Thế thân – Chương 186
Tác giả : Hà Phong
“Mau mở cửa! Mở cửa cho tôi”
Tiếng một cô gáι la lối om sòm khiến chị giúp việc nhà Đức Tuấn vội chạy ra ngoài cổng. Chị mới vừa dọn dẹp xong bữa sáng, còn chưa rửa xong đống chén bát trong bếp.
“Ai mà bất lịch sự vậy không biết. Có chuông mà cũng chẳng thèm bấm lại đi la lối ỏm tỏi cả lên. Thật tức ૮.ɦ.ế.ƭ con người ta mà” Chị vừa đi như chạy vừa cằn nhằn.
“Mau mở cửa ra! Nhanh lên” Tiếng cô gáι vẫn không ngừng
hối thúc.
“Ra ngay đây” Chị phải cố nói thật to để vị khách kì lạ
này nghe thấy không phải la lên nữa.
Cánh cửa vừa hé mở, Ý Lan đã đạp tung chúng rồi xồng xộc xông vào
nhà, miệng vẫn không ngừng nghỉ.
“Đức Tuấn đâu? Đức Tuấn! Anh mau ra đây cho em”
“Thưa cô… Cậu chủ không có nhà đâu ạ”
“Cái gì? Không có nhà? Vậy anh ây đi đâu?” Ý Lan quay
ngoắt người lại hỏi.
“Dạ… tôi cũng không biết ạ” Chị giúp việc thấy thái độ
hung hãn của Ý Lan như vạy cũng có phần lo sợ chỉ dám lí nhí trả lời đại là
không biết cho yên thân.
“Không biết sao? Chủ nhân của mình đi đâu cũng không biết,
chị đúng là vô tích sự. Mau gọi điện cho anh ấy về ngay cho tôi”
Ý Lan đang hăng ɱ.á.-ύ cҺửι mắng giúp việc nhà người ta liền đột
nhiên yêu cầu chị gọi điện cho Đức Tuấn. Chị ngơ ngác nhìn Ý Lan:
“Cô không có số của cậu ấy sao?”
“Nếu gọi được thì tôi đến đây làm gì hả? Anh ấy còn không
thèm nghe máy của tôi. Chi mau gọi đi! Nhanh lên”
Chị giúp việc bị thúc ép một cách thái quá cũng có vẻ sợ Ý Lan nên
đành chạy vào trong tìm điện thoại ra gọi cho Đức Tuấn.
“Alo! Có chuyện gì sao?”
“Cô Ý Lan đến đây tìm cậu”
“Nói với cô ta tôi không có ở nhà, cũng không có thời gian
đôi co với cô ta. Kêu cô ta về đi”
“Vâng tôi biết rồi, chào cậu”
Chị giúp việc tắt rồi chạy ra nói lại toàn bộ lời nhắn của Đức
Tuấn cho Ý Lan.
“Cậu chủ nói không muốn gặp cô, kêu cô hãy về đi”
“Anh ta dám nói thế với tôi sao?” Ý Lan trợn mắt hung
hãn cả với chị giúp việc khiến chị ta cũng co rúm người lại. Xong cô ta vội lục
trong túi áo lấy điện thoại của mình ra bấm số của Đức Tuấn. Không có ai trả
lời. Cô ta bấm tiếp cuộc gọi thứ hai, cuộc gọi ở đầu dây bên kia đã mất liên
lạc. Cô ta đιêи ¢υồиɢ bấm thêm nhiều cuộc gọi nữa nhưng đều thất bại. Tiếng
điện thoại viên cứ đều đều ra rả bên tai cô.
“Khốn kiếp! Dám đối xử với tôi như thế sao?”
Ý Lan ném chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành.
“Mau! Mau gọi cho anh ta” Ý Lan biết Đức Tuấn vì nhìn
thấy số điện thoại của cô nên không nghe máy. Ràng lúc trước khi chị giúp việc
gọi còn liên lạc được. Đến khi số máy của cô gọi đến thì lại mất tín hiệu. Nếu
gọi bằng số khác chắc chắn anh sẽ bắt máy.
