Thế thân – Chương 192
Bách nhìn Uyên Linh ái ngại một chút, có lẽ hắn cũng biết Uyên Linh là đang bênh vực cho Đức Tuấn, nếu không sẽ chăng cuống lên ρhâп bua thế kia. Chuyện giận hờn trong tình yêu là bình thường. Nhưng đến mức khiến Uyên Linh suy nghĩ đến ҳάc xơ, kiệt sức như thế này thì chắc là phải nghiêm trọng lắm. Hỏi mãi Uyên Linh cũng chẳng nói. Tính cô cố chấp là vậy. Thân là anh trai hắn cũng chẳng biết làm gì hơn là thầm lo lắng cho cô mà thôi.
“Thôi được rồi, nếu không phải Đức Tuấn khiến em đau buồn thì thôi vậy. Anh không truy cứu đến cậu ta nữa. Em nghỉ ngơi đi, chút nữa anh sẽ đưa em về. Bác sĩ nói em có thể xuất viện được nhưng phải nghỉ ngơi cho đầy đủ, không được suy nghĩ nhiều.
“Em biết rồi”
“Vậy anh ra ngoài đây”
“Vâng”
Uyên Linh có chút nhẹ nhõm vì ít ra Bách cũng đã biết nghe lời cô hơn rồi. Hắn không còn cái tình làm xằng làm bậy, hơi chút là nổi nóng muốn gây sự. Ông Biên mất rồi, hắn còn mỗi một mình Uyên Linh là người thân. Không nghe cô thì nghe ai. Tên Bách này, nhiều khi nhìn ở ngoài thì ghê gớm, hung bạo nhưng chỉ cần dỗ ngọt một chút là cũng dịu xuống ngay. Uyên Linh bất giác cười thầm. Ít nhất đây cũng là điều khiến cô được an ủi trong lúc này.
“Reng!Reng”
Tiếng điện thoại cả Uyên Linh reo lên. Không phải Đức Tuấn mà là một số máy lạ. Uyên Linh định không nhấc máy nhưng nghĩ lại mình đã đi cả một ngày rồi chắc là mọi người ở nhà đang lo lắng. Cô nặng nề bấm phím nghe.
“A lô! Xin hỏi ai đấy ạ?”
Người gọi bên kia im lặng giây lát mới trả lời điện thoại của cô khiến Uyên Linh phải hỏi lại hai ba lần.
“Cô Uyên Linh! Tôi là bà nội của Ý Lan. Cô có thể gặp tôi một chút được không?”
“Bà nội của Ý Lan ư?” Uyên Linh vô cùng ngạc nhiên. Cô và người phụ nữ này chưa bao giờ có liên hệ gì. Gọi điện hỏi thăm nhau lại càng không. Bà ấy muốn gặp cô lẽ nào là vì chuyện của Đức Tuấn và Ý Lan? Uyên Linh không muốn gặp mặt họ, cũng không muốn nghĩ đến họ nữa.
“Xin lỗi bà! Tôi bận rồi”
“Uyên Linh! Xin cô hãy gặp tôi một lần. Chuyện của Ý Lan và Đức Tuấn nhất định phải được làm rõ. Nếu không cả ba người đều khổ, mãi mãi sẽ không thể dứt ra được mớ bòng bong này. Chẳng nhẽ cô muốn như thế sao?”
Bà Ngô ra sức thuyết phục Uyên Linh. Nghĩ thì cũng có lý. Chuyện giữa Ý Lan và Đức Tuấn sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không thể trốn tránh mãi được.
Uyên Linh đắn đo im lặng giây lát.
“Xin cô nếu không vì Ý Lan cũng hãy nể tình bà già này để đến gặp tôi một lần”
Uyên Linh cảm thấy bà Ngô thiết tha quá cũng không nỡ để bà ấy nài nỉ mãi đành gật đầu đồng ý.
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay”
Uyên Linh cúp máy, nặng nề bước ra khỏi giường, đầu vẫn còn hơi chσáпg váng vì chưa khỏe hẳn. Cô bước ra ngoài. Tên Bách không có ở đây, có lẽ là vừa đi đâu đó. Chỉ có hai người thuộc hạ đang đứng canh ở cửa. Tên Bách này vốn quen đề phòng người khác rồi, đi đâu hay làm gì cũng phải có người bảo vệ mới được. Uyên Linh đang nằm Ьệпh viện chứ có phải bị ai ๒.ắ.t ς-.ó.ς đâu cơ chứ.
“Cô đi đâu vậy ạ? Có cần chúng tôi giúp gì không?”
Một người nhanh miệng hỏi.
