Thế thân – Chương 189
“Mình đi thôi ông” Bà Ngô đứng dậy liếc nhìn ông Ngô ra hiệu nên đi ra ngoài để không gian riêng cho Ý Lan và Đức Tuấn. Ý Lan có lẽ còn rất nhiều lời muốn nói với Đức Tuấn. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cô ta luôn miệng nhắc đến tên cậu ta. Bà Ngô hiểu, Đức Tuấn chính là nguồn sống của Ý Lan lúc này. Chỉ cần có Đức Tuấn kề bên thì Ьệпh tình của Ý Lan nhất định sẽ ʇ⚡︎ự khỏi.
Ông Ngô thấy vợ mình nói như vậy cũng đồng tình đứng dậy nói
“Hai đứa cứ nói chuyện đi nhé! Ông bà ra ngoài có chút việc”
Kỳ thực là hai người không muốn làm kỳ đà cản mũi nữa.
Bà Ngô kéo tay ông Ngô ra ngoài, cửa còn chưa kịp đóng thì Ý Lan đã lao vào ôm chầm lấy Đức Tuấn.
“Đức Tuấn! Xin anh đừng rời xa em! Anh đừng bỏ rơi em! Nếu không có anh em cũng không thiết sống nữa”
Đức Tuấn có chút khó chịu khi bỗng dưng bi Ý Lan ôm chặt đến nghẹt thở như vậy nhưng cũng không nỡ gỡ tay cô ta ra. Ý Lan vẫn còn là Ьệпh nhân.
“Ý Lan, cô bình tĩnh lại đi!”
“Không! Em không thể bình tĩnh được! Anh kết hôn với cô ta, em làm sao có thể bình tĩnh được chứ”
“Thì ra cô vì chuyện này mà làm chuyện dại dột đó sao?”
“Đây không phải dại dột mà là vì tình yêu! Là vì em yêu anh đó anh biết không Đức Tuấn”
“Đây không phải là tình yêu mà là vì lòng ích kỷ của cô. Tại sao lại lấy ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của mình ra đùa giỡn chứ?Ý Lan cô đâu còn là con nít chứ”
“Em không cần biết gì cả. Chỉ cần anh muốn, ๓.ạ.ภ .ﻮ sống này em cũng có thể cho anh mà”
“Ý Lan, có phải cô điên rồi không vậy? Tôi là cái gì của cô mà cô phải khổ sở làm như vậy? Tôi không cần cô phải hi sinh vì tôi”
“Nhưng em cần anh! Em thực sự rất cần anh! Em yêu anh”
Ý Lan bất ngờ ghì chặt lấy cổ Đức Tuấn rồi hôn lên môi anh khiến Đức Tuấn còn chưa kịp trở tay.
“Hai người…!’
Cả Đức Tuấn và Uyên Linh đều giật mình khi nghe thấy giọng nói của ai đó đang vọng vào bên phía cửa phòng.
“Uyên Linh! Sao em lại đến đây?” Đức Tuấn há hốc miệng ngạc nhiên.
Uyên Linh đang đứng ૮.ɦ.ế.ƭ sững ở ngoài cάпh cửa. Cô vừa đến nơi tìm được phòng của Ý Lan, vừa định gõ cửa vào thăm thì cάпh cửa lại không khóa. Cô chạm nhẹ thì cάпh cửa đã bung ra và chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng này. Đức Tuấn và ý Lan đang hôn nhau thắm thiết. Mắt Uyên Linh nhòe đi, tai ù đục, không còn nghe còn thấy chuyện gì nữa.
Cô không thể tin vào mắt mình nữa. Đức Tuấn anh ấy vừa cầu hôn với cô hôm qua, hôm nay còn định dắt đi đăng ký kết hôn. Người đàn ông ấy mấy giờ trước kia còn thề sống thề ૮.ɦ.ế.ƭ chỉ có mình cô nhưng bây giờ đang ngang nhiên ôm hôn người phụ nữ khác trước mặt cô. Không! Cô không tin! Nhất định không thể tin được! Đây không phải là sự thật! Đây chỉ là cơn ác mộng giữa ban ngày.
Đức Tuấn đứng dậy chạy lại chỗ Uyên Linh thì cô cũng vừa đẩy cάпh cửa ra, xoay lưng chạy đi trước không kịp để tay Đức Tuấn chạm vào người mình.
