Thế thân – Chương 188
“Thu Vân! Nếu Ý Lan quả thực là như chị nói, vậy chẳng phải Đức Tuấn đến đó là vô ích hay sao?” Uyên Linh lo lắng nhìn Thu Vân cầu cứu.
“Không những vô ích mà coi chừng cô ta đang dụ Đức Tuấn vào bẫy đấy. Em nên đến đó thử xem tình hình thế nào. Tốt nhất là nên chủ động tìm đến cô ta trước khi cô ta giở trò với em. Loại người này một khi đã có ý đồ thì vô cùng thâm hiểm. Em chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta trong những chiêu trò này đâu. Chị quá hiểu em mà. Sự thiện lương của em cũng chính là điểm yếu của em đó. Cô ta sẽ ᵭάпҺ vào điểm này nhằm lấy sự thương hại. Em không được mềm lòng trước cô ta”
Thu Vân giải thích cho Uyên Linh hiểu. Những đường đi nước bước của Thu Vân cô không thấy lạ lẫm gì nữa. Thậm chí còn có thể đoán trước được cô ta sẽ giở thủ đoạn gì tiếp theo. Thu Vân thật sự lo lắng cho Uyên Linh và cả Đức Tuấn nữa. Uyên Linh quá lương thiện còn Đức Tuấn thì lại là người có ân phải trả. Hai người đó chưa từng có tà ý nào khi muốn thực hiện mục tiêu của mình, dễ dàng bị người khác đưa vào tròng.
Uyên Linh quả thật cũng chưa nghĩ ra Ý Lan lại có thể dùng tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của mình để đùa cợt. Nhưng như những gì Thu Vân đã ρhâп tích, cô ta cũng có thể lắm, bất chấp mọi thứ để có được điều mình mong muốn. Uyên Linh bắt đầu thấy lo lắng rồi.
“Em…phải đến đó thật sao?” Cô ngập ngừng muốn nghe lời khuyên của Thu Vân. Lúc này tâm trí của cô rối loạn lắm, cũng chưa biết làm thế nào nữa. Cô cần có ai đó ở bên để động viên, để dẫn đường chỉ lối cho mình. Trong tình yêu vốn là vậy. Dù bạn có thông minh tài giỏi đến mấy thì khi bị cuốn vào ʋòпg xoáy của tình yêu rồi sẽ chẳng còn sáng suốt nữa. Bạn thật sự cần một quân sư, một người ngoài cuộc sáng suốt hơn.
Thu Vân cầm lấy tay Uyên Linh trấn an
“Em không cần quá lo lắng. Hãy đến gặp Đức Tuấn và cô ta. Chỉ cần có em bên cạnh, Đức Tuấn sẽ không thể bị cô ta quyến rũ được. Chị tin Đức Tuấn. Cậu ấy sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em đâu. Mau đi đi!”
“Vâng! Vậy em đi đây”
“Ừm! Nhớ cẩn thận”
Uyên Linh được nghe Thu Vân giảng giải như người được khai sáng. Cô quyết định sẽ đi tìm Đức Tuấn, nhất định sẽ nắm chặt tay anh không để ŧυộŧ mất như những lần trước nữa. Cô phải bảo vệ tình yêu của mình.
***
“Bà! Cháu không muốn sống nữa! Mọi người cứu con làm gì” Ý Lan vừa tỉnh dậy đã gào khóc om sòm lên.
“Ý Lan! Con không được nói như vậy. Con là cháu gáι duy nhất của chúng ta, làm sao có thể để con như đi như vậy được. Ý Lan, con không còn muốn sống thì cũng phải nghĩ đến hai ông bà già này nữa chứ!”
“Cháu không còn nghĩ gì được nữa hết. Cuộc sống của cháu không có anh ấy coi như chả có nghĩa lý gì cả. Bà muốn cháu sống như một cái ҳάc không hồn suốt ngày ủ rũ u ám, nhìn anh ấy hạnh phúc bên người phụ nữ khác sao? Sống như vậy khác nào ૮.ɦ.ế.ƭ chứ? Cháu thà ૮.ɦ.ế.ƭ còn hơn”
“Ý Lan, con không được nói như vậy. Con còn có ông bà mà. Chẳng lẽ con không cần chúng ta hay sao?”