“Không cần. Tôi đi ra ngoài một lát sẽ về ngay. Nhắn với anh ấy là không cần đi tìm tôi. Tôi sẽ ʇ⚡︎ự về nhà luôn. Các anh cũng mau về đi”
Hai tên thuộc hạ nhìn nhau không biết nên làm thế nào. Uyên Linh hiểu ý họ là đang sợ tên Bách mắng nên không dám về.
“Được rồi, các anh không phải lo. Tôi đảm bảo cho các anh, sẽ gọi điện báo cho anh ấy là ý của tôi. Thôi mau đi về đi”
Uyên Linh hối thúc họ rồi ʇ⚡︎ự ra bắt taxi đến chỗ hẹn.
***
Bà Ngô đã đến ngồi chờ được một lúc lâu rồi. Vừa thấy Uyên Linh đến liền tỏ ra rất mừng rỡ.
“Uyên Linh! Thật may là cô đã đến. Tôi cứ tưởng cô không thèm gặp mặt tôi nữa cơ”
“Xin lỗi bà. Chỗ này cách xa chỗ tôi quá nên đến muộn một chút”
“Không sao! Không sao hết. Cô đến là tốt rồi” Bà Ngô trở nên khách sáo.
Uyên Linh kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện bà Ngô, nói:
“Bà có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Bà Ngô sắc mặt đang bình thường thì bỗng chuyển sang đau khổ vật vã, mắt rơm rớm như muốn khóc:
“Uyên Linh! Cầu xin cô hãy buông tha cho Đức Tuấn. Hãy nhường cậu ấy cho Ý Lan”
Uyên Linh không nghĩ là bà Ngô lại có thể thốt ra những lời này. Buông tha cho Đức Tuấn? ý bà ta là Uyên Linh đang giam cầm Đức Tuấn sao? Lại còn nhường cho Ý Lan nữa? Chuyện tình cảm mà bà ta cứ xem như một món đồ hàng, muốn thảy vào tay ai cũng được.
“Bà nói gì vậy? Sao tôi phải nhường Đức Tuấn cho Ý Lan? Tôi và Đức Tuấn sắp kết hôn rồi.Ý Lan đáng lý ra không nên xen vào chuyện này mới đúng. Chính cô ấy mới là người nên buông tha cho chúng tôi” Uyên Linh cứng rắn đáp lại.
“Uyên Linh! Chắc cô không biết Ý Lan nhà chúng tôi từ nhỏ đã không khỏe mạnh rồi. Nó bị Ьệпh hen suyễn không thể chịu đựng được đả kích. Chuyện của Đức Tuấn đã khiến tâm trí nó hỗn loạn. Hôm qua nó đã uống rất nhiều tђยốς để ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Nếu chúng tôi không phát hiện kịp thời thì e rằng nó đã mất ๓.ạ.ภ .ﻮ rồi”
“Tự ʇ⚡︎ử ư?” Uyên Linh hơi sốc “Sao cô ta lại dại dột như vậy chứ? Mạng sống của mình còn không biết trân trọng”
Bà Ngô thấy thái độ của Uyên Linh có vẻ rất thương cảm cho Ý Lan liền nói tiếp “Ý Lan nhà tôi từ nhỏ đã chịu thiệt thòi. Bố mẹ đều không may đã quá đời từ rất nhỏ. Nó rất thiếu thốn tình thương nên hễ thương ai rồi là rút cạn tâm can mình. Đến ๓.ạ.ภ .ﻮ sống cũng chẳng cần nữa. Lần này nó thương Đức Tuấn thực lòng. Chính vì Đức Tuấn cự tuyệt nó nên đã ʇ⚡︎ự mình tìm đến con đường ૮.ɦ.ế.ƭ. Nếu không có cậu ta đến chắc chắn nó còn không chịu ăn uống gì hết. Nó nói không muốn sống nữa nếu Đức Tuấn rời bỏ nó. Cô Uyên Linh không biết đâu, lúc Đức Tuấn vừa chạy đi đâu đó nó nghĩ quẩn tưởng cậu ấy lại bỏ nó lần nữa nên ᵭ.ậ..℘ đầu vào tường ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử lần nữa. Bây giờ đầu óc nó còn không tỉnh táo nữa. Rất Ϯộι nghiệp”
Bà Ngô cố tình kể khổ để ᵭάпҺ vào lòng thương hại của Uyên Linh. Hồi nãy chỉ nói vài ba câu kể về Ý Lan thôi mà thái độ của Uyên Linh đã trùng xuống. Kể thêm vài câu chuyện thương tâm, dặm ít mắm muối nữa thể nào cô cũng xuôi lòng.