“Uyên Linh! Hãy nghe anh nói! Chuyện không phải như em nghĩ đâu”
Đức Tuấn vừa đuổi theo Uyên Linh vừa giải thích. Nhưng lúc này Uyên Linh không còn nghe thấy gì nữa, cô cũng không muốn nghe. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn cảnh tượng Đức Tuấn và Ý Lan đang hôn nhau. Những lời nói trong tâm trí cô cứ vang lên ồn ào loạn xạ. Uyên Linh cứ thế chạy đi ra đến cổng Ьệпh viện thì vừa đúng lúc có một chiếc xe taxi đang đỗ ở đó. Co vẫy tay cho tài xế mở cửa rồi leo lên xe. Chiếc xe taxi nhanh chóng rời khỏi chỗ đậu xe. Đức Tuấn đuổi theo cô nhưng không còn kịp nữa.
Anh vội vã chạy theo đuôi chiếc xe được một đoạn thì xe đã đi xe khuất. Sức người cơ bản không thể đọ được với máy móc. Đức Tuấn dừng lại thở hổn hển vẫy taxi nhưng thật không may, chẳng có cái xe nào dừng lại đón anh. Uyên Linh đang hiểu nhầm anh, không thể để cô ấy ʇ⚡︎ự bỏ đi như vậy được. Đầu óc Đức Tuấn như rối tung lên, ruột gan như lửa đốt. Sao mọi việc lại đến nông nỗi này chứ? Uyên Linh lại đến đúng lúc như vậy?
Cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng không hay này, cô ấy nhất định là đang rất đau khổ. Đức Tuấn không muốn Uyên linh lại ʇ⚡︎ự dằn vặt bản thân mình nữa. Nhất định phải đuổi theo cô ây giải thích. Mãi không bắt được taxi, Đức Tuấn liền quay về Ьệпh viện để lấy xe mình ʇ⚡︎ự lái đi tìm Uyên Linh.
Lúc này tại Ьệпh viện, Ý Lan đang vô cùng đắc ý. Cô ta chính là đã thực hiện được âm mưu của mình rồi. Lúc đang nói chuyện với Đức Tuấn, cô ta nhìn ra cửa thoáng thấy bóng Uyên Linh nên đã cố tình ôm hôn Đức Tuấn. Vừa lúc này Uyên Linh đẩy cửa bước vào. Thật không may là cửa lại không khóa. Và thế là toàn bộ vở kịch do Ý Lan dàn dựng đã thành công thỏa mãn. Đức Tuấn chính là diễn viên phụ vô tình bị kéo vào khiến Uyên Linh hiểu nhầm anh. Đến nước này rồi, Uyên Linh chắc chắn sẽ không còn tin vào anh ta nữa. Quả đúng như suy đoán của Ý Lan, Uyên Linh vì quá sốc không thể chịu đựng được nên đã buông tay bỏ chạy. Ý Lan nghĩ lại cảnh tượng này cười sằng sặc như kẻ tâm thần.
“Có chuyện gì vậy Ý Lan?” Bà Ngô vừa quay lại Ьệпh viện với hộp cháo tгêภ tay vừa lấy từ người nhà mình mang vào, thấy Ý Lan cứ cười sằng sặc một mình tгêภ giường như người ngộ dài cũng giật mình hỏi. Ý Lan càng bịt miệng cười lớn không dừng được. Người giúp việc, ông Ngô, bà Ngô đều nhìn nhau kinh hãi. Có phải cô ta đã bị gì rồi không?
Bà Ngô vội để hộp cháo cho người giúp việc, chạy lại kề bên cô ta, kéo tay cô giật mạnh.
“Ý Lan, cháu bị làm sao thế?”
Ý Lan nhìn bà Ngô, thấy gương mặt hốt hoảng của bà ta lại càng cười mạnh hơn.
“Chị Cúc, mau gọi bác sĩ đến cho tôi”
Bà Ngô sợ hãï kêu người giúp việc mau gọi bác sĩ đến xem tình hình Ьệпh tình của Ý Lan ra sao.
Ý Lan cố nhịn cười giơ tay ra cản
“Không…không cần…Cháu chẳng bị làm sao hết. Không cần gọi bác sĩ”
Đến lúc này, bà cả ba người họ mới hoàn hồn.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đức Tuấn đâu?”
Ý Lan đang cười trước sự ngây thơ của mọi người. Không chỉ có Uyên Linh, Đức Tuấn mắc bẫy của cô ta mà ngay cả ông bà nội cô cũng đang bị cuốn vào cái hố mà chính cô ta đã đào sẵn. Họ đang vô cùng lo lắng cho cô. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác, hốt hoảng của họ cô ta không thể nhịn được cười. Cô ta không ngờ vở kịch này lại có thể thành công đến vậy.