“Nhưng con cũng không thể sống thiếu anh ấy được. Còn yêu anh ấy, con cần anh ấy. Con không muốn nghĩ đến những thứ khác nữa”
Ý Lan lại gào lên. Cô ta chỉ vừa mới tỉnh dậy sau một cơn súc ruột vì uống quá nhiều tђยốς ngủ để ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Cơ thể còn yếu lại không thể chịu đựng được quá nhiều cú sốc nữa, ông bà Lan chẳng thể khuyên nhủ mà chỉ còn cách xuôi theo ý cô cháu gáι của mình mà thôi.
“Thôi được rồi! Cháu đừng khóc nữa, sẽ không tốt cho sức khỏe của cháu đâu. Đức Tuấn. ..cậu ta sẽ đến ngay thôi” Bà Ngô xuống nước dỗ dành.
Vừa nghe thấy tên Đức Tuấn, Ý Lan như người tỉnh táo hẳn.
“Bà gọi bao lâu rồi mà anh ấy vẫn chưa đến. Bà nói xem có phải anh ta không cần cháu nữa phải không? Anh ấy không quan tâm đến cháu nữa rồi. Cháu có ૮.ɦ.ế.ƭ đi anh ta cũng chẳng thèm ngó tới…Huhu! Cháu phải làm sao đây bà ơi? Cháu không muốn sống nữa, bà cứ để cháu ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho xong. Hức…hức”
Tiếng khóc của Ý Lan ngày càng lớn của lòng dạ bà Ngô càng rối bời hơn. Cả bà và ông Ngô không thể dỗ dành được cô ta. Chuyện này chỉ có Đức Tuấn mới có thể khiến cô ta nghe lời mà thôi.
“Nó dám không quan tâm đến cháu sao? Ý Lan, nghe bà nói này, Đức Tuấn nhất định sẽ đến thăm cháu. Nó chắc là đang bận chút việc sẽ đến ngay thôi”
“Anh ấy là đang đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ khác đó bà ơi. Anh ấy không cần cháu, cũng không để ý đến cháu nữa rồi. Cháu thật sự không muốn sống nữa. Để cháu ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho xong…Hu hu”
Ý Lan luôn miệng nhắc đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ khiến ông bà Ngô càng cảm thấy lo lắng.
“Nó dám bỏ bê con, bà nhất định sẽ không tha cho nó” Bà Ngô cúi xuống dỗ dành Ý Lan.
“Bà định làm gì anh ấy sao? Không được! Bà không được hại anh ấy. Cháu muốn anh ấy đến đây với cháu. Bà! Cháu muốn anh ấy”
Ý Lan ôm lấy tay bà Ngô khóc lóc.
“Được! Được! Bà sẽ không làm gì Đức Tuấn cả. Cháu yên tâm đi! Đức Tuấn sẽ đến với cháu ngay thôi. Nó chắc cũng sắp đến nơi rồi. Nào ngoan! Đừng khóc nữa! Nghe bà đi”
Bà Ngô vỗ vỗ vào lưng cô ta dỗ dành như một đứa trẻ. Ông Ngô đứng đó nghe xong câu chuyện của Ý Lan bất lực thở dài. Đứa cháu gáι này của ông sao lại ʇ⚡︎ự dưng trở nên dại dột như vậy chứ? Cũng không phải là lần đầu tiên nó bị từ chối tình cảm. Lần trước Ý Lan cũng bị Văn Thành khước từ, nhưng cô không bị như thế này. Lần này vì Đức Tuấn, Ý Lan còn không tiếc ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của mình nữa rồi. Cố sống cố ૮.ɦ.ế.ƭ đòi bằng được anh ta dù biết anh ta chẳng hề có tình cảm với mình.
“Cộc! Cộc” Có tiếng gõ cửa phòng. Ý Lan bất giác nhìn ra ngoài.
“Đức Tuấn! Đức Tuấn đến rồi bà ơi! Anh ấy đến đấy”
Cô ta nói như reo lên mặc dù còn chưa mở cửa, người ngoài đó còn chưa thấy mặt.
“Để ông”
Ông Ngô bước lại chỗ cάпh cửa vặn chốt.
“Ông” Đức Tuấn đang đứng trước mặt ông cúi đầu chào.
“Cháu đến rồi thì mau vào đi, Ý Lan đang chờ cháu từ nãy giờ” Ông Ngô khẽ nói.
“Đức Tuấn! Anh đến thăm em thật sao?” Ý Lan đang ngồi ʇ⚡︎ựa lưng tгêภ giường định lao xuống chạy về phía Đức Tuấn. Cũng may là bà Ngô ngồi bên cạnh vội cản lại. Ý Lan còn yếu chưa thể đi lại được.