Chị giúp việc len lén nhìn Ý Lan không biết phải làm thế nào mới
được. Chị không muốn gọi cho Đức Tuấn nữa vì rõ ràng anh đã dặn chị chỉ cần nói
anh không muốn gặp cô ta và đuổi cô ta ra về. Ý anh đã rõ như ban ngày rồi còn
gì. Không cần phải gọi lại nữa sợ làm phiền anh. Nhưng Ý Lan cứ như con hổ dữ
gầm gừ trước mặt chị không thôi khiến chị cũng có phần sợ hãï.
“Chị điếc sao? Tôi kêu chị gọi lại cho anh ta” Ý Lan
quát lên.
“Cô Ý Lan, chẳng phải cậu chủ đã nói rõ rồi sao? Cô mau về
đi, cậu ấy không muốn gặp cô”
“Khốn kiếp! Ngay cả chị cũng muốn đuổi tôi sao?” Ý Lan
nổi giận đùng đùng lấy tay đẩy chị giúp việc sang một bên rồi hùng hổ đi lại
chỗ chiếc điện thoại bàn nhà Đức Tuấn bấm số gọi.
“A lô! lại chuyện gì nữa đây chị Lý?” Giọng Đức Tuấn có
vẻ hơi bực bội.
“Là em đây! Em đang ở nhà anh. Tại sao em gọi anh lại
không…”
Chưa nói hết câu thì Ý Lan đã nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây
bên kia rồi. Là Đức Tuấn khi nghe thấy giọng của cô liền cúp máy không muốn
nghe nữa.
“Dám coi thường lời nói của tôi sao? Không muốn gặp tôi chứ
gì? Vậy được tôi sẽ ngồi ở đây đợi anh đến khi nào về mới thôi”
Ý Lan gầm gừ rồi ngồi phịch xuống ghế như người muốn ăn vạ nhà Đức
Tuấn.
“Cô Ý Lan! Tôi nghĩ là cô nên về đi” chị giúp việc thấy
hành động của Ý Lan ngày càng quá lố rồi nên thật lòng khuyên răn.
“Câm miệng! Không phải việc của chị. Tôi có ở hay không cũng
không đến lượt chị phải lên tiếng”
Ý Lan đang cơn giận dữ với Đức Tuấn, ʇ⚡︎ự dưng ở đâu chị giúp việc
động đến cô ta khiến cô ta nổi cơn tam bành mắng chị té tát.
“Cô là cái thá gì trong nhà tôi mà dám mắng người nhà tôi?”
Đức Tùng mới đi bộ về thì phải. Tгêภ người ăn mặc bộ quần áo thể
thao, vai còn có một chiếc khăn tay, mồ hôi nhễ nhại. Vừa về đến cổng đã nghe
thấy tiếng quát tháo ầm ĩ của Ý Lan rồi. Cô gáι này thật sự đã không còn chút
liêm sỉ gì nữa cả. Dám xông vào nhà người khác mắng cҺửι người ta, lại còn sai
khiến làm những việc mà người ta không muốn nữa.
Thấy Đức Tùng mới đi đâu về lại còn bênh vực người giúp việc chống
lại mình, Ý Lan liền chuyển cơn giận lên đầu anh.
“Cũng không phải việc của anh! Anh không có quyền xen vào”
“Cô xem lại mình đi! Nhà này là nhà của tôi, cô từ đâu đến
xông vào lại còn quát mắng như thể nhà mình. Đây là đạo lý gì vậy? Lại còn lớn
tiếng cãi lại tôi sao? Mong cô về cho”
“Nhà của anh sao? Ngôi nhà này trước sau gì tôi cũng sẽ là
chủ nhân của nó. Chỉ cần tôi kết hôn với Đức Tuấn thì ngay lập tức sẽ tống cổ
anh ra khỏi cái nhà này”
“Cô đang nằm mơ sao? Kết hôn với Đức Tuấn?” Đức Tùng
nhìn cô ta rồi cười khẩy “Cô còn cơ hội để kết hôn với anh ấy sao? Được,
tiện đây tôi cũng báo cho cô một tin vui, hôm nay Đức Tuấn và Uyên Linh đã đến
toà án đăng ký kết hôn rồi. Họ đã chính thức là vợ chồng hợp pháp. Cô còn lâu
mới có cửa vào làm dâu nhà tôi. Còn không mau ʇ⚡︎ự biết thân biết phận mà cút đi”
“Kết hôn ư? Hôm nay họ đến tòa án để làm giấy đăng ký kết hôn
sao? Không! Không thể nào! Đức Tuấn không thể lừa dối mình được! Rõ ràng hôm
qua anh ấy có nói với mình ngày mai sẽ bàn bạc lại chuyện này mà. Sao lại như
thế được! Không! Không thể nào”
Ý Lan ʇ⚡︎ự dưng ngồi lảm nhảm như một kẻ điên. Cứ hỏi rồi lại ʇ⚡︎ử trả
lời một mình. Đức Tùng và chị giúp việc thấy cô ta trở nên điên điên ҟҺùпg
ҟҺùпg như vậy thì cũng không muốn nói gì thêm nữa.
