Thế thân – Chương 182
Uyên Linh xoay xoay ly chanh muối một hồi lâu, mắt vẫn không nhìn Đức Tuấn. Cô hẹn Đức Tuấn đến đây nói là có chuyện muốn hỏi anh. Đức Tuấn vừa nghe điện thoại đã vội chạy đến ngay. Uyên Linh đã đợi anh từ bao giờ rồi. Gương mặt không vui vẻ lắm, thoảng thoáng đượm buồn như muốn khóc nhưng cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì. Đức Tuấn đoán cô có chuyện gì đó nhưng thấy thái độ im lặng như vậy, anh cũng muốn cho cô chút thời gian nữa thật bình tĩnh. Cả hai đều im lặng như vậy. Không ai nói với ai lời nào.
30 phút nặng nề trôi qua, Đức Tuấn dường như không chịu đựng được nữa liền lên tiếng trước.
“Uyên Linh! Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Mắt Đức Tuấn nhìn chằm chằm vào Uyên Linh chờ đợi câu trả lời. Nhưng cô thì vẫn không nhìn anh lấy một cái, vẫn lặng lẳng khuấy ly nước chanh trong tay rồi nói khẽ.
“Chuyện đó…là thế nào?”
Mãi mới thấy Uyên Linh lên tiếng, Đức Tuấn mừng như bắt được vàng vội hỏi tiếp:
“Ý em nói là chuyện gì cơ?”
“Chuyện kết hôn giữa anh và Ý Lan”
“Trời đất! Ai nói cho em biết chuyện này vậy? Làm gì có chuyện đó được. Anh chưa bao giờ có ý nghĩ đó với cô ta. Phải cô ta đã nói chuyện này với em không? Thật quá lắm rồi! Anh phải gặp cô ta ngăn chặn lại cái miệng nhẳm nhí của cổ. Không thể để cổ đi nói hàm hồ muốn nói gì thì nói được”
Đức Tuấn nổi giận lôi đình tuôn ra một trận. Anh không nghĩ chuyện này lại có thể đến tai Uyên Linh nhanh như thế được. Kết hôn ư? Anh còn chưa biết mà đã đến tai Uyên Linh rồi. Chuyện này không phải Ý Lan nói ra thì còn ai vào đây nữa. Rõ ràng anh đã cảnh cáo cô ta rồi. Thế mà cô ta vẫn không coi lời anh nói ra gì. Thật không thể nhịn được nữa rồi. Mặt Đức Tuấn đỏ gay, cơn giận phừng phừng xông đến chảy dần dần trong mạch ɱ.á.-ύ nóng.
“Đức Tuấn! Anh bình tĩnh lại đi. Chuyện này không phải do Ý Lan nói” Uyên Linh thấy Đức Tuấn phản ứng gay gắt quá liền can lại.
“Không phải cô ta thì còn ai? Ý Lan quả thật là cô gáι đáng sợ”
“Đức Tuấn! Đừng nghĩ xấu cho cô ấy như vậy. Chuyện này là do Hải Hằng nói với em. Cô ấy nói là Ý Lan nói với mình. Hải Hằng cũng không chắc chắn đó là ý của anh nên mới tìm hỏi rõ. Em… thực ra thì…em cũng không biết ý của anh như thế nào”
“Uyên Linh! Ý của anh như thế nào em còn không hiểu sao? Anh chỉ có mình em thôi. Từ trước đến giờ, người phụ nữ anh yêu duy nhất chính là em. Cho Dù chúng ta có bao nhiêu hiểu lầm trước đây đi nữa thì em vẫn là duy nhất trong lòng anh. Bao nhiêu chuyện đã trải qua như vậy rồi, chẳng lẽ em còn không hiểu lòng anh sao Uyên Linh?”
Đức Tuấn ôm lấy vai Uyên Linh lay khẽ. Anh đang muốn chứng minh tình yêu của mình đối với cô là không bao giờ thay đổi dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Uyên Linh dường như không tin lắm vào tấm chân tình này của anh thì phải.
