có ông ngoại và nhiều người chăm sóc. Nhưng một người mẹ như cô làm sao có thể xa con lâu như vậy mà không nhớ chứ. Nhưng Uyên Linh thì khác. Dù rất nhớ mọi người nhưng cô lại có ý định ở lại, chỉ để mình Thu Vân trở về cùng Văn Thành.

Uyên Linh vào bếp chuẩn bị nấu ăn cho bữa tối. Văn Thành vẫn chưa về. Chỉ có hai chị em thẩn tha sửa soạn trong bếp. Tâm lí có chút không nỡ.

“Uyên Linh! Em suy nghĩ kĩ chưa?” Thu Vân đang thái dở quả dưa leo bỗng dừng lại hỏi Uyên Linh.

“Suy nghĩ về chuyện gì ạ?”

“Chuyện em quyết định ở lại đây”

“Chuyện này em đã suy nghĩ rất kĩ rồi mới nói với chị. Em xin lỗi đã không thể trở về cùng chị chăm sóc chị. Nhưng Văn Thành sẽ thay em đưa chị về nước an toàn. Anh ấy cũng có việc phải về trong thời gian này”

“Không phải chuyện đó. Việc của chị coi như tạm ổn rồi. Chị có thể ʇ⚡︎ự chăm sóc mình được. Nhưng em ở lại đây có một mình lại đang mang thai, chị hơi lo lắng”

Uyên Linh dừng tay quay lại chỗ Thu Vân mỉm cười. Thực ra là cố cười để Thu Vân an lòng mà ra về.

“Chị à! Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi chứ? Với lại đây cũng không phải là lần đầu tiên em xa nhà. Chị không nhớ sao, em đã trải qua nhiều chuyện ҡıṅһ ҡһủṅɢ hơn thế còn vượt qua được. Chuyện này có nhằm nhò gì đâu. Chị lo cái gì chứ?”

“Nhưng…Đứa trẻ. Em không biết đâu, mang thai là một quá trình vô cùng vất vả. Không chỉ có chuyện mệt nhọc mà về vấn đề tâm lý nữa. Chị sợ em suy nghĩ nhiều, thiếu thốn tình cảm, không có ai quen thân… chị sợ…Ôi thôi, hay em về với chị đi. Ít nhất thì vẫn còn có chị và gia đình bên cạnh em”

Thu vân lo lắng nghĩ đến quãng thời gian mang thai và sinh con một mình của bản thân mình trước đó. Quả thật đó là thời gian khốn cùng nhất của cuộc đời cô. Một mình làm việc kiếm tiền nuôi thân, lại chẳng có thân thiết, bị ông chủ mắng cҺửι, đồng nghiệp coi thường, tiền đôi khi không có một xu dính túi… Có lúc cô còn muốn ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho xong. Nhưng nghĩ đến cái thai trong bụng cô lại cắn rang chịu đựng để tiếp tục sống tiếp. May mà sau này gặp được Văn đã cưu mang mẹ con cô, giúp cô trong lúc sinh nở. Nếu không cũng không nói trước được, mẹ con cô có thể sống được đến ngày hôm nay hay không. Hay là đã bỏ ๓.ạ.ภ .ﻮ ở nơi đầu đường xó chợ nào rồi. Nghĩ đến quãng thời gian này cô không khỏi rung mình sợ hãï. Cô không muốn Uyên Linh, đứa em gáι duy nhất của cô lại bước đi tгêภ vết xe đỗ của mình.

“Thu Vân! Em biết chị rất lo lắng cho em. Chuyện mang thai em cũng biết sẽ rất vất vả và nhiều khổ cực. Nhưng chuyện của em khác với chị ngày xưa. Chị đừng lo lắng quá. Em sẽ biết cách ʇ⚡︎ự chăm sóc cho bản thân mình mà”

“Uyên Linh, hay chị ở lại đây với em?”

“Chị ở được sao? Còn cu Bin?”

