Thế thân – Chương 179
“Reng! Reng” Tiếng chuông điện thoại của Uyên Linh chợt reo.
“Hải Hằng!” Uyên Linh ngó vào điện thoại.
“A lô! Em đây, có thể ra ngoài gặp em một chút không?”
Giọng Hải Hằng có vẻ như rất khẩn thiết.
“Giờ này sao?”
“Ừm”
Uyên Linh hơi nghi ngại một chút vì bây giờ cũng không còn sớm lắm. Nhưng đây là điện thoại của Hải Hằng nên cô không nỡ chối từ.
“Em đang ở đâu để chị đến?”
“Em đang ở trước cổng nhà chị?”
“Hả? Vậy sao không vào đi còn gọi chị ra ngoài làm gì?” Uyên Linh ngạc nhiên.
“Không được! Chuyện này không tiện nói trong nhà. Chị cứ ra ngoài đi” Hải Hằng nói có vẻ chuyện khá nghiêm trọng nên Uyên Linh không muốn hỏi nhiều thêm nữa. Cô biết tính của Hải Hằng không thích ʋòпg vo. Chuyện cô ấy nói không tiện nói trong nhà ắt hẳn là có lý do.
“Được! Chờ chị một chút”
Uyên Linh vội cất điện thoại vào túi áo rồi đứng dậy.
“Có chuyện gì vậy Uyên Linh?” Thu Vân thấy thái độ của Uyên Linh có vẻ như vội vàng nên hơi lo lắng. Cái cảm giác khi cô đi ra ngoài bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς lúc trước vẫn chưa thoát khỏi đầu óc Thu Vân. Cô níu lấy tay Uyên Linh kéo lại. Uyên Linh dường như cũng hiểu ý chị mình nên mỉm cười nhìn lại.
“Chị đừng lo! Là Hải Hằng có chuyện muốn nói với em thôi. Em ra ngoài một lát sẽ về ngay. Hồng Diễm đã không còn, ông Bảo đã trở thành phế vật. Còn ai có thể hại em được chứ?”
“Thôi được! Em đi nhớ cẩn thận đấy”
“Em biết rồi! Thôi em đi đây”
“Ừm”
Thu Vân buông vạt áo Uyên Linh nhìn cô vẫn còn một chút lo lắng không yên. Không biết từ bao giờ, Thu Vân lại có thể dành tình thương và lo lắng cho Uyên Linh nhiều đến thế!
***
Vừa thấy Uyên Linh ra đến cổng, Hải Hằng vội kéo tay cô lại gần. Uyên Linh thấy thái độ của Hải Hằng sốt sắng quá liền hỏi:
“Có chuyện gì mà em đến đây tìm chị muộn vậy”
“Chị! Chuyện của chị với Đức Tuấn thế nào rồi?”
“Hả?Em vì chuyện này mà đến đến đây sao? Hôm nay Thu Vân cũng hỏi chị về chuyện này? Mọi người có chuyện gì vậy?”
“Thu Vân cũng hỏi sao? Hay chị ấy cũng biết chuyện gì rồi?”
“Chuyện gì là chuyện gì? Em đừng úp úp mở mở nữa, chị sốt ruột quá”
“Vậy là chị cũng chưa biết chuyện gì sao? Đức Tuấn vẫn chưa nói với chị?”.
Hải Hằng thấy ngạc nhiên lắm. Chuyện kết hôn lớn như vậy mà Đức Tuấn cũng không nói cho Uyên Linh biết. Rõ ràng Ý Lan nói rằng Đức Tuấn đương nhiên là đồng ý hôn sự này. Tại sao anh ta lại giấu chị ấy? Có phải có nỗi khổ gì không?
“Trời ạ, em càng nói chị càng thấy rối đấy”
“À…Chuyện này…” Hải Hằng đang ρhâп vân không biết có nên hỏi thẳng Uyên Linh hay không. Chuyện này cũng không biết phải nên nói thế nào nữa. Nhưng cứ giấu Uyên Linh thế này cũng không phải là cách hay. Đức Tuấn có thể nào lại đi lừa cô ấy? Hải Hằng hoang mang lắm.
“Hải Hằng! Em làm chị lo lắng rồi đấy. Tự dưng khuya thế này rồi còn đến tìm chị lại còn ấp a ấp úng nói không nên lời nữa. Em không nói rõ, hôm nay chị sẽ không cho em về đâu”
“Chuyện này em cũng không biết chính ҳάc hay không nữa. Nhưng em nghe Ý Lan nói Đức Tuấn và cô ấy sắp kết hôn”
Hải Hằng không muốn giấu diếm nữa. Kiểu gì thì cô cũng không yên được, rất khó chịu trong lòng khi phải dấu diếm một chuyện gì đó.
