Thế thân – Chương 204
Đức Tuấn ngây ngô trả lời. Rõ ràng hồi nãy anh vừa đi với cô ấy, còn chứng kiến cô ấy bỏ chạy đi một cách tuyệt vọng mà bây giờ còn trả lời một cách vô tâm như vậy. Điều này khiến Đức Tùng càng trở nên điên tiết. Cậu chỉ vừa mới kiếm được cơ hội giúp hai người kéo gần khoảng cách với nhau. Vậy mà đã thành ra thế này rồi.
“Sao anh không đi cùng chị ấy?” Đức Tùng nói như quát, có phần không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi.
“Làm sao anh có thể quản được cô ta. Cô ta có chân muốn đi đâu thì đi chứ”
“Anh… Thật, anh bị điên rồi sao? Sao lại để chị ấy bỏ đi như vậy?”
“Này! Ai cho phép anh mắng Đức Tuấn như vậy hả? Uyên Linh đi đâu là quyền của cô ta, sao lại trách anh ấy được. Cậu mới là người có Ьệпh đấy”
Ý Lan đứng một hồi thấy Đức Tùng Һuпg Һᾰпg mắng Đức Tuấn xối xả liền nóng mắt không chịu được xen vào bênh vực Đức Tuấn mấy câu.
Đức Tùng bị Ý Lan mắng mới sực nhớ quay sang cô ta “Chính là cô đúng không? Chính là cô đã bày mưu trò khiến chị ấy ấm ức mà bỏ đi đúng không? Nếu phải cô đã giở trò thì Đức Tuấn cũng không ngu muội đến mức này”
Ý Lan nóng giận quá nên quên mất mình đang diễn kịch nên mới đã lên tiếng. Cô ta không ngờ là vì câu nói này đã khiến sự chú ý của Đức Tùng dồn cả vào mình.
***
Đức Tùng gầm gừ, quầng đỏ chiếm gần nửa con mắt tiến tới sát gần Ý Lan đe dọa “Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám động đến chị ấy, làm tổn thương chị ấy dù một sợi lông thôi tôi cũng sẽ tính sổ với cô. Đừng mơ có thể làm loạn tại đây. Cô có thể qua mặt được Đức Tuấn nhưng không thể qua mắt được tôi. Đừng có mà giở trò trước mặt tôi”
Ý Lan lần này có phần sợ hãï thật rồi chứ không còn diễn kịch nữa. Cơn giận của Đức Tùng thật đáng sợ. Cô ta liền lùi ra sau mấy bước nhưng càng lùi đến đâu thì Đức Tùng càng dí cô ta đến đó. Nét mặt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta ngay lập tức.
“Tôi cũng đâu có làm gì cô ta” Ý Lan lập tức lên tiếng ʇ⚡︎ự bào chữa cho mình.
“Tốt nhất là như cô nói, nếu không tôi sẽ khiến cô phải hối hận. Cô nên nhớ Đức Tuấn cũng chỉ là mất trí nhớ tạm thời. Anh ấy sẽ nhớ lại tất cả. Đừng có làm càn làm quấy ở đây”
Đức Tùng vừa nói vừa Ϧóþ chặt cằm cô ta lại, ánh mắt hung hãn như bắn hàng ngàn tia lửa đạn vào Ý Lan. Tim cô ta ᵭ.ậ..℘ liên hoàn, hai tay run run còn không dám thở mạnh. Cằm đau đớn không la lên được. Cô ta càng cố rướn người một chút thì Đức Tùng càng Ϧóþ mạnh hơn. Tay cậu ta dường như cũng đang mất kiềm chế rồi. Nếu cô ta nói một vài câu kích động nữa, chẳng biết hàm của Ý Lan có còn nguyên vẹn hay sẽ bị nghiền nát thành bột vụn không chừng. Thật không thể đùa giỡn với đàn ông khi anh ta đã lên cơn thịnh nộ.
“Đức Tùng, mau buông Ý Lan ngay”
Câu nói của Đức Tuấn tạm thời khiến cơn tức giận của Đức Tùng giảm đi mấy độ. Anh quả thật đang lên cơn điên loạn, nếu không có tiếng Đức Tuấn lên tiếng cản lại cũng không biết như thế nào.
Ý Lan vừa được buông ra liền chạy đến chỗ Đức Tuấn sợ hãï nép vào bên cạnh chiếc xe lăn của anh. Lần này cô ta thật sự đã bị Đức Tuấn dọa cho sợ rồi. Đức Tuấn thấy Ý Lan tay chân run lẩy bẩy, mặt tái mét không còn một giọt ɱ.á.-ύ liền tỏ ra thương xót, đưa tay xoa xoa lưng cô ta rồi trừng mắt nhìn Đức Tùng.
