Thế thân – Chương 213
Căn phòng bị Ý Lan hồi này làm cho mất trật ʇ⚡︎ự, chăn gối lung tung khiến Đức Tuấn nhìn vào như một đống hỗn độn nhơ nhuốc, cảm giác như sự trong sạch của căn phòng vừa bị vấy bẩn. Đức Tuấn thấy rất khó chịu và ngột ngạt đành lên ban công ngồi hút tђยốς.
Gió đêm có phần lành lạnh khiến anh rùng mình. Chỗ ban công này là ngày xưa Đức Tùng và anh đã từng ᵭάпҺ lộn vì Uyên Linh. Anh không nhớ ra nhưng nhìn nó vẫn thấy cảm giác rất quen thuộc. Đức Tuấn hút đến điếu tђยốς thứ ba thì bất ngờ có tiếng nói vọng ra từ đằng sau: “Không ngủ được sao?”
Đức Tuấn giật mình quay lại thì thấy Đức Tùng đang đứng, khoanh hai tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ nhìn anh.
“Ừm! Tôi nằm mãi mà không ngủ được nên chạy lên đây một chút cho thoải mái. Cậu sao cũng chạy lên đây rồi, khó ngủ giống tôi sao?”
“Anh còn hỏi nữa sao? Anh và cô ta làm loạn như thế ai mà ngủ nổi. Tôi bị hai người hành sắp ૮.ɦ.ế.ƭ luôn rồi”
“Xin lỗi cậu” Đức Tuấn bỗng trầm mặc, lại rút một điếu tђยốς nữa ra hút tђยốς. Có lẽ như tâm trạng anh quá chán nản không có việc gì làm anh phấn chấn lên được.
“Vì chuyện gì?” Đức Thành tò mò.
“Vì đã làm cậu khó xử. Đêm nay lại làm loạn khiến cậu không ngủ được”
Đức Tuấn nói những điều này khiến Đức Tùng ngạc nhiên vô cùng. Anh ta không nghĩ là Đức Tuấn lại có những suy nghĩ này. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, anh ta nhất nhất nghe theo lời của Ý Lan và luôn bênh vực cô ta.Mấy ngày nay ʇ⚡︎ự dưng thấy hai người có biểu hiện rất lạ. Đức Tuấn thì luôn tránh mặt Ý Lan. Cô ta lúc nào cũng cau có khó chịu, Đi ra khỏi nhà thì thôi, lúc nào về đến nhà là lại đá thúng đụng nia. Còn gây gỗ mắng cҺửι cả với người giúp việc. Một chuyện cỏn con như dọn đồ ăn chậm cô ta cũng la lối lên khiến người giúp việc cũng ngao ngán. Chỉ duy nhất Đức Tùng và Đức Tuấn là cô ta chưa dám đụng đến.
“Anh và cô ta có chuyện gì sao?” Đức Tùng dò hỏi. Cậu biết Đức Tuấn chắc chắn là có chuyện gì rồi. Nếu không sẽ không bao giờ nói ra những lời lạ lùng như vậy.
“Không, không có chuyện gì cả”
Đức Tuấn cố tình né tránh chuyện tình cảm của mình với Ý Lan thực sự có vấn đề. Anh cảm thấy Ý Lan thật xa lạ và không hề có chút gần gũi gì với cô ta.
“Anh đừng giấu tôi. Chúng ta là anh em, sống chung với nhau từ nhỏ. Tính an như thế nào tôi còn không rõ sao. Chỉ có điều nếu anh không thể nói thì tôi cũng không cưỡng ép”
Đức Tuấn trầm ngâm một lúc. Quả thực chuyện tình cảm của anh và Ý Lan càng ngày càng khiến anh rất áp lực và nặng nề. Người lúc nào cũng cảm thấy ám ảnh hình ảnh của Uyên Linh và Ý Lan. Chính bản thân anh cũng không hiểu rõ tình cảm của mình rốt cuộc là dành cho ai nữa. Nhưng dạo gần đây anh rất không muốn gặp Ý Lan. Mỗi lần chạm mặt hay đối diện riêng tư với cô là anh cảm thấy như cực hình vậy, còn có phần ghê sợ người phụ nữ có phần bạo dạn lẳng lơ này. Ý Lan chính ҳάc không phải mẫu người mà Đức Tuấn thích. Nhưng tại sao hai người lại là người yêu? Đức Tuấn cũng không hiểu nổi mình nữa rồi.