“Đức Tuấn kết hôn ư?” Uyên Linh trố mắt nhìn Hải Hằng ngạc nhiên như không tin vào tai mình nữa. Đức Tuấn kết hôn với Ý Lan sao? Không thể nào như vậy được. Mới vừa hôm qua anh còn đề nghị cô quay trở về nhà với anh ấy. Họ vừa trải qua những giây phút sống lại thuở mặn nồng vợ chồng. Vậy mà hôm nay đã có tin anh ấy kết hôn với người phụ nữ khác không phải là cô. Không thể nào! Đức Tuấn không phải là người đàn ông dễ thay đổi. Càng không thể nào là người bắt cá hai tay như vậy.
“Chị! Chuyện này em cũng mới chỉ nghe phía Ý Lan nói. Đức Tuấn chưa nói gì với chị. Vậy thì ý này có lẽ cũng chỉ về một phía Ý Lan thôi”
Hải Hằng thấy Uyên Linh có chút thất vọng và hoang mang nên vội trấn an cô.
“Đức Tuấn và Ý Lan… Hình như trước đó cũng có mối quαп Һệ gì đó phải không? Lúc chị gặp lại họ chị cảm giác như cô ấy rất thích Đức Tuấn. Nhưng còn Đức Tuấn thì….”
Uyên Linh nhớ lại lần đầu quay trở lại gặp Đức Tuấn và Ý Lan có vẻ như rất thân thiết. Lần đó anh đã không nhận ra cô. Có lẽ nào trong khoảng thời gian vắng cô, Đức Tuấn đã nảy sinh tình ý với Ý Lan rồi? Uyên Linh cảm thấy hoang mang lắm.
“Chị! Chị không cần hoang mang như vậy. Em nghĩ Ý Lan là đang nói xằng bậy thôi. Đức Tuấn chắc chắn không thể thích Ý Lan được. Em cảm thấy anh ấy còn rất yêu chị. Chị nghĩ đi, từ khi biết chị chính là Uyên Linh, anh ấy luôn sát cάпh bên chị. Lúc nào anh ấy cũng lo lắng cho chị. Em là người ngoài cuộc còn cảm nhận rõ ràng như vậy. Lẽ nào chị lại không nhận ra”
Hải Hằng cảm thấy hơi hối hận khi đột nhiên lại nói chuyện này cho Uyên Linh biết khiến cô có phần suy sụp. Trong khi chuyện này chính bản thân Hải Hằng còn nghi ngờ không biết sự thể như thế nào.
“Nhưng Ý Lan… Cô ấy thích Đức Tuấn là sự thật. Chị hoàn toàn có thể cảm nhận được điều đó. Có thể nào Đức Tuấn cũng cảm động rồi không?” Uyên Linh nói như sắp khóc.
Hồi này cô còn giữ được chút bình tĩnh. Nhưng càng nghĩ lại cô lại càng cảm thấy lo sợ. Ý Lan xinh đẹp như thế, trong sáng như thế, đáng yêu như thế… lại suốt ngày gần gũi với Đức Tuấn như thế. Có người đàn ông nào mà không động lòng cơ chứ. Bấy lâu nay Uyên Linh cứ chủ quan rằng, Đức Tuấn yêu mình, với lại cũng còn quá nhiều việc cô phải thực hiện nên cũng không để ý đến chuyện của hai người bọn họ. Bây giờ nghe những lời Hải Hằng nói như vậy khiến cô không khỏi lo sợ. Cô sợ mất Đức Tuấn. Thật sự đến bây giờ cô mới có cảm giác lo sợ mất anh như vậy. Tình yêu nhiều khi phải đi đến những ranh giới mới khiến người ta nhận ra và trân trọng nó biết bao, mới cảm thấy nó quan trọng với bản thân mình thế nào.