“Em biết! Tình cảm của anh trước đây dành cho em là thật. Nhưng đó chỉ là trước đây thôi. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy rồi cũng không chắc có còn nguyên vẹn nữa. Huống hồ anh và cô ấy thân thiết như vậy, gần nhau như vậy, cô ấy lại xinh đẹp như vậy… làm sao anh có thể không động lòng chứ?”
Những lời nói nghi ngờ như hàng ngàn mũi dao đang hướng về trái tιм Đức Tuấn. Uyên Linh hóa ra từ trước đến giờ vẫn không hoàn toàn tin vào tình yêu chân thành của anh. Cũng phải, Đức Tuấn đã từng phụ cô nhiều lần như vậy, làm sao có thể khiến cô tin tưởng anh tuyệt đối được chứ. Chỉ vì cô yêu anh nên mới có thể cùng anh đi đến tận bây giờ nhưng để nói tin tưởng anh thì còn phải xem lại. Uyên Linh đã nhiều lần tổn thương vì anh rồi.
“Uyên Linh! Hãy nhìn sâu vào mắt anh đây” Đức Tuấn lay vai Uyên Linh, để gương mặt cô đối diện với mặt mình rồi nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Anh thề anh chưa từng nói dối em về tình cảm của mình. Có thể anh đã sai lầm, đã làm tổn thương em, đã làm cho em phải chịu thiệt thòi. Nhưng có trời đất chứng giám, tình yêu của anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn luôn muốn được gần bên em. Lúc nào anh cũng mong chúng ta được ở cạnh nhau cho đến hết kiếp này. Uyên Linh! Anh xin em hãy tin anh”
Uyên Linh cảm thấy ánh mắt tha thiết của Đức Tuấn đang nhìn cô là chân thật. Những lời anh nói cũng có thể là sự thật. Anh không hề nói dối cô. Nhưng trong lòng cô vẫn còn lăn tăn lắm. Những hành động và cử chỉ thân thiết của hai người ngày gặp cô lần đầu tiên ở bờ hồ vẫn còn đọng lại trong đầu cô. Những lời Đức Tuấn nói, ánh mắt chân thành của anh, những cử chỉ thân mật giữa Đức Tuấn và Ý Lan cứ như hai phe đối lập đang ᵭấu tranh trong tâm trí của Uyên Linh.
“Vậy chuyện kết hôn đó là thế nào?” Uyên Linh nhìn thẳng vào mắt Đức Tuấn hỏi. Cô muốn biết mọi chuyện thật rõ ràng.
“Chuyện kết hôn đó ý của cô ta. Hoàn toàn là ý định của cô ta. Anh cũng không hề hay biết gì hết. Hôm qua ông bà cô ấy gọi anh hỏi chuyện anh mới biết”
“Vậy là chuyện này anh cũng vừa mới biết thôi sao?”
“Tất nhiên rồi. Anh không hề biết ý định của cô ta. Cô ta cũng không nói với anh mà đã nói với mọi người rồi”
“Vậy ý anh thế nào?”
“Uyên Linh! Em còn hỏi anh câu này nữa sao? Đương nhiên là không bao giờ có chuyện kết hôn với cô ta rồi”
Nói xong Đức Tuấn liền kéo tay Uyên Linh nắm chặt khẽ nói tiếp “Uyên Linh, chúng ta kết hôn đi! Ngay ngày mai anh sẽ đưa em đến tòa án để đăng ký kết hôn. Chúng ta sẽ về với nhau. Nếu em không thích anh sẽ dọn đến nhà em ở cùng để em được gần bố và chăm sóc bố theo ý nguyện. Mọi mong muốn của em anh đều đáp ứng. Chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh thôi. Uyên Linh! Em đồng ý chứ?”
“Anh làm cái gì vậy Đức Tuấn? Làm sao có thể để anh đến nhà em ở được? Với lại nếu anh không hề có ý với cô ấy thì việc gì anh phải lo sợ đến vậy?”
“Anh không lo sợ về phía anh mà là về phía em đó. Anh sợ em nghĩ nhiều về anh, sợ em không tin anh, sợ em nghi ngờ anh…Uyên Linh! Anh thật sự rất sợ em sẽ bỏ anh một lần nữa. Thời gian qua chúng ta đã cách xa nhau quá đủ rồi. Ông trời cũng đã trừng phạt anh đủ rồi. Anh không muốn xa em một chút nào nữa, dù chỉ là một phút”
Đức Tuấn vừa nói vừa hôn lên đôi tay mềm mại của cô.