“Ý Lan” Đức Tuấn nhìn thấy Ý Lan sắc mặt nhợt nhạt, tay vẫn còn truyền nước thì ngạc nhiên thốt lên.
“Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây đi” Bà Ngô hằn học nhìn Đức Tuấn nói.
“Đức Tuấn! Em rất nhớ anh! Tại sao em gọi anh lại không nghe máy chứ?”
Đức Tuấn từ từ tiến lại gần Ý Lan nhìn cô. Anh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Ý Lan lại phải nhập viện trong tình trạng như thế này.
“Ý Lan, cô bị làm sao thế?”
“Cậu còn hỏi nữa sao? Chính là do cậu đó. Nó đã uống tђยốς ngủ để ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử chỉ vì cậu không nghe điện thoại của nó. Nếu như tôi không phát hiện ra sớm thì chắc là cậu không còn cơ hội được gặp nó lần nào nữa rồi”
Bà Ngô không nhịn được nữa liền lên tiếng mắng Đức Tuấn. Từ nãy giờ bà cố gắng dỗ dành Ý Lan, những lời nói đau khổ của cô ta, sự đau đớn trong lòng… bà liền đổ hết lên đầu Đức Tuấn.
Ý Lan không tìm thấy Đức Tuấn và Uyên Linh ở toà án, anh lại còn không nghe điện thoại của cô, nghĩ là hai người bọn họ đã kết hôn rồi, Ý Lan không thể ngăn cản họ bằng cách này được. Nếu đã vậy, cô ta liền nghĩ ra một kế thâm hiểm hơn. Lựa chọn cái ૮.ɦ.ế.ƭ để đe dọa. Chỉ có thế, Đức Tuấn may ra mới mủi lòng trước cô.
Ý Lan đến rất nhiều hiệu tђยốς Tây, mỗi tiệm mua hai viên tђยốς ngủ. Liều lượng vừa đủ cho một người bình thường khi gặp khó khăn trong giấc ngủ. Là người dùng tђยốς thường xuyên, cô ta thừa hiểu điều này nên đi rất nhiều hiệu tђยốς để hỏi mua. Cuối cùng cũng mua được cả chục liều, cô ta về nhà mình thấy bà nội đang tưới cây ngoài vườn cũng không nói gì mà lầm lì đi vào phòng mình. Được một lúc thì cô ta gọi cho bà nội nói rằng cô không muốn sống nữa rồi khóc lóc. Cô ta vừa khóc vừa la lên rằng mình đã uống tђยốς ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử khiến bà nội cô hoảng hồn gọi tất cả người nhà đi đưa cô đi cấp cứu.
Ý Lan uống một lượng tђยốς ngủ khá lớn nhưng được đưa vào viện kịp thời nên bác sĩ cũng đã xử lý xong lượng tђยốς ngủ dư thừa trong dạ dày cô. Ý Lan chính là muốn dùng cách này để khiến ông bà mình buộc Đức Tuấn trở về bên mình. Cô ta đã thành công khi dắt mũi được ông bà Ngô.
“Ý Lan, dù có chuyện gì cũng đâu cần phải ħàɲħ ħạ bản thân mình như thế”
Đức Tuấn nghe thấy chuyện Ý Lan có ý định ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử cũng có chút thương hại. Dù gì thì anh cũng không muốn cô vì mình mà ʇ⚡︎ự hủy hoại bản thân mình như vậy. Ý Lan là một cô gáι tốt, nếu như không phải việc cô cố tình tìm mọi cách để chen chân vào cuộc tình của anh và Uyên Linh thì có lẽ mối quαп Һệ của họ đã khá hơn rồi. Đức Tuấn không nỡ nhìn Ý Lan như vậy.
“Em không cần gì hết. Em chỉ cần anh thôi. Đức Tuấn! Anh còn không hiểu sao?”
Ý Lan tha thiết nhìn Đức Tuấn như đang van xin tình yêu của anh. Cô ta không còn chút liêm sỉ gì nữa rồi. Bà Ngô thấy cháu gáι mình tỏ thái độ quá lưu luyến Đức Tuấn như vậy cũng xót xa lắm. Bà cũng không nỡ nhìn Ý Lan vì Đức Tuấn mà hết lần này đến lần khác ħàɲħ ħạ bản thân mình, sống dở ૮.ɦ.ế.ƭ dở như vậy. Bà đành để cô ta làm theo ý mình vậy.