“Cậu đừng tưởng mình là em trai tôi mà dám làm gì cũng được. Cậu mà đụng đến Ý Lan tôi cũng sẽ không tha cho cậu”
Đức Tuấn bỗng tức giận đe dọa Đức Tùng.
“Anh! Em có thể không tính vì bây giờ trí nhớ của anh không tốt. Nhưng em cũng dám nói cho anh biết, nếu anh cứ mãi làm tổn thương chị ấy, em chắc chắn sẽ mang chị ấy đi. Cuộc đời anh mất chị ấy chính là sự hối tiếc lớn nhất. Trước anh, anh đã từng ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại vì chị ấy, không màng tính ๓.ạ.ภ .ﻮ mình chỉ vì đi tìm chị ấy. Vậy mà bây giờ, vì một người phụ nữ giả điên giả ҟҺùпg này mà xua đuổi chị ấy, xua đuổi chị ấy đến đi đâu cũng không biết. Nếu chị ấy xảy ra chuyện gì thì anh cũng đừng trách em không nể tình thân của chúng ta”
Đức Tùng Һuпg Һᾰпg mắng Đức Tuấn. Từ lúc nghe Uyên Linh phải bỏ chạy một cách tuyệt vọng khỏi đây, cậu đã điên tiết lắm rồi. Bây giờ lại còn nghe hai con người đáng ghét kia nói những lời lẽ vô tình như vậy. Thật là hết chịu nổi rồi.
Đức Tùng nói xong cũng chẳng để ý đến phản ứng của hai người họ nữa mà bỏ chạy đi ra khỏi Ьệпh viện. Đức Tuấn nhìn theo cậu, có chút ngạc nhiên vì không hiểu sao Đức Tùng lại phản ứng mạnh không kiểm soát được bản thân như vậy. Còn Ý Lan thì có phần sợ hãï lại vừa có phần ċăm hận Đức Tùng. Vở kịch của ta chắc chắn sẽ thành công thuận lợi nếu không có sự cản trở của Đức Tùng. Cô ta không cam lòng chịu ทɦụ☪ trước cậu. Nhất định phải tìm cách tống cổ cậu ra khỏi cuộc đời của Đức Tuấn. Trong đầu cô ta lại len lỏi những ý nghĩ đen tối, xấu xa.
***
Đức Tùng chạy tìm một hồi cũng không thấy Uyên Linh, gọi điện cũng không gặp liền chạy đến nhà cô để tìm thì gặp Thu Vân.
“Sao? Nó đi đến đấy từ sáng cơ mà” Thu Vân ngạc nhiên nói
“Vâng! Chị ấy đến đây từ sáng nhưng đã về rồi. Tôi tưởng chị ấy đã về nhà nên đến đây hỏi thử”
“Uyên Linh về sao? Không thể nào! Nó không ở lại chăm sóc Đức Tuấn sao?” Thu Vân nghi ngờ “Cậu nói thật cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra rồi phải không? Uyên Linh từ sáng rất hào hứng nói với tôi sẽ vào Ьệпh viện chăm Đức Tuấn. Cậu ấy đã tỉnh lại rồi thì không đời nào nó lại bỏ đi như vậy”
Thu Vân quá hiểu em gáι mình. Uyên Linh mong chờ mãi Đức Tuấn mới tỉnh dậy. Cô chắc chắn sẽ ở bên cạnh không rời cậu ta nửa bước mới đúng.
Đức Tùng im lặng một lúc thấy cũng không thể nào nói dối Thu Vân mãi được, đành kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Thu Vân từ ngạc nhiên đến tức giận, mặt tím lại, mày cau có.
“Cô ta dám giở trò như vậy đối với Uyên Linh sao? Được lắm! Dám ЬắϮ пα̣t Uyên Linh của tôi sao?”
Hai bàn tay Thu Vân nắm chặt định lăm lăm bước đi.
“Chị định làm gì?”
“Đến xử con nhỏ đó”
Thu Vân không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi. Hết lần này đến lần khác Ý Lan bày trò hãm hại Uyên Linh. Bây giờ lại còn mê hoặc Đức Tuấn khiến Uyên Linh chịu ấm ức như vậy. Thật nhìn không được nữa rồi.