Uyên Linh ban đầu nghe kể về Ý Lan cũng có chút thương cảm. Một phần cô cũng hiểu được tuổi thơ của Ý Lan mất cha mẹ chắc là sẽ thiếu thốn tình cảm rất nhiều. Cũng giống như cô vậy. Nhưng khi nghe kể đến Đức Tuấn thì cô lại ρhâп vân. Tình yêu và lòng thương hại không thể lẫn lộn được. Bà Ngô nói như vậy thì cũng đã hiểu Đức Tuấn không hề yêu Ý Lan. Vậy còn miễn cưỡng làm gì. Chính bà Ngô cũng đã thừa nhận điều này rồi. Uyên Linh không muốn trao đổi. Chuyện nụ hôn của Đức Tuấn với Ý Lan cho dù là thế nào cô cũng không muốn lôi vào chuyện trao đổi tình cảm này.
“Bà nói với tôi chuyện này rốt cuộc là có ý gì?” Uyên Linh bỗng trở nên lạnh lùng.
Bà Ngô nhìn thái độ của cô ʇ⚡︎ự dưng trở lên khác hẳn lúc trước cũng có chút khó chịu. Nhưng vì cháu mình, bà ta vẫn quyết định nhường Uyên Linh một bước, nhẫn ทɦụ☪ cầu xin.
“Cô Uyên Linh! Cô cũng biết ý tôi muốn nói gì mà. Dù sao thì cô vẫn còn trẻ đẹp lại khỏe mạnh, cô sẽ có nhiều cơ hội tìm được một người đàn ông tốt hơn Đức Tuấn. Còn Ý Lan nhà tôi, nó đã yếu ớt lại yêu Đức Tuấn sâu đậm như thế, nó còn không tiếc ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của mình vì cậu ta. Cô nghĩ xem, có nên cho chúng nó cơ hội để bên nhau?”
Bà Ngô càng nói càng trở nên vô lý lạ thường. Rõ ràng biết Đức Tuấn không yêu Ý Lan mà vẫn cố tình đẩy vào. Ý Lan là người trong cuộc, lại bị Ьệпh không tỉnh táo thì thôi đi, đằng này bà ấy là người ngoài cuộc, lại từng trải và là người lớn rồi, lẽ nào cũng không hiểu đạo lý này? Uyên Linh cũng có phần không hài lòng với những lời lẽ này của bà ta.
“Bà Ngô, bà nói như vậy có nghĩa là tôi không yêu Đức Tuấn bằng Ý Lan? Có lẽ bà cũng biết trước kia chúng tôi đã từng là vợ chồng rồi chứ?”
“Tôi đương nhiên biết. Nhưng chẳng phải hai người đã ly hôn và cậu ta đã cưới vợ mới rồi sao?”
“Đúng vậy”
“Vậy thì cô còn quay lại với cậu ta làm gì? Một khi đã tan vỡ quay lại chỉ càng làm cho tình cảm trở nên nhàm chán. Cô nên biết điều này sớm hơn mới đúng”
“Vậy thì bà không biết chuyện tình cảm của tôi và Đức Tuấn rồi. Chúng tôi chia tay nhau là vì có một số hiểu lầm không đáng có. Là do có người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của chúng tôi. Cũng giống như Ý Lan bây giờ. Bà cũng biết rồi đó, tình yêu đích thực bao giờ cũng sẽ chiến thắng tất cả. Đức Tuấn và tôi cuối cùng cũng trở về bên nhau. Nếu bà không muốn Ý Lan cũng rơi vào trường hợp người thứ ba đó thì hãy khuyên cô ta dừng lại đi. Tôi thật lòng muốn tốt cho cả ba. Bà cũng đừng khuyên tôi từ bỏ Đức Tuấn vô ích”
“Nói đi nói lại là cô không chịu nhường Đức Tuấn cho Ý Lan phải không?” Bà Ngô nói mãi nhưng vẫn không thuyết phục được Uyên Linh liền đùng đùng nổi giận.
“Bà nói xem tại sao tôi lại từ bỏ Đức Tuấn? Vì Ý Lan sao? Không bao giờ! Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình vì người khác. Trừ phi một trong hai chúng tôi không còn tình cảm với nhau nữa”
“Cô đúng ích kỷ! Tôi đã cầu xin cô đến mức như thế rồi mà cô còn không chịu nhượng bộ. Đức Tuấn đúng là chưa nhìn ra bộ mặt thật của cô”
“Xin bà ʇ⚡︎ự trọng cho! Bà không có quyền sỉ ทɦụ☪ nhân phẩm của tôi. Chuyện này đáng lẽ ra bà nên đến gặp Đức Tuấn để nói chuyện. Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép về trước”
Đến mức này thì Uyên Linh cũng không muốn nhượng bộ với bà ta nữa. Cô lạnh lùng đứng dậy chào rồi ra về để mặc bà ta với cơn tức giận đùng đùng mà không thể làm gì được.