“Uyên Linh! Chị bình tĩnh đi! Ý Lan chắc chắn là ʇ⚡︎ự nghĩ ra chuyện này chứ không phải là Đức Tuấn. Trước đây cô ấy cũng từng theo đuổi Văn Thành. Cô ấy cũng luôn miệng là muốn kết hôn với anh ấy trong khi Văn Thành chỉ xem Ý Lan là em gáι thôi. Chắc chắn trong chuyện này, Đức Tuấn anh ấy cũng không biết chuyện này đâu”
Hải Hằng cố gắng ρhâп tích cho Uyên Linh hiểu. Cô biết Uyên Linh chắc chắn đang rối rắm lắm. Thấy Uyên Linh mãi không nói gì, Hải Hằng càng thấy lo hơi.
“Chị! Chuyện này em sẽ gặp Ý Lan hỏi lại cho rõ. Nếu chỉ là ý kiến riêng của cô ấy thì em sẽ nói rõ chuyện của chị và Đức Tuấn cho cô ấy hiểu. Cô ấy không nên chen ngang mối quαп Һệ của hai người”
“Không! Em đừng làm như vậy. Chuyện này là chuyện tế nhị. Em hỏi thẳng cô ấy như vậy sẽ khiến cô ấy khó chịu. Chuyện này để ʇ⚡︎ự chị giải quyết”
“Uyên Linh! Chị thực sự không sao đấy chứ? Chị làm được không?”
“Được! Em yên tâm đi! Chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên. Trước đây chị cũng đối mặt với nhiều người phụ nữ khác của Đức Tuấn rồi. Không sao đâu”
Uyên Linh cố gắng lấy lại bình tĩnh để Hải Hằng không phải lo lắng. Nhưng thực tâm trong lòng cô đang rối bời lắm. Cũng không hẳn cô nghi ngờ tình yêu của Đức Tuấn mà cái cảm giác bất an cứ lan tràn trong tιм cô.
“Ừm! Được rồi! Chị không sao là em yên tâm rồi”
Hải Hằng cầm tay Uyên Linh “Thôi chị vào ngủ đi! Cũng muộn rồi. Đứng ngoài này lâu quá mọi người lại nghi ngờ”
“Ừm! Vậy em cũng về đi nhé” Uyên Linh cố nhoẻn miệng cười một cái để Hải Hằng yên tâm.
“Tạm biệt chị!” Hải Hằng quay xe nhưng trong lòng vẫn còn lăn tăn lắm.
***
“Dạ! cháu xin lỗi! Công việc nhiều quá! Cháu về muộn chút. Để ông bà phải chờ lâu. Thật ngại quá!” Đức Tuấn vội vàng cúi đầu chào ông bà Ý Lan.
“Không sao! Công việc là tгêภ hết. Cháu cứ giải quyết cho xong đi. Chúng ta chờ chút cũng không sao cả”
Ông nội Ý Lan xua tay rồi nhìn Đức Tuấn cười.
“Mau ngồi đi” Ông chỉ vào chỗ chiếc ghế trống đối diện với mình.
“Ý Lan chưa đến ạ?” Đức Tuấn ngạc nhiên khi nhìn xung quanh không thấy Ý Lan. Bình thường mỗi lần hẹn nhau đi ăn thế này đều có mặt đầy đủ cả bốn người. Hôm nay không có Ý Lan đi cùng thì đúng là lạ quá.
“Ý Lan sẽ không đến đâu. Là chúng ta có chuyện muốn gặp riêng cháu” Bà nội Ý Lan nhìn anh. Hôm nay thái độ của bà có vẻ nghiêm túc khiến Đức Tuấn có chút ngạc nhiên.
“Dạ! Có chuyện gì sao ạ?”
“Chuyện về hai đứa. Ý Lan nói với chúng ta là các cháu muốn tiến tới hôn nhân”
“Kết hôn? Cháu và Ý Lan sao?” Đức Tuấn thốt lên “Không! Không có chuyện đó đâu” Anh vội vàng lên tiếng phản đối ngay lập tức.
“Cậu nói thế là thế nào?” Bà nội Ý Lan thấy Đức Tuấn có vẻ phản ứng gay gắt thì cảm thấy rất khó chịu. Chuyện kết hôn này, đối với bà thì Ý Lan đã là người thiệt thòi rồi. Đức Tuấn còn phản ứng như vậy khiến bà cảm giác Ý Lan bị coi thường thì phải.
Đức Tuấn cũng nhìn ra sự khó chịu của bà và cũng nhận thấy mình phản ứng có hơi thái quá nên đành dịu giọng lại. Đằng nào thì họ cũng đang là người có ơn với mình.
“Ý cháu là… Chuyện kết hôn ấy… Với Ý Lan… cháu… cháu cũng không được biết chuyện đó”