Thế thân – Chương 178
“Cháu đã nghĩ kĩ chưa đó? Không muốn kết hôn với Văn Thành nữa thật sao?” Bà nội Như Ý hỏi lại.
“Vâng chắc chắn là như vậy. Cháu đã suy nghĩ rất kỹ rồi ạ. Cháu sẽ kết hôn với Đức Tuấn” Ý Lan khẳng định chắc nịch.
Bà nội Ý Lan nhìn chồng mình. Gương mặt hơi nhăn nhó, nói khẽ ” Đức Tuấn hình như đã có vợ rồi thì phải. Cô gáι đó chẳng phải là Uyên Linh đang sống cùng cậu ta sao?”
“Ừm” Ông nội Ý Lan cũng nói lại.
“Vậy thì không được. Ý Lan nhà ta vẫn là cô gáι ᵭộc thân, chưa từng kết hôn. Nếu kết hôn với cậu ta chẳng phải là thiệt thòi cho nó hay sao. Mà tôi còn nghe nói cậu ta có đến hai đời vợ đó”. Bà nội Ý Lan có vẻ như không ưng thuận Đức Tuấn làm chồng cháu gáι mình. Tuy rằng bà vẫn rất yêu mến Đức Tuấn nhưng việc anh đã kết hôn hai lần khiến bà rất lưỡng lự. Cháu gáι bà dù sao cũng còn là con gáι. Gả cho Đức Tuấn, người đàn ông đã từng có hai đời vợ thì xem ra không công bằng cho lắm. Bà vẫn muốn Ý Lan đường đường chính chính được gả cho một chàng trai cũng có hoàn cảnh tương xứng như vậy. Văn Thành là một lựa chọn tốt đối với Ý Lan.
“Bà, bà đang nói cái gì thế?” Ý Lan thấy ông bà mình thầm thì nói chuyện riêng quá lâu thì ra vẻ hờn dỗi.
“Cái gì mà kết hôn hai lần chứ? Cháu thấy chuyện đó không quan trọng gì cả. Cháu đã không để tâm rồi thì ông bà còn để tâm làm gì chứ? Cháu nhất định phải kết hôn với Đức Tuấn”
“Ý Lan, còn có thể chọn ai cũng được nhưng không phải là Đức Tuấn” Bà nội cô vẫn một mực cản ngăn.
“Không phải từ trước đến giờ bà vẫn rất thích Đức Tuấn sao? Bà còn khen anh ấy hiếu thảo, có tài lại hiểu chuyện nữa. Sao bây giờ bà lại phản đối anh ấy chứ?”
“Cái đó…” bà nội Ý Lan ấp úng “Cái đó thì đúng. Đức Tuấn là người có tài và hiếu thảo. Nhưng làm chồng cháu thì không xứng lắm. Cháu sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi. Cháu gáι của bà nhất định phải là chính thất chứ không thể mang danh vợ lẽ được”
“Hóa ra là bà vẫn cố chấp chuyện anh ấy kết hôn hai lần. Đây là thời đại nào rồi chứ? Mấy thứ đó đã quá ấu trĩ rồi. Cháu không bận tâm”
“Ý Lan!” Bà nội Ý Lan gọi lớn tên cô khi càng ngày cô càng khư khư giữ chính kiến của riêng mình.
“Thôi bà! Tôi thấy Ý Lan cũng nói không sai đâu. Đức Tuấn là chàng trai tốt. Chuyện nó đã từng kết hôn chẳng qua là sao lầm tuổi trẻ. Ai mà chẳng có sai lầm chứ. Hơn nữa cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Đức Tuấn cũng đã trưởng thành rồi. Có lẽ cậu ta sẽ là người chồng tốt. Bà cũng không nên câu nệ chuyện cũ làm gì. Tôi nhớ bà cũng từng rất khen ngợi cậu ta đấy thôi”
Ông nội Ý Lan có vẻ như đứng về phía cháu gáι mình khiến bà nội cô cũng không còn lời gì để nói lại hai người đành miễn cưỡng chấp nhận.
“Chuyện này là ý của Đức Tuấn hay là của cháu?”
“Là ý của cháu. Nhưng chắc chắn Đức Tuấn cũng sẽ đồng ý thôi”
“Nghĩa là cháu chưa hỏi ý kiến cậu ta sao?” Ông nội Ý Lan ngạc nhiên.
“Vâng”
“Trời đất! Con bé này. Con phải hỏi xem Đức Tuấn ý nó thế nào chứ? Sao cháu là con gáι mà có thể để mất giá như vậy chứ?” Bà nội cô nhăn mặt khó chịu.