Chị giúp việc lo lắng nhìn Đức Tùng hỏi ý kiến nên xử lý thế nào.
“Mặc ҳάc cô ta đi”
Nói xong Đức Tùng liền lạnh lùng quay lưng bước đi lên phòng của
mình. Chị giúp việc cũng lẳng lặng đi theo anh, để mặc Ý Lan ngồi một mình lảm
nhảm.
Cô ta cứ nói như vậy một mình một lúc lâu thì chợt nhớ ra điều gì
đó liền chạy toáng ra xe mình, nổ máy và chạy một mạch đi đâu đó.
“Không được! Không thể để bọn họ kết hôn với nhau được. Mình
phải nhanh chân cản họ lại”
Vừa nói cô ta vừa đιêи ¢υồиɢ rồ ga thật mạnh chạy vù vù tгêภ đường
như chốn không người.
“Toà án! Toà án ở đâu nhỉ?” Cô ta lẩm bẩm. Từ nhỏ đến
giờ cô ta chưa từng phải đi đâu làm việc gì. Tất cả giấy tờ hay những chuyện
quan trọng đều có người làm cho hết. Vì vậy tòa án ở chỗ nào quả thực cô ta
không hề biết.
Một tay cô ta lái xe, tay còn lại mò mẫm tгêภ điện thoại để tìm
địa chỉ tòa án.
“Đây rồi” Cuối cùng cô ta cũng tìm đến được địa chỉ tòa
án. Ý Lan dáo dác nhìn quanh vẫn không thấy ai quen biết. Cô vội vã đỗ xe lại
chạy như điên vào tòa án. Gặp cặp đôi nào cô ta cũng túm tay lôi áo lại nhìn
cho kỹ có phải là Uyên Linh và Đức Tuấn không. Mọi người bị cô ta túm lại đều
tỏ ra kinh ngạc trước hành động bất lịch sự của cô gáι này. Có vài người còn
hất tay cô ra khiến Ý Lan cũng vào lần suýt ngã lăn xuống đất nhưng cô ta vẫn
cứng đầu gặp ai cũng giật tay lại xem mặt.
Vẫn không thấy bóng dáng Uyên Linh và Đức Tuấn đâu. Ý Lan còn
ngông cuồng chạy cả vào phòng làm việc của các phòng ban một để tìm hỏi. Gặp
ban bệ nào cũng hỏi thăm có thấy Đức Tuấn và Uyên Linh đâu không. Mọi người ban
đầu còn khó hiểu ngơ ra, xong thấy cô ta làm loạn quá liền kêu bảo vệ dẫn cô ta
ra ngoài.
Ý Lan bị bảo vệ áp tải không thể vùng ra được, la hét ầm ĩ. Cuối
cùng bảo vệ cũng lôi được cô lên xe của mình, đóng cửa lại, để cô ta muốn làm
gì thì làm mặc ҳάc. Ý Lan bị đưa lên xe của mình, ban đầu cũng đιêи ¢υồиɢ chống
trả nhưng được một lúc thì dường như quá mệt. Cô ta ngồi im một lúc như người
mất trí.
“Không được! Đức Tuấn không được kết hôn với Uyên Linh. Cô ta
không xứng. Chỉ còn em mới xứng đáng làm vợ anh thôi. Đức Tuấn! Em xin anh đừng
bỏ em! Xin anh đấy! Em sẽ không thể nào sống nổi khi mất anh đâu”
Ý Lan ở trong xe mình ᵭ.ậ..℘ đầu vào vô lăng than khóc một hồi rồi như
nhớ ra điều gì đó, cô ta lập tức im bặt rồi lái xe chạy băng băng như tên lửa
tгêภ đường.