Uyên Linh cầm tay Thu Vân nói tiếp “Thu Vân! Thật mà, em không sao đâu. Em từng ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại một lần. Cái ๓.ạ.ภ .ﻮ này của em lớn lắm, không dễ dàng bị khuất phục đâu. Với lại, ᴅịcҺ vụ y tế bên này cũng rất được. Mình thuê họ chăm sóc là được mà. Hằng ngày em sẽ gọi video call cho mọi người kiểm tra được chưa?”

Uyên Linh xoa xoa mu bàn tay Thu Vân trấn an. Nhưng hình như Thu Vân cũng không mấy an tâm thì phải.

“Có phải em không về nước là vì còn yêu anh ta phải không?”

Thu Vân chợt đề cập đến Đức Tuấn. Đây cũng chính là lý do khiến Uyên Linh quyết định không trở về.

Uyên Linh lặng im không nói, cúi mặt xuống như là chấp nhận điểm yếu của mình.

“Chị biết, em vẫn còn yêu Đức Tuấn rất nhiều. Nhưng cũng hận cậu ta thật nhiều. Nếu như không vì chuyện của chị thì chắc chắn mối quαп Һệ của hai người cũng không đến mức phải chia lìa như thế này”

Thu Vân cúi xuống cầm tay Uyên Linh. Trong giọng nói có vài phần ʇ⚡︎ự ti vì lỗi lầm của mình. Thực ra khi quyết định ra đi, thỉnh thoảng nhìn thấy Uyên Linh nhìn tấm hình của Đức Tuấn rồi lặng khóc một mình trong đêm tối Thu Vân cảm thấy rất hối hận về hành động bộc phát của mình. Cô biết Uyên Linh còn yêu Đức Tuấn nhiều lắm, nói ra đi để quên đi nhưng thực chất là không thể nào quên được. Mối quαп Һệ của họ đã trải qua biết bao thử thách vậy mà đến cuối cùng đã phải chia tay một cách đáng tiếc như vậy. Nếu không phải vì Thu Vân quá bực tức nóng lòng trút giận thay Uyên Linh thì có lẽ một thời gian nữa Đức Tuấn sẽ nhớ lại, mối quαп Һệ của họ sẽ không tệ như lúc này nữa. Thực sự bây giờ Thu Vân mới thấm thía mối tình khắc cốt ghi tâm là như thế nào. Dù cho người đó có như thế nào, thời gian và không gian có ngăn cách bao xa cũng không thể nào cản trở được tình yêu của họ nghĩ về nhau. Uyên Linh với Đức Tuấn chính là như thế.

Thấy Thu Vân lại đang bắt đầu ʇ⚡︎ự trách bản thân mình, Uyên Linh không muốn cô lại nghĩ rằng, bản thân mình có lỗi trong mối quαп Һệ của em gáι. Mà thực ra, Thu Vân cũng hoàn toàn không phải là người gây ra chuyện này.

“Không! Không phải là lỗi của chị. Chuyện này không thể trách chị được. Thu Vân à! Chị đừng nghĩ như vậy nữa có được không? Chị làm như thế em càng thấy không an lòng”

“Được rồi! Chị không nghĩ nữa. Nhưng còn chuyện của đứa bé, em cũng không định nói cho cậu ta biết sao?”

“Chuyện đó… em cũng chưa biết nữa. Hãy để cho thời gian trả lời đi”

Uyên Linh buồn bã nghĩ đến đứa trẻ và ba nó. Có chút cay đắng xót xa trong lời nói của mình.

“Nhưng đứa trẻ không thể không có cha. Em biết không, từ khi chị sinh cu Bin chị mới thấy cảm giác thiếu thốn tình thương của cha là như thế nào. Nhiều lúc chị cũng cảm thấy hối hận vì đã sinh ra nó không có gia đình đầy đủ. May mà có văn yêu quý nó như cha. Nếu không chị không biết còn day dứt dày vò bản thân mình bao lâu nữa”

Thu Vân lại nghĩ đến hoàn cảnh của cu Bin, mắt nghẹn ngào như muốn khóc. Thương đứa con không may mắn của mình rồi lại nghĩ đến tương lai của đứa cháu nhỏ Ϯộι nghiệp sắp ra đời cũng chịu chung số phận như vây, quả là cô không đành lòng.

“Đứa trẻ Uyên Linh sinh ra nhất định sẽ có cha”

Giọng nói của một người đàn ông vang lên ở cửa bếp khiến hai chị em cũng giật mình nhìn lại. Đó chính là Văn Thành, không biết anh đã về từ bao giờ.

“Xin lỗi vì đã nghe câu chuyện của hai chị em” Văn Thành cất giọng trầm trầm.

“Cũng không có gì bí mật lắm” Thu Vân có chút ái ngại nói. Cô không muốn Văn Thành khó xử với anh là người có quá nhiều ơn huệ với gia đình cô.

Văn Thành nhìn Thu Vân cười rồi quay sang chỗ Uyên Linh nói khẽ “Uyên Linh! Nếu em không ngại, anh có thể nhận đứa trẻ là cha đỡ đầu của nó. Nó sẽ không mang bất kỳ một điều tiếng gì cả, được không?”

Uyên Linh khá bất ngờ về lời đề nghị này của Văn Thành. Quả thực tình huống này cô chưa từng nghĩ đến. Văn Thành là người thân thiết với cô như vậy, có thể nói còn hơn cả tình an hem trong gia đình nữa. Nhận con cô làm con nuôi cũng không có vấn đề gì to tát lắm. Nhưng vấn đề ở chỗ, Văn Thành không đơn giản chỉ coi cô là em gáι. Anh từng theo đuổi cô và cho đến bây giờ vẫn vậy. Hơn nữa, cái quan trọng nhất đối với Uyên Linh là cô sợ ánh mắt của Đức Tuấn khi nhìn con cô gọi Văn Thành là cha. Chuyện này Uyên Linh không dám nói ra cũng không dám thừa nhận nhưng cô thực sự là đã nghĩ như vậy.

Văn Thành thấy Uyên Linh có vẻ khó xử quá nên cũng không muốn cô phải trả lời ngay. Anh luôn quan sát từng thái độ, nét mặt, cử chỉ của cô dù là nhỏ nhất.

“Uyên Linh! Nếu em vẫn thấy khó khăn quá thì có thể suy nghĩ thêm cũng được. Chuyện về đứa trẻ anh nghĩ không quá nghiêm trọng. Chỉ cần em quyết định, anh sẽ luôn ủng hộ em”

Uyên Linh quá ҳúc ᵭộпg về những điều Văn Thành vừa nói ra nhưng đúng là cô không dám trả lời ngay một vấn đề hệ trọng như vậy. Vẫn là nên suy nghĩ thêm cho thật kỹ.

“Cảm ơn anh” Uyên Linh có chút bối rối không dám từ chối và cũng chưa dám nhận lời. Không khí có phần căng thẳng và ngượng ngùng. Văn Thành thấy không thể kéo dài bầu không khí này thêm được liền lên tiếng nói “Thôi được rồi! Nhưng mà hai người đã nấu cơm xong chưa vậy?” Văn Thành cười giòn một tiếng rồi nhìn đồng hồ giả vờ cau mặt “Ôi trời! Đã 7 giờ tối rồi. Tôi nhớ là có ai đó đã gọi điện báo cho tôi về sớm sớm một chút ăn cơm mừng Thu Vân được xuất viện mà nhỉ”

Đến lúc này cả Thu Vân và Uyên Linh mới ngớ người ra nhìn nhau. Họ đã vào bếp chuẩn bị bữa tối từ lúc 6 giờ chiều đến giờ. Thế mà đến lúc này vẫn chưa hoàn thành được một món ăn nào cả.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77
Thế thân – Chương 76