Thế thân – Chương 191
Đức Tuấn vội vã xuống quay xe, tạt vào bãi đậu xe rồi bước xuống chạy ngay ra khu nghĩa trang. Lúc này đang có người đi viếng mộ người thân, nhìn qua một lượt vẫn không thấy hình dáng thân quen. Anh lại cố gắng quan sát từng người để tránh không để lạc mất Uyên Linh. Vẫn không thấy cô đâu cả. Mộ bà Thu Hiền vẫn im ắng, hình như không có ai đến thăm. Đức Tuấn vội chạy đi tìm người chăm mộ hỏi thăm. Người này có biết anh và Uyên Linh. Trước đây có vài lần hai người đến thăm mộ bà Thu Hiền cũng có gặp gỡ và nói chuyện.
May quá, người trông mộ đang đi lại trong khu nghĩa trang quét dọn.
“Chào chú!”
“Cậu lại đến thăm mộ sao?”
“Không ạ! Cháu muốn đến tìm Uyên Linh. Cô ấy có đến đây không ạ?”
“À, ra thế! Từ sáng đến giờ tôi ở đây, không thấy ai đến thăm mộ. Uyên Linh cũng không thấy đến. Có chuyện gì xảy ra với con bé rồ sao?” Người trông mộ có chút tò mò. Dù sao ông cũng có quen thân với cô. Nghe Đức Tuấn hỏi thăm như vậy, ông cũng có chút lo lắng.
“Dạ! Không có chuyện gì đâu ạ. Cảm ơn chú! Cháu có việc phải đi đây. Cháu và Uyên Linh sẽ đến thăm chú sau ạ”
Đức Tuấn vội vã tạm biệt người trông mộ rồi ra bãi đỗ xe. Uyên Linh không có ở đây. Vậy chỉ có thể còn một nơi nữa là bờ hồ mà thôi. Nếu ở đó mà cũng không có cô ấy nữa thì cũng không biết phải tìm ở đâu. Đức Tuấn sốt ruột tăng tốc xe chạy vù vù tгêภ đường.
***
“Xin lỗi cô”
Đức Tuấn cúi đầu luôn miệng nói lời xin lỗi khi người thứ mười mấy anh gọi vẫn không phải là Uyên Linh. Anh tuyệt vọng ngồi xuống ghế đá, vò đầu bứt tai nghĩ ngợi. Anh đã tìm suốt một lượt ở bờ hồ này, gặp ai anh cũng hỏi, thậm chí còn không biết xấu hổ túm vai phụ nữ kéo lại hỏi thăm sợ bị bỏ sót mất cô. Một vài cô gáι quay lại nhìn thấy người đàn ông đẹp trai cao lớn đang nhìn mình với ánh mắt đau khổ thì có vẻ ngạc nhiên lắm. Hành động có phần khiếm nhã của Đức Tuấn không làm cho họ khó chịu lắm thì phải. Đức Tuấn cúi đầu xin lỗi nhưng họ vẫn nhìn anh chằm chằm. Có lẽ họ cũng cảm nhận được phần nào sự đau khổ tuyệt vọng đang nằm tгêภ gương mặt anh tuấn kia.
Đức Tuấn không thể nghĩ được Uyên Linh đã đi đâu, anh bèn lấy máy ra gọi. Tiếng chuông lạnh lẽo vẫn vang lên, người phát thanh viên vẫn nói những câu quen thuộc, khô khốc “Thuê bao quý vị đang gọi hiện không liên lạc được”. Đức Tuấn chán nản buông điện thoại xuống. Những giọt nước mắt lăn rơi tгêภ gương mặt rắn rỏi của anh. Đức Tuấn chính là đang khóc. Cũng không biết lần thứ bao nhiêu rồi anh khóc vì Uyên Linh. Là anh lo cho cô hay vì anh tuyệt vọng, anh sợ hãï sẽ ᵭάпҺ mất cô lần nữa…Tất cả những cảm giác lo lắng, sợ hãï cứ đan xen nhau lẫn lộn. Đức Tuấn dường như không còn đủ tỉnh táo để nghĩ ngợi được điều gì nữa.
***
“Uyên Linh”
Bách vô cùng ngạc nhiên khi thấy Uyên Linh đang đứng trước cổng nhà mình bấm chuông. Hắn cũng đang tгêภ đường về nhà. Vừa đến cổng thì đã thấy bóng dáng ai đó giống Uyên Linh, hắn liền gọi tên cô không ngờ cô gáι quay mặt lại, đó chính là Uyên Linh.