“Bà lại cổ hủ nữa rồi. Ai nói trước mà chả được chứ. Trai gáι bây giờ bình đẳng mà”
Nói xong Ý Lan có vẻ rất hí hửng quay sang nói với ông nội mình “Nếu mọi người đồng ý rồi thì cháu đi báo với Hải Hằng đã nhé. À, còn Đức Tuấn nữa gì? chút nữa cháu sẽ đích thân đến công ty nói với anh ấy. Vậy nhé! Cháu đi đây”
Ý Lan nói xong cũng chẳng thèm xem phản ứng của ông bà nội mình như thế nào mà phi thẳng lên phòng riêng của mình gọi điện thoại cho Hải Hằng báo tin.
“A lô! Hải Hằng hả? Mình sắp kết hôn rồi” Ý Lan hí hửng khoe với bạn mình.
“Kết hôn?” Hải Hằng thốt lên “Cậu định kết hôn thật á?”
Câu nói của Ý Lan khiến Hải Hằng không tin nổi. Từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe thấy Ý Lan nhắc đến chuyện kết hôn. Cô ấy thề rằng cả đời này nếu không được gả cho Văn Thành thì sẽ không kết hôn với ai cả. Vậy mà hôm nay đùng một phát cô ấy thông báo mình sắp kết hôn. Với Văn Thành thì không thể nào rồi. Vì cô cũng chưa nghe thấy Văn Thành thông báo gì mà cô cũng biết chắc Văn Thành không đời nào kết hôn với Ý Lan cả.
“Thật mà! Đương nhiên là thật!” Ý Lan vui vẻ khẳng định, vừa nói vừa cười có vẻ như đang rất hạnh phúc.
“Nhưng cậu kết hôn với ai mới được chứ?” Hải Hằng thắc mắc.
“Thì chính là Đức Tuấn đó”
“Đức Tuấn?” Hải Hằng kinh ngạc “Sao lại là Đức Tuấn được?”
“Ay za! Cậu quên rồi sao? lần trước tớ cũng từng kể cho cậu nghe rồi mà. Tớ nhất định sẽ kết hôn với Đức Tuấn”
Bây giờ Hải Hằng với sực nhớ lại. Đúng là có lần Ý Lan cũng nói với cô là sẽ kết hôn với Đức Tuấn. Nhưng chuyện đó đã nói ra lâu lắm rồi. Không thấy Ý Lan nhắc lại lần nào nữa nên cô cũng chỉ nghĩ đó là suy nghĩ nhất thời của Ý Lan. Không ngờ bây giờ cô ấy lại thông báo mình sắp kết hôn thật. Nếu chuyện này là thật thì chẳng nhẽ Đức Tuấn cũng đã đồng ý rồi sao? Đức Tuấn rõ ràng là còn yêu Uyên Linh mà. Làm sao có thể đồng ý cưới Ý Lan được chứ? Hải Hằng càng nghĩ càng thấy rối. Đức Tuấn nhất định không bao giờ làm như vậy. Phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
“Đức Tuấn… anh ấy cũng đồng ý kết hôn rồi sao?”
“Tất nhiên rồi. Cậu nhớ chuẩn bị làm phù dâu cho mình nhé. Thôi giờ tớ phải đến chỗ Đức Tuấn rồi. Nói chuyện sau nhé! Bye”
Ý Lan nói một thôi một hồi còn không kịp để Hải Hằng hỏi cho ra nhẽ nữa. Cô chỉ nghe nói thoảng qua là Đức Tuấn cũng đồng ý hôn sự này. Chuyện này quả thật không thể tin được. Nếu Đức Tuấn cưới Ý Lan vậy tình cảm anh dành cho Uyên Linh là giả ư? Hay anh ấy đang lừa dối Uyên Linh? Không được! Chuyện này cô phải hỏi Uyên Linh cho rõ ràng mới được. Nói là làm Hải Hằng liền trực tiếp chạy đến nhà Uyên Linh hỏi bằng được. Tính Hải Hằng vốn thẳng thắn như thế. Có chuyện gì cô không thể để yên trong lòng mà phải hỏi cho rõ ràng mới thôi.
***
Tại nhà ông Bình.
