Thế thân – Chương 177
“Bố! Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Mong bố yên nghỉ. Mọi ân oán tình thù coi như đã xong một kiếp người. Con sống rất tốt bố không cần lo lắng cho con nữa” Uyên Linh đứng trước mộ ông Biên thì thầm. Tâm trạng cũng đã khá hơn. Sự hối hận muộn màng của cô khi chưa gặp được ông đã phải chia ly cũng vơi đi phần nào. Dù sao thì đến cuối cùng, ông Biên vẫn còn nghe được tiếng gọi “bố” của đứa con gáι bấy lâu thất lạc.
Bách cũng đứng bên cạnh Uyên Linh. Hắn cúi đầu trước bố mình.
“Bố! Bố hãy yên nghỉ, con sẽ chăm sóc cho Uyên Linh thay bố”
Uyên Linh quay lại nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng hơn. Tất cả ân oán hiểu lầm trước kia cũng đã được xóa bỏ. Bách là anh trai của cô. Tгêภ đời này, hắn chỉ còn có mỗi Uyên Linh là người thân mà thôi. Hắn nhất định sẽ không thể để mất đi một người nào nữa. Cuộc đời hắn lần lượt mất đi những người mà mình yêu quý nhất. Như thế là quá đủ rồi.
“Uyên Linh! cảm ơn em đã tha thứ cho anh”
“Không có gì! Những chuyện trước kia em quên hết rồi. Người không biết thì không có Ϯộι. Huống hồ chúng ta lại là anh em”
“Bố nhất định sẽ vui lắm khi biết tin này. Trước khi mất, bố có gọi điện cho anh bảo rằng em đã chấp nhận đến gặp bố. Em không biết đâu, tâm trạng của bố lúc đó hạnh phúc lắm. Ba mươi năm qua anh chưa từng thấy bố vui như vậy. Tiếc là bố lại không còn cơ hội để đón nhận”
Hắn cúi xuống để cố ngăn cơn ҳúc ᵭộпg nhưng giọt nước mắt đã kịp lăn xuống đất. Tất cả cứ như một giấc mơ vậy. Đến và đi chỉ trong một thời gian quá ngắn ngủi. Tin vui nhận được người thân chưa trọn vẹn thì hắn đã mất đi người thân yêu nhất cuộc đời mình. Suy cho cùng thì cũng là nhân quả báo ứng cả. Hắn không trách ông trời, không trách số phận, hắn biết những việc hắn làm đáng phải trả giá như thế nào. Hắn chỉ tiếc rằng, khoảng thời gian hạnh phúc của bố hắn quá ngắn ngủi.
“Anh! Mình về thôi” Uyên Linh nhìn hắn “Mọi chuyện coi như là kết thúc rồi. Bố ở nơi đó chắc cũng muốn chúng ta như vậy”
Uyên Linh trở nên điềm tĩnh và chín chắn hơn sau mọi biến cố xảy ra trong cuộc đời mình. Có lẽ sau khi đi qua đau khổ, con người ta mới nhận ra được thứ mình cần nhất trong cuộc đời, đó chính là sự thanh thản trong tâm hồn. Uyên Linh quyết định tha thứ, buông bỏ mọi hiểu lầm trong quá khứ, cho người khác một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới.
Tên Bách nhìn Uyên Linh không nói gì. Khóe mắt có gì đó rưng rưng ҳúc ᵭộпg. Cuộc đời đã lấy đi của hắn một người cha nhưng đã cho hắn một cô em gáι hiểu chuyện và bao dung. Thế là coi như mãn nguyện rồi. Hắn nhoẻn miệng cười nhìn Uyên Linh. Lần đầu tiên trong đời, nụ cười của hắn không pha tạp chất lưu manh đểu cάпg như trước đây từng như thế. Hắn thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.
***
“Uyên Linh! Ông nội cũng được di mộ về lăng mộ của gia tộc rồi. Em có thể cũng về đây cùng anh, được chứ?” Đức Tuấn dịu dàng mở lời. Anh chờ đợi Uyên Linh từ lâu lắm rồi. Bây giờ cũng là lúc thích hợp để Uyên Linh trở về với mình. Đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, suýt nữa còn không bao giờ gặp lại cô nữa. Đức Tuấn đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ để cô vụt khỏi tầm tay anh một lần nào nữa.
“Em…” Uyên Linh ngập ngừng.
“Còn điều gì khiến em khó xử sao?”
“Em muốn ở bên cạnh bố chăm sóc ông ấy thêm một thời gian nữa. Bao nhiêu năm qua xa cách, em đã để bố một mình”
Uyên Linh ʇ⚡︎ự dưng rơm rớm nước mắt.
“Ngốc quá! Em lúc nào cũng có thể thăm bố và chăm sóc cho ông mà. Anh cứ tưởng còn chuyện gì khó xử nữa chứ” Đức Tuấn ôm Uyên Linh vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình, trách móc.
“Bố mẹ vốn không thể ở với chúng ta được lâu. Họ có thể ra đi bất cứ lúc nào. Em đã mất mẹ, mất ông ấy…” Nói đến đây Uyên Linh lại ngừng lại. Hình ảnh ông Biên hấp hối tгêภ tay cô, ɱ.á.-ύ bê bếp khắp người, mặt tái nhợt nhưng miệng vẫn mỉm cười nhìn cô. Một cảm giác hối hận tràn về. Thời gian của cô dành cho người thân của mình dường như chưa bao giờ là đủ.
“Uyên Linh! Anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng chuyện đó không phải lỗi của em. Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc bố mà. Được không em?”
Đức Tuấn khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn của Uyên Linh, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Uyên Linh không nói gì, khẽ gật đầu.
“Vậy tốt quá! Đêm nay em ngủ lại đây nhé!”
“Vâng”
Gương mặt Uyên Linh có chút ngượng ngùng. Tuy đã từng là vợ chồng nhưng cô và Đức Tuấn đã từng sống xa nhau một thời gian dài. Giờ gần gũi không thể tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Đức Tuấn thì khác, khi nghe Uyên Linh gật đầu đồng ý ngủ lại nhà cùng mình, anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Trái tιм như vừa tiếp thêm một dòng ɱ.á.-ύ nóng, ᵭ.ậ..℘ rộn ràng, rạo rực. Anh bế bổng Uyên Linh lên đi về phía phòng ngủ trước đây của hai người.
“Anh làm cái gì vậy?” Uyên Linh kêu lên.
“Em còn hỏi sao?” Đức Tuấn úp mở như chuyện này là hiển nhiên phải thế. Đức Tuấn như thể không còn biết xấu hổ nữa rồi. Anh nhẹ nhàng đặt Uyên Linh xuống giường thì thầm vào tai cô.
“Anh chờ đợi giây phút này đã lâu lắm rồi em biết không? Bao nhiêu năm qua không giây phút nào là anh không nhớ đến những ngày tháng mặn nồng của hai chúng ta. Bây giờ anh đã có em trong ʋòпg tay mình rồi, em nghĩ anh có thể để em thoát ra sao?”
“Anh… Anh…” Uyên Linh vừa bất ngờ vừa cảm có chút gì đó thú vị về Đức Tuấn. Anh ta đã thay đổi rồi.
“Anh… từ từ đã” Uyên Linh kêu lên. Nhưng chưa dứt lời thì đôi môi ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t của anh đã chặn lên cάпh môi mềm mỏng của cô. Một cảm giác vô cùng dễ chịu lan tỏa кђắק ςơ tђể cô. Uyên Linh cảm nhận rõ từng nhịp ᵭ.ậ..℘ của trái tιм Đức Tuấn đang đè lên trái tιм minh.
“Uyên Linh” Đức Tuấn khẽ gọi tên cô. Trong phút chốc, ς.-ơ τ.ɧ.ể của hai người đã quấn lấy nhau sít sao. Có thể nghe thấy cả tiếng thở hổn hển của nhau.
“Đức Tuấn… đau…” Uyên Linh khẽ kêu lên.
“Em còn đau sao?”
Uyên Linh khẽ gật đầu, ánh mắt ướt át.
“Anh xin lỗi! Anh thật sự không thể kiềm chế bản thân mình. Anh sẽ thật nhẹ nhàng hơ”
Đức Tuấn không biết rằng chuyện đó của Uyên Linh đã lâu rồi nên khi mới đầu lại với anh, có chút cảm giác mới mẻ và chưa quen. Đức Tuấn thì lại quá ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t, mạnh mẽ như vũ bão.
“Em thấy thoải mái chút nào chưa?” Đức Tuấn chuyển động ς.-ơ τ.ɧ.ể chầm chậm lại. Anh quên mất rằng, Uyên Linh là kiểu phụ nữ thích nhẹ nhàng. Phải thật nhẹ nhàng mới được.
“Ư…m” Uyên Linh khẽ gật đầu. Dường như cô cũng đã sẵn sàng đón nhận. Đức Tuấn từ từ thâm nhập vào trong Uyên Linh. Có chút khó khăn khiến anh khựng lại. Uyên Linh như bao chặt lấy anh từng đợt. Đức Tuấn cúi xuống hôn lên môi cô.
“Ưm…” Uyên Linh гêภ rỉ. Đức Tuấn đã hoàn toàn vào bên trong cô. Cảm giác như lần đầu tiên anh khám phá ra nơi bí mật của cô vậy.
Đức Tuấn di chuyển nhẹ nhàng từng nhịp. Uyên Linh nhắm mắt lại từ từ tận hưởng. Cảm giác đ.ê ๓.ê lan tỏa кђắק ςơ tђể cô.
“Đức Tuấn!” Uyên Linh bất chợt kêu lên, ς.-ơ τ.ɧ.ể cô căng cứng ôm chặt lấy ς.-ơ τ.ɧ.ể Đức Tuấn, siết chặt. Cảm xúc vỡ òa. Cảm xúc dâng trào mãnh liệt khiến giọt nước mắt Uyên Linh rơi xuống.
“Uyên Linh!” Đức Tuấn nhẹ nhàng hôn lên mắt cô. Cảm xúc từ từ lắng xuống. Hạnh phúc ngập tràn. Người mình thương đã trở về bên mình. Họ đã không còn điều gì để nuối tiếc nữa.
“Uyên Linh! Từ nay anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa”
Đức Tuấn kéo chặt Uyên Linh vào ς.-ơ τ.ɧ.ể mình. Uyên Linh cũng nép chặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh, trọn vẹn.
***
“Ông! Cháu muốn kết hôn Đức Tuấn” Ý Lan bất ngờ đề nghị với ông bà của mình.
“Kết hôn với Đức Tuấn sao?” Ông nội Ý Lan ngạc nhiên khi nghe cháu gáι mình đột nhiên đề nghị một chuyện vô cùng khó tin như vậy.
“Chẳng phải cháu rất yêu Văn Thành. Cháu không còn muốn kết hôn với cậu ấy nữa?”
Bà nội cô cũng sửng sốt hỏi. Trước đây ý Lan từng nằng nặc muốn kết hôn với Văn Thành. Từ nhỏ cô đã làm bạn thanh mai trúc mã với anh rồi. Lúc nào miệng của Ý Lan cũng nói lớn lên sẽ kết hôn với Văn Thành chứ nhất định không phải là ai khác. Nhưng Văn Thành lại chỉ xem Ý Lan như là em gáι. Từ lúc cô bị Ьệпh trở về nước, Văn Thành và Ý Lan cũng ít liên lạc với nhau. Là Văn Thành cố ý tránh mặt, cắt đứt liên lạc. Nhưng ý định kết hôn với anh thì chưa bao giờ dứt trong tâm trí của Ý Lan. Từ đó đến giờ cô cũng chưa quen ai ngoài Văn Thành cả. Tự dưng hôm nay Ý Lan đòi kết hôn với người đàn ông khác không phải Văn Thành không phải là một chuyện lạ đời hay sao?
Ý Lan thì thật sự thay đổi ý nghĩ rồi. Trước đây cô quả thực rất thần tượng Văn Thành. Cả đời này chỉ muốn được gả cho anh. Thế nhưng từ khi gặp Đức Tuấn thì cô hoàn toàn thay đổi ý định ban đầu của mình rồi. Ý Lan cảm thấy Đức Tuấn mới là người đàn ông của đời cô mà bấy lâu nay cô chưa nhận ra. Với lại Đức Tuấn có vẻ như cũng thích cô, không giống Văn Thành, lúc nào tỏ ra lịch sự như rất xa lạ và có khoảng cách. Ý Lan thích một người đàn ông cương trực và có phần kiêu ngạo như Đức Tuấn. Cô cảm thấy từ khi gặp anh, cô trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn.
“Đức Tuấn mới là người phù hợp với cháu. Cháu cũng không muốn chờ đợi Văn Thành nữa. Anh ấy hình như cũng chẳng để ý đến cháu” Ý Lan nói về Văn Thành nhưng giọng điệu thì thấy không còn hào hứng hay thất vọng như trước kia nữa. Có cảm giác như lạnh lùng và không còn cảm xúc gì nữa.
“Cháu nghĩ kỹ chưa?” Ông nội Ý Lan hỏi lại.