“Anh” Uyên Linh khẽ gọi.
“Có chuyện gì sao?”
Bách nhìn thấy gương mặt Uyên Linh rõ ràng không vui chút nào. Đôi mắt sưng đỏ hình như là mới khóc xong. Uyên Linh cố tình nhoẻn miệng cười nhưng trong đáy mắt là nỗi đau khó tả. Bách nhìn ra rất rõ điều này.
“Không có chuyện gì cả. Chỉ là em muốn đến thăm anh và bố”
Uyên Linh cố tình né tránh, bịa ra một lý do cho hợp lý. Nhưng thực tâm trong lòng cô cũng muốn thăm bọn họ.
“Ừm! Vậy chúng ta mau vào trong nhà đi” Bách biết Uyên Linh có chuyện gì đó nhưng không muốn nói. Có lẽ vì với Bách, Uyên Linh vẫn còn chưa thật gần gũi nên khó nói ra. Hoặc cũng có thể là chuyện này không thể nói được. Uyên Linh vốn là thế, luôn ôm hết chuyện sầu пα̃σ vào cho riêng mình mà không muốn thổ lộ, làm liên lụy người khác.
Uyên Linh đứng bên di ảnh của ông Biên khá lâu. Bách cũng không tiên hỏi nữa bèn đi ra ngoài dặn dò người nhà nấu mấy món ngon cho cô tẩm bổ. Nhìn Uyên Linh tiều tụy quá. Hắn biết cô đang có rất nhiều tâm sự, cần có một khoảng không gian riêng. Thấy Uyên Linh có vẻ như cũng không định nói với mình, hắn biết ý để cô trong phòng một mình.
“Em ở đây với bố nhé! Anh về phòng có chút việc riêng”
“Vâng” Uyên Linh khẽ trả lời cũng không quay mặt nhìn lại.
Sau khi tên Bách đi rồi Uyên Linh mới bất chợt ôm mặt khóc trước di ảnh của ông Biên. Lúc này cô thật sự cô ᵭộc, cô không biết nên nói với ai. Ông Bình và Thu Vân, cô không thể nói chỉ khiến bọn họ thêm lo lắng mà thôi. Bà Thu Hiền, Uyên Linh đoán chắc Đức Tuấn sẽ tìm đến. Chỉ có nhà ông Biên là Đức Tuấn không thể ngờ. Uyên Linh thực sự cần một ai đó bên cạnh cô, chỉ cần bên cạnh cô thôi, không cần nói điều gì cả, cô muốn có cảm giác có người thân bên cạnh mình trong những lúc cô ᵭộc và đau khổ nhất. Ông Biên và Bách chính là một sự lựa chọn thích hợp nhất trong lúc này. Chỉ cần được nhìn thấy họ, Uyên Linh đã cảm thấy mình được an ủi lắm rồi.
Uyên Linh khóc một lúc bỗng thấy cảnh vật xung dường như đang quay cuồng đảo lộn. Cô cố nhướng mắt nhìn cho rõ nhưng mọi vật càng ngày càng mờ nhạt trước mắt. Mí mắt Uyên Linh ngày càng trở nên nặng trĩu, không thể chịu đựng được nữa cô ngã lăn xuống đất thϊếp đi.
Bách ở ngoài phòng khách chờ mãi vẫn không thấy Uyên Linh ra ngoài thì có cảm giác lo lắng. Hắn cố đợi thêm một chút nữa để Uyên Linh có đủ thời gian bình tĩnh lại. Thêm 10 phút trôi qua, ruột gan hắn cồn cào không thể chờ được nữa bèn sai người giúp việc lên gian phòng thờ ông Biên xem thế nào.
Người giúp việc vừa bước lên cầu thang thì hắn chợt gọi giật lại.
“Thôi! Không cần! Để tôi”
Hắn gọi người giúp việc trở lại bếp chuẩn bị đồ ăn còn mình thì đích thân lên xem em gáι thế nào.
Hắn lịch sự gõ cửa phòng, không thấy Uyên Linh trả lời. Hắn kiên nhẫn đứng đợi vài phút xem sao, cũng không thấy động tĩnh gì. Sốt ruột quá hắn bèn đẩy cửa đi vào.
“Uyên Linh! Em bị làm sao thế này?”
Hắn hốt hoảng khi nhìn thấy Uyên Linh đang nằm sõng soài tгêภ sàn đất lạnh. Người không có chút phản ứng gì.