Trời đã tối sẫm. Ông Bình và mọi người đang nói chuyện ngoài phòng khách rất vui vẻ. Cu Bin và Thu Vân cũng chuyển hẳn về đây sinh sống, cả Văn nữa. Tất cả là ý của Uyên Linh đề nghị. Ông Bình cũng muốn mọi người đều quây quần bên nhau. Thu Vân ban đầu vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng sau khi Uyên Linh trở về khi thoát khỏi tay ông Bảo thì cô có vẻ như ʇ⚡︎ự nhiên với bố mình hơn. Dù sao thì ông Bình cũng là bố ruột của Thu Vân. Có lỗi lầm gì thì cũng là chuyện quá khứ. Người thân trong nhà còn không có lý do gì để mãi chấp nhặt những quá khứ không tốt đó. Tha thứ cho nhau để chung sống hòa bình, đó là điều nên làm. Huống hồ Thu Vân bây giờ đã hoàn toàn khác xưa rồi. Lương thiện hơn và sống có trách nhiệm hơn.
Từ ngày có cu Bin sống cùng, ông Bình dường như cũng vui vẻ hẳn lên. Cười nói nhiều hơn. Trong nhà lúc nào cũng vui vẻ. Bà Kim Chung cũng có vẻ rất yêu quý đứa trẻ này. Bà nhận thấy Thu Vân đã thay đổi nên cũng dần có thiện cảm. Cả Thu Vân, Duy Thắng và Uyên Linh cũng đều chấp nhận sự có mặt của bà như một người thân trong gia đình. Thậm chí họ còn phải cảm ơn bà vì bao năm qua vẫn luôn bên cạnh chăm sóc và là người bạn đời tâm sự cùng ông.
Thấy cu Bin đang chơi rất vui với ông Bình, Thu Vân liền kéo Uyên Linh vào trong phòng nói chuyện riêng.
“Chuyện của em và Đức Tuấn thế nào rồi?” Thu Vân đột nhiên đặt câu hỏi khiến Uyên Linh cũng có phần lúng túng.
“Chuyện này… “
“Em không cần ngại. Chị thấy hai đứa vẫn còn tình cảm với nhau. Cậu ấy cũng đã chờ đợi em nhiều năm rồi. Em không định để cậu ấy chờ thêm nữa đấy chứ?”
“Nhưng em… Em vẫn muốn ở bên cạnh bố một thời gian nữa”
“Em thật là ngốc quá đi! Em tưởng bố cần em chăm sóc sao? Bố cũng cần có khoảng trời riêng của mình chứ? Em không thấy bố đang rất hạnh phúc với dì Kim Chung sao? Em định làm kỳ đà cản mũi họ đến bao giờ? Không chừng họ còn đang mong em nhanh chóng lấy chồng ra khỏi nhà đi ấy”
“Chị… Chị là đang đuổi em đấy sao?”
“Chị nói không đúng sao?” Thu Vân bật cười cầm lấy tay Uyên Linh.
“Uyên Linh! Đã đến lúc em phải nghĩ cho hạnh phúc của riêng mình rồi. Cái nhà này em đã hi sinh quá nhiều. Bây giờ em không cần phải làm thế nữa. Em làm cho mọi người đủ rồi. Chuyện chăm sóc bố em không cần phải lo. Có chị, Duy Thắng và cả dì Kim Chung nữa. Với lại, em kết hôn với Đức Tuấn cũng đâu cần ở hẳn bên đó. Em có thể về đây bất cứ lúc nào mà”
Thu Vân thật lòng khuyên nhủ Uyên Linh. Hơn ai hết cô hiểu rõ chính cô em gáι mình đang lo lắng điều gì. Uyên Linh lúc nào cũng lo nghĩ cho người thân của mình. Nhưng đôi lúc sự lo lắng của cô lại hóa ra dư thừa. Nhưng Uyên Linh lại nghĩ khác, sự ra đi quá đột ngột của ông Biên làm cô ám ảnh mãi. Cô sợ tình cảm và thời gian của mình dành cho người thân luôn luôn không đủ. Cô vẫn yêu Đức Tuấn nhưng vẫn muốn sống bên cạnh những người thân mình hơn. Điều này cứ mãi quẩn quanh trong đầu cô khiến cô không thể bứt khỏi nó để về với Đức Tuấn.
“Nhưng mà …chị…em…”
Uyên Linh chưa nói dứt câu thì Thu Vân đã xen vào:” Thôi nào, không có nhưng nhị gì cả. Nghe chị! Hai đứa hãy về với nhau đi. Khó khăn lắm hai người mới đi đến như ngày hôm nay. Không lẽ em không muốn sống cùng Đức Tuấn nữa sao? Cả em và cậu ấy đều xứng đáng hạnh phúc. Đừng để ai phải chờ đợi thêm nữa. Cái cảm giác này thật không dễ chịu chút nào cả”
“Chị! Em cảm ơn chị vì đã hiểu em” Uyên Linh dựa đầu vào vai chị mình. Cảm giác thật ấm áp và bình yên.