“Uyên Linh! Em đồng ý lấy anh chứ?” Đức Tuấn bất ngờ rút trong túi áo ra chiếc nhẫn cầu hôn qùγ xuống dưới chân cô cầu hôn.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Uyên Linh lúng túng vội kéo tay Đức Tuấn đứng dậy. Cô không ngờ một người đàn ông vốn lạnh lùng, kiêu ngạo như Đức Tuấn bỗng trở nên sến súa như vậy.
“Không được! Nếu em không đồng ý lấy anh thì anh sẽ mãi qùγ ở đây cho đến khi em đồng ý mới thôi” Đức Tuấn gan lỳ vẫn qùγ dưới chân Uyên Linh.
“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!”
Tiếng hô to của mấy anh chàng thanh niên đang ngồi trong quán đồng thanh đứng lên cổ vũ cho Đức Tuấn. Uyên Linh cũng không biết họ đã chú ý đến hai người từ lúc nào. Có lẽ là từ lúc Đức Tuấn qùγ xuống cầu hôn cô thì phải. Màn cầu hôn bất ngờ này bỗng dưng thu hút đám đông quây lại vây quanh cô và Đức Tuấn. Sự cổ vũ nhiệt tình này của những người không quen khiến Đức Tuấn càng thêm có động lực. Anh cứ qùγ dưới chân cô không nhúc nhích.
“Đức Tuấn! Anh mau đứng dậy đi! Mọi người đang nhìn chúng ta đó”
Uyên Linh ngại ngùng nói, tay vẫn cầm lấy vai Đức Tuấn mà kéo dậy. Gương mặt ửng đỏ.
“Không được! Mặc kệ mọi người có nhìn anh với con mắt như thế nào. Anh chỉ cần em đồng ý lấy anh. Nếu không anh nhất định qùγ đến khi nào ngất xỉu dưới chân em thì thôi”
“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý” Tiếng cổ vũ của mọi người càng ngày càng to hơn khiến Uyên Linh không thể ngăn lại được nữa. Cô ngượng nghịu nhìn xung quanh. Tất cả những con mắt đang dồn về phía hai người bọn họ. Uyên Linh không còn cách nào khác đành nói khẽ.
“Được rồi! Em đồng ý”
Chỉ chờ có vậy, Đức Tuấn liền đan chiếc nhẫn đính hôn vào ngón tay áp út của cô rồi ôm cô thật chặt. Có lẽ đây là lần cầu hôn đầu tiên khó khăn nhất và cũng là hạnh phúc nhất của anh. Lần đầu khi kết hôn là chính do ông nội anh sắp đặt. Đức Tuấn chẳng cần mất công sức gì đã có được Uyên Linh.
Nhưng lần này trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Uyên Linh vẫn chưa chịu chấp nhận lời cầu hôn của anh. Trước một nơi công cộng đông người, anh chẳng ngại ngần qùγ xuống xin được cầu hôn cô. Biết bao nhiêu con mắt nhìn vào mình. Những chuyện sến súa như thế này anh còn chưa từng nghĩ đến. Uyên Linh có lẽ cũng là như vậy. Bọn họ đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Có phải còn trẻ như những sinh viên đâu mà bày cái trò sến súa này. Thế nhưng tình yêu thì không kể tuổi tác, không ρhâп biệt địa vị. Đức Tuấn bất ngờ cầu hôn Uyên Linh theo cách mà cả hai đều không ngờ tới. Nếu Uyên Linh không đồng ý chẳng phải là mất mặt lắm hay sao? Nhưng thôi, anh chẳng nghĩ được nhiều như vậy. Bằng mọi cách anh phải để Uyên Linh thấy được tình cảm của mình, phải cưới được cô, phải được sống cùng cô thì dù có bảo anh chui xuống đất anh cũng sẵn sàng. Cũng may cuối cùng thì Uyên Linh cũng đã đồng ý nhận lời cầu hôn. Màn cầu hôn này coi như cũng thành công ngoài mong đợi rồi.