“Uyên Linh! Mau tỉnh lại” Hắn vội vàng lay lay ς.-ơ τ.ɧ.ể Uyên Linh nhưng cô vẫn bất động, không có một chút cảm giác gì. Hắn liền đặt tay Uyên Linh lên vài mình rồi bế thốc cô lên chạy xuống lầu.
“Mau! Mau lấy xe nhanh lên” Hắn hối thúc bọn thuộc hạ rồi nhanh chân chạy ra xe.
***
“Cô ấy không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là quá mệt nên ngất đi thôi. Nghỉ ngơi một lúc sẽ có thể xuất viện được”
Vị bác sĩ trẻ tuổi nói với Bách, hắn đang sốt sắng đi lại quanh phòng cấp cứu của Uyên Linh.
“Cảm ơn anh”
“Được rồi! Không sao”
Vị bác sĩ thấy hắn lo lắng cho Uyên Linh quá liền vỗ vai trấn an hắn.
“Anh! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Uyên Linh tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trong Ьệпh viện nên hết sức ngạc nhiên. Cô không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. Rõ ràng cô đang ở nhà ông Biên, tỉnh dậy đã phải vào Ьệпh viện cấp cứu thế này.
Tên Bách thấy Uyên Linh đã tỉnh lại, không có vấn đề gì nghiêm trọng cũng đỡ lo một phần. Nhưng hắn biết Uyên Linh chắc chắn có chuyện gì đó suy nghĩ rất nhiều nên dẫn đến ς.-ơ τ.ɧ.ể mất sức như vậy.
“Em bị ngất trong phòng của bố, anh đã đưa em đến đây”
Hắn khẽ nói với Uyên Linh.
“Em bị ngất sao?”
“Ừm”
Bách đắn đo mãi cuối cùng hắn cũng quyết định mở lời hỏi cô “Uyên Linh, có chuyện gì đó đã xảy ra với em sao?”
“Không! Không có chuyện gì cả” Uyên Linh bối rối tìm cách né tránh. Nhưng giọng điệu và cử chỉ bối rối này không thể qua được con mắt ϮιпҺ đời của Bách.
“Nếu không có chuyện gì tại sao em lại khóc nhiều như vậy? Khóc đến mức để bản thân mình ngất đi mà không biết. Uyên Linh, đừng cố giữ mọi thứ trong lòng. Có thể em thấy anh chưa đủ tốt, chưa đủ tin tưởng để nói ra. Nhưng em còn nhiều người để tâm sự mà. Hãy nói ra đi, đừng giữ mãi trong lòng như vậy có được không?”
Uyên Linh nghe những lời này của hắn lại sụt sùi muốn khóc. Cô thật sự muốn nói nhưng không thể nói.
Bách rất trông chờ câu trả lời của Uyên Linh nhưng cứ nghẹn lời không nói được lại càng lo lắng. Lẽ nào chuyện này lại khó nói đến thế? Có phải Uyên Linh đang chịu phải ấm ức gì không? Những kẻ có ý hãm hại Uyên Linh đều đã bị trừng trị cả rồi. Ông Bình? Thu Vân? Không thể nào. Hai người đó yêu thương Uyên Linh như thế không thể nào khiến cô chịu ấm ức được. Người này hẳn là rất quan trọng với cô nên mới khiến cô đau khổ không thể nói ra như vậy. Vậy chỉ có thể là Đức Tuấn thôi. Hắn nghĩ đến đây bỗng thấy nóng mặt lên rồi.
“Đức Tuấn! Có phải cậu ta làm gì khiến em chịu ấm ức phải không? Cậu ta dám làm thế với em thì không xong với anh rồi”
Hắn gầm gừ, ʇ⚡︎ự cho suy luận của mình là đúng, lại còn đòi xử Đức Tuấn nữa.
“Không phải! Không phải Đức Tuấn. Anh đừng hiểu lầm anh ấy”
Uyên Linh nghe thấy hắn đòi xử Đức Tuấn thì vội lên tiếng can ngăn. Cô hiểu Bách là người như thế nào. Hắn nóng tính như Trương Phi, chỉ cần một chút kích động là lại lao vào muốn ăn tương nuốt sống người ta mà chẳng chịu tìm hiểu lý do. Cô không muốn Đức Tuấn bị hắn tìm đến tính sổ, càng không muốn hai người lại có xích mích với nhau. Khó khăn lắm Bách mới có thể hòa thuận được với mọi người. Cô không muốn vì cô mà mọi việc lại trở nên căng thẳng hơn.