Thế thân – Chương 205
Ý Lan mặc dù bị đau thật nhưng vẫn cố diễn cho trọn vai diễn đáng thương trước mặt Đức Tuấn. Điều này khiến Đức Tùng muốn buồn nôn. Trước đây thì luôn hùng hổ kênh kiệu làm ҟҺùпg làm điên trước mặt bao nhiêu người. Vậy à bây giờ đã trở mặt thành một cô gáι yếu đuối, tỏ vẻ luôn bị người khác ức hϊếp trước mặt Đức Tuấn. Cô ta đúng là mặt dày mà.
Đức Tuấn lo lắng khi thấy Ý Lan liên tục nhăn nhó kêu đau liên sốt ruột giục Đức Tùng “Mau! Mau gọi bác sĩ”
“Gọi bác sĩ để làm gì?”
“Cậu không thấy tay của Ý Lan đang bị đau đớn đến mức nào hay sao? Mau gọi bác sĩ đến ngay đi”
Đến lúc này thì Đức Tùng cũng hết sức chịu đựng với cô ta rồi, cậu đứng phắt dậy lạnh lùng buông một câu xanh rờn “Cô ta có giỏi thì ʇ⚡︎ự mình đi mà kêu bác sĩ đi. Tôi không rãnh”
Nói xong liền đi ngay ra khỏi phòng.
Đức Tuấn trố mắt nhìn theo cậu em trai của mình. Cậu ta rõ ràng là ghét cay ghét đắng Ý Lan, cô ta có ૮.ɦ.ế.ƭ xuống đây thì chắc gì cậu ta đã động lòng mà gọi bác sĩ đến.
“Ý Lan! Để anh đi gọi bác sĩ”
Đức Tuấn thấy cô ta vẫn còn nhăn nhó kiểu như rất đau liền sốt ruột đứng dậy.
“Không cần, em cũng đỡ rồi. Để em gọi điện cho người nhà đến. Dù sao tay em đau như thế này cũng không thể nào làm được việc”
Nói xong cô ta liền dùng cái tay không bị thương còn lại của mình gọi điện thoại cho bà nội mình. Đức Tuấn nhìn Ý Lan đau lòng lắm. Anh ta cầm bàn tay đang bị thương của cô ta lên xem thử.
“Ui cha…”
Ý Lan kêu lên.
“Xin lỗi em!”
“Không sao! Em không trách anh! Thấy anh quan tâm đến em như vậy là em vui lắm rồi. Dù có ૮.ɦ.ế.ƭ em cũng cam lòng”
Ý Lan vừa nãy vừa kêu la đau đớn thảm thiết nhưng thấy những hành động quan tâm của Đức Tuấn liền như quên hết mọi thứ, gục đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh nũng nịu. Dường như đối với cô ta, chỉ cần được ở bên cạnh Đức Tuấn thôi là chuyện gì cũng có thể bỏ qua hết. Tình yêu khiến con người ta trở nên đιêи ¢υồиɢ ngộ dại cũng có thể khiến cho họ không còn cảm giác được chút đau đớn gì cho dù vết thương thể ҳάc có đau tận tâm can. Ý Lan chính là đang tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc này của tình yêu mà cô ta đang có được. Dù chẳng biết nó kéo dài bao lâu nữa.
“Ý Lan! Trời ơi! Sao lại ra nông nỗi này”
Bà Ngô vừa nghe tin tức cô bị gãy tay đã lập tức kêu người chở đến Ьệпh viện gấp. Từ lúc Đức Tuấn tỉnh lại, Ý Lan đã nói ông bà nội mình không cần phải lo lắng vì chuyện của cô ta nữa, cũng không cần đến Ьệпh viện làm gì. Đức Tuấn đã chấp nhận cô ta rồi. Ông bà Ngô thấy Ý Lan tâm trạng phấn khởi hẳn, ngày nào cũng vào viện thăm nom Đức Tuấn, thỉnh thoảng qua nhà nhưng tâm thái rất tốt. Họ cũng yên tâm và không còn lo lắng nữa. Nhưng không ngờ chỉ được vài ngày đã lại xảy ra chuyện không hay này rồi.
“Ai đã làm chuyện này?”
Bà Ngô xót xa sờ nắn cổ tay của cháu gáι bảo bối của mình rồi tức giận hỏi. Bà ta đương nhiên không thể tha thứ cho kẻ nào dám động đến đứa cháu bảo bối này được.
“Không cần đâu bà. Dù sao thì cháu cũng không bị tổn thương nặng lắm” Ý Lan giả bộ ngập ngừng không muốn nói ra người đã ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ mình.
“Như thế này mà không nặng sao? Cháu nói xem, từ nhỏ đến lớn bà đã chưa từng dám động vào một cọng lông của cháu. Cũng không ai dám đụng vào. Vậy mà kẻ nào dám ᵭάпҺ cháu ra nông nỗi này? Bà sẽ không thể để yên cho kẻ đó được. Cháu mau nói đi”
Ý Lan nhìn lén Đức Tuấn xong vẫn ngập ngừng không muốn nói.
“Nói ngay! Cháu sợ cái gì chứ?” Bà Ngô nổi giận không kiềm nén được nữa rồi.
“Là…là… Thu Vân”
“Thu Vân?
“Thu Vân? Cô ấy là ai?” Bây giờ Đức Tuấn mới nhớ lại người phụ nữ mặt hằm hằm hồi nãy vừa đến ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ Ý Lan. Chỉ biết cô ta tên Thu Vân nhưng không biết cô ta có liên quan gì