“Chị! Chờ đã…”
“Tôi không chờ được”
Thu Vân đẩy Đức Tùng sang một bên rồi ʇ⚡︎ự mình lái xe đi vào Ьệпh viện. Đức Tùng thấy Thu Vân có vẻ cũng mất bình tình rồi liền đuổi theo sau đề phòng sự việc.
***
“Khốn kiếp”
Thu Vân vừa nhìn thấy Thu Vân trong phòng đang cười nói với Đức Tuấn liền tức giận lôi cô ta ra khỏi Đức Tuấn tát liên tục hai cái “Bốp! Bốp”
Ý Lan không kịp trở tay bị ăn hai cái tát đau điếng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đức Tuấn cũng bị bất ngờ nên không kịp ngăn lại, mà có ngăn cũng không ngăn nổi cơn giận dữ đang hừng hực cháy của Thu Vân. Đức Tuấn, anh ta vẫn còn khá yếu và nằm tгêภ giường Ьệпh. Chỉ có Đức Tùng là đang đứng ở cửa ra vào, thấy Thu Vân ᵭάпҺ Ý Lan như vậy cũng chẳng thèm cản. Trong bụng anh ta còn nghĩ thầm “ᵭάпҺ khá lắm Thu Vân”. Việc này vốn dĩ anh ta muốn ʇ⚡︎ự tay mình làm nhưng lại không nỡ vì dù sao anh ta cũng là đàn ông lại ra tay với một cô gáι yếu ớt như Ý Lan thì còn mặt mũi nào.
Ý Lan căm phẫn định giơ tay phản ứng lại tát Thu Vân thì đã bị bàn tay mạnh mẽ của cô túm lấy ngăn lại. Ý Lan vốn không phải là đối thủ của Thu Vân trong chuyện sử dụng Ьα̣σ ℓực này.
“Cô dám ᵭάпҺ tôi sao?” Ý Lan trợn mắt nói
Thu Vân không những không nhượng bộ mà còn cố tình túm chặt cổ tay cô ta rồi vặn lại.
“Rắc” Tiếng xương bị bẻ gãy khiến Ý Lan kêu lên đau đớn
“Á…”
Cô ta la lớn rồi nhăn mặt, cổ tay bị vặn vẹo. Cơn giận của Thu vân quả là có sức mạnh khủng khϊếp. Đến cả Đức Tùng cũng phải hãi hùng trước cảnh tượng nào.
“Buông cô ấy ra”
Đức Tuấn lê xuống giường, khó nhọc đi lại túm lấy tay của Thu Vân.
Thu Vân lúc này mới nhìn lại Đức Tuấn, ánh mắt anh ta thảng thốt đang chạy lại bênh vực cho cô ta. Thu Vân càng nhìn càng thấy ɱ.á.-ύ trào đến tận пα̃σ. Đôi gian phu da^ʍ phụ này lại dám diễn kịch ân ái trước mặt cô sao. Bao nhiêu ấm ức của Uyên Linh dường như đang dồn hết vào Thu Vân thì phải. Cô buông tay Ý Lan xuống rồi đẩy Đức Tuấn ra. Đức Tuấn vì sức còn yếu lại bị lực đẩy của cάпh của Thu Vân lúc giận dữ quá mạnh liền bị văng ra ngã xuống đất.
“Đức Tuấn! Anh có sao không?”
Đức Tùng thấy Đức Tuấn ngã xuống đều chạy lại bên anh ta, cúi xuống đỡ dậy.
“Đức Tùng! Cậu không cần bênh vực cho anh ta. Tôi thấy rõ ràng anh ta đang bênh vực cho Ý Lan. Hai con người xấu xa này dám làm tổn thương Uyên Linh nhà tôi. Đức Tuấn anh ta không còn như xưa nữa rồi”
“Thu Vân! Đức Tuấn bị chút vấn đề về trí nhớ, chị cũng biết mà”
Đức Tùng thấy Thu Vân có vẻ như rất giận Đức Tuấn liền giải thích.
“Tôi không cần biết trí nhớ anh ta bị gì. Nhưng anh ta dám phụ bạc Uyên Linh một lần nữa.Tôi thề sẽ không tha thứ cho anh ta”
Nói xong Thu Vân liền quay lưng bước đi, mặc kệ đám người sau lưng đám người đang nhốn nháo, kẻ đau người xót kêu la ầm ĩ.
“Ý Lan! Em có sao không?”
Đức Tuấn đi lại chỗ Ý Lan đang ôm cái cổ tay bị Thu Vân vặn trật khớp, đang nhăn nhó vì đau đớn.
“Em…em đau lắm! Em sắp không chịu được rồi. Cô ta…cô ta…thật đáng sợ”