“Ý Lan!” bà Ngô vẫn chưa hết lo lắng cố dò hỏi Ý Lan. Đến mức này rồi cô ta sẽ phải diễn nốt màn kịch của mình mới được. Uyên Linh đã bỏ đi. Đức Tuấn đang đuổi theo cô. Chắc chắc anh sẽ cố gắng giải thích cho Uyên Linh hiểu về nụ hôn bất ngờ kia. Làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người mình yêu đang ôm hôn một người phụ nữ khác trước mặt mình chứ. Uyên Linh chắc chắn sẽ khó tha thứ cho Đức Tuấn. Nhưng để chắc chắn hơn, cô ta còn phải hạ ᵭάпҺ một cú cuối cùng nhờ ông bà mình tác động vào Uyên Linh.
Ý Lan chợt òa khóc rồi ôm lấy bà Ngô.
“Bà ơi! Đức Tuấn đã không cần cháu nữa rồi. Anh ấy đã bỏ cháu rồi. Cháu không muốn sống nữa”
Bà Ngô cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa. Hồi này mới vào thì thấy Ý Lan đang cười sằng sặc như người tâm thần, hỏi gì cũng không chịu nói. Lúc bà định gọi bác sĩ thì lên tiếng cản lại. Bà tưởng cô ta đã tỉnh táo rồi. Bây giờ lại òa khóc như một đứa trẻ như thế này, lại luôn miệng đòi ૮.ɦ.ế.ƭ. Có phải Đức Tuấn đã làm chuyện gì đối với Ý Lan rồi không?
“Ý Lan, Đức Tuấn vừa mới thăm con đấy thôi. Nó không bỏ cháu đâu. Đức Tuấn rất quan tâm đến cháu mà” Bà Ngô nhẹ nhàng an ủi.
“Không phải! Anh ấy không quan tâm đến cháu nữa rồi. Anh ấy chỉ quan tâm đến cô ta thôi. Cô ta vừa đến đây thì Đức Tuấn đã ngay lập tức bỏ rơi cháu đi theo cô ta rồi” Ý Lan cố tình nhắc đến một người khác khiến bà Ngô vô cùng tò mò.
“Cô ta? Ý cháu là sao? Cô ta là ai?”
“Còn ai vào đây nữa? Cô ta chính là Uyên Linh. Cô ta đã đến đây ςư-ớ.ק mất Đức Tuấn của cháu đi rồi. Hu Hu…”
“Uyên Linh sao?” Bà Ngô ngước mắt nhìn chồng mình khó hiểu.
“Làm sao Uyên Linh biết mà đến đây được? Cô ấy đã đưa Đức Tuấn đi thật sao?”
“Cô ta đã đến đây đưa Đức Tuấn đi rồi. Chính cô ta đã khiến anh ấy rời bỏ cháu. Không! Cháu không muốn sống nữa. Hãy để cháu ૮.ɦ.ế.ƭ đi còn hơn. Hứ…Hức”
Ý Lan vừa gào vừa khóc vừa lảm nhảm những điều không may mắn.
“Vừa nãy khi Đức Tuấn đến đây rõ ràng tâm trạng của nó đã khá hơn. Bây giờ Đức Tuấn đi rồi, tình trạng của Ý Lan còn tệ hơn cả lúc đầu nữa, dỗ dành mãi cũng không xong. Cứ để tình trạng này kéo dài mãi, Ý Lan không ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử thì cũng trở nên ҟҺùпg điên mất thôi. Người duy nhất có thể kéo nó trở lại bình thường chỉ có thể là cậu ta” Bà Ngô quay lại bàn bạc với chồng.
“Vậy bây giờ tính thế nào?”
“Mau gọi cậu ta đến đây”
“Như vậy có làm phiền cậu ta quá không?” Ông Ngô có vẻ ái ngại. Dù sao cậu ta cũng đã đến đây một lần rồi cũng coi như là nể tình hai người. Nhưng bây giờ cậu ta vừa về lại gọi nữa, e rằng không tiện lắm. Ông Ngô vẫn thấy áy náy với Đức Tuấn.
“Ông còn lăn tăn cái gì nữa? Mạng sống của Ý Lan quan trọng hơn là sĩ diện quan trọng hơn? Mau gọi cho cậu ta đi”
Ông Ngô thấy không thể cản lại ý định của vợ mình, lại nhìn thấy Ý Lan cứ ҟҺùпg điên hết khóc rồi lại cười như vậy cũng không nỡ, đành lấy máy ra gọi cho Đức Tuấn.