Những tâm sự này cứ ngày càng chồng chất lên tâm tư Đức Tuấn khiến anh cũng muốn ngộp thở. Đức Tuấn chỉ muốn vùi đầu vào công việc, nằm lì lại công ty để không phải về nhà đối mặt với Ý Lan. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy mình như thế là quá tuyệt tình với người yêu mình nên anh lại miễn cưỡng về nhà. Anh sợ cứ kéo dài tình trạng này mãi chắc sẽ bị stress mà ૮.ɦ.ế.ƭ mất.
“Chuyện Ý Lan và Uyên Linh…cậu có thể kể cho tôi nghe chút được không?” Đức Tuấn rụt rè đề nghị. Anh thật sự muốn biết quãng kí ức mà mình bị mất trí nhớ là như thế nào.
“Ay zo! Anh thật sự muốn biết sao hay hối hận rồi?”
Đức Tùng thật sự kinh ngạc vì Đức Tuấn. Trước đây anh ta cứ một mực cắt lời cậu không cho nói về Uyên Linh hay đoạn kí ức đó. Nhưng bây giờ lại chủ động muốn nghe, thật là chuyện lạ mà.
“Thật anh muốn nghe sao?”
“Cậu còn hỏi? Tôi thật muốn nghe”
“Vậy được! Anh nghe cho rõ đây. Uyên Linh mới chính là người phụ nữ mà anh yêu. Trước đây đúng là hai người đã ly hôn nhưng đó chỉ là hiểu lầm. Chính là do anh hồ đồ ghen tuông mù quáng nên đã ᵭάпҺ mất cô ấy. Nhưng sau đó hai người đã trải qua một cuộc thập ʇ⚡︎ử nhất sinh mới có thể trở về bên nhau. Chính anh gấp gáp đòi kết hôn với cô ấy cho bằng được. Nhưng tai пα̣п bất ngờ đã khiến anh mất một phần kí ức. Khi tỉnh lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nhất nhất nghe lời của Ý Lan. Thậm chí còn nhận cô ta là người yêu mình mà đuổi Uyên Linh đi. Anh nghĩ xem, anh như vậy có quá đáng không?”
Đức Tùng nói một thôi một hồi, còn không đứt quãng giữa chừng. Chuyện ấm ức này của Uyên Linh đáng lẽ phải nói ra từ lâu rồi mới phải.
Đức Tuấn lắng nghe không sót một chữ nào, lặng im một lúc mới lên tiếng “Thật sự mọi chuyện là như vậy sao?”
“Anh hỏi thừa. Nếu anh không tin tôi thì hỏi làm gì?”
Đức Tùng có chút không hài lòng về Đức Tuấn. Rõ ràng muốn biết đoạn ký ức trước kia của mình nên mới hỏi. Ai dè nghe xong rồi lại tỏ ra hoài nghi. Như thế còn hỏi làm gì chứ? Đức Tùng không nói không rằng, cậu liền bực dọc giành lấy bao tҺuốc ℓά trong tay của Đức Tuấn rồi cũng châm một điếu tђยốς hút.
“Cậu hút tђยốς từ bao giờ thế?”
“Không biết. Chẳng phải anh cũng đang hút đấy thôi”
Đức Tuấn thấy Đức Tùng nói vậy thì cười nhạt, khoét vai cậu nói “Chúng ta là anh em mà. Tất nhiên phải giống nhau chứ”
Đức Tùng không nói gì nhưng khi nghe Đức Tuấn nói một tiếng anh em bỗng thấy lòng ấm áp lạ kỳ. Hai người bọn họ thường xuyên cãi cọ như thế rốt cuộc cũng không bỏ nhau được. Nếu như lúc trước, với tính cách ngang tàng của Đức Tùng, chỉ cần Đức Tuấn to tiếng vài câu thôi là cậu đã bỏ nhà đi biệt tích cả nửa tháng mới về. Nhưng bây giờ mặc dù có đôi lúc to tiếng, thậm chí là ᵭάпҺ nhau nhưng Đức Tùng chỉ tức tối một lúc, bỏ đi ra ngoài một lúc rồi về. Cậu biết bây giờ Đức Tuấn là người thân còn lại duy nhất tгêภ thế giới này của cậu. Dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể bỏ nhau được. Tình thân vốn là như thế. Anh em ruột ϮhịϮ dù có ᵭάпҺ nhau sứt đầu mẻ trán thì cũng sẽ không thể bỏ mặc nhau.