Thế thân – Chương 172
Ông Biên cúi mặt trước ông Bình như một kẻ Ϯộι đồ.
“Xin lỗi ông”
Ông Bình ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Người đàn ông này sao lại xin lỗi mình? Ông ta đáng lẽ ra phải là người mang ơn của họ mới đúng.
“Ông nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì cả”
Tên Bách thấy bố mình bỗng dưng đứng ra xin lỗi ông Bình thì cảm thấy có chút bất mãn liền chạy lại chỗ ông Biên gọi khẽ.
“Bố đang làm cái gì vậy? Chúng ta có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi”
“Không phải chuyện của con! Con im miệng cho bố” Ông Biên trừng mắt quát con trai mình.
“Thực ra là có chuyện gì?” Ông Bình nhìn ông Biên trông đợi câu trả lời.
“Chuyện này thật không công bằng chút nào. Bố tôi chẳng có lỗi gì cả” Tên Bách vẫn nằng nặc không nghe lời bố mình, hắn liền lên tiếng nói tiếp:
“Điều bố tôi muốn nói ở đây chính là muốn nhìn nhận lại con gáι mình. Uyên Linh chính là con gáι của ông ấy”
“Cậu vừa nói cái gì?” Ông Bình châng hẫng suýt ngã ngửa ra phía sau, may mà có Duy Thắng đứng bên cạnh đỡ được.
Không những ông Bình, mà tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía tên Bách xong rồi tập trung qua Uyên Linh. Cô không nói gì cúi gằm mặt xuống đất lặng lẽ khóc.
“Uyên Linh! Em ổn chứ?” Đức Tuấn cúi người xuống lo lắng nhìn Uyên Linh. Nhưng cô vẫn cố lấy tay bịt miệng mình không dám để tiếng nấc vang lên. Thực tâm trong lòng cô đã biết mình không phải là con gáι ruột của ông Bình lâu rồi. Điều này chính miệng bà Thu Hiền đã nói ra. Nhưng là con gáι của ông Biên thì cô không dám tưởng tượng đến. Cô cứ ngỡ cha mình là một người đàn ông xa lạ nào đó đã bỏ mẹ con cô đi biệt tích rồi. Cô chưa bao giờ nghĩ ông ấy lại chính là bố của tên Bách, là trùm ҳα̃ Һộι ᵭeп khét tiếng một thời.
“Uyên Linh” Ông Bình nhìn Uyên Linh gọi khẽ, đôi mắt rưng rưng đau khổ.
“Bố” Uyên Linh liền chạy lại ôm chầm lấy ông Bình, khóc òa:
“Bố! Con là con gáι của bố. Đời này kiếp này con chỉ là con của bố thôi, chỉ một mình bố thôi. Con không có người bố nào ngoài bố cả”
Ông Bình vẫn đứng trơ trơ, mắt ngước lên trời. Sự thật quá sức phũ phàng đối với ông. Đứa con gáι mà ông yêu thương nhất lại không phải là con ruột của mình. Người vợ duy nhất của ông đã phản bội ông suốt 30 năm qua. Ông tuy không yêu bà nhưng trong khoảng thời gian làm vợ chồng, ông Bình chưa một lần phản bội vợ mình. Ngay cả với người phụ nữ mà ông yêu, ông cũng cắt đứt mọi liên lạc. Vậy mà người phụ nữ được ông lấy làm vợ lại đang tâm phản bội ông ngay khi đang có cuộc hôn nhân với ông. Ông không thể chấp nhận được sự thật này.
“Bố! Xin bố đừng như vậy! Bố nói gì với con đi” Uyên Linh vừa khóc vừa van nài ông Bình. Cô hiểu ông ấy sốc đến cỡ nào và đau khổ bao nhiêu. Lúc mới biết sự thật cô cũng tuyệt vọng và đau đớn lắm. Nhưng nỗi đau này vẫn không thể sánh bằng nỗi đau mà ông Bình đang phải chịu bây giờ. Ít nhất Uyên Linh đã biết sự thật từ lâu rồi. Chỉ có điều cô không biết người cha ruột mình đang ở đâu mà thôi.
Ông Biên cũng đứng đó đờ người ra. Ông ta cảm thấy mình như vừa gây ra một Ϯộι lỗi rất lớn vậy. Cảm giác xấu hổ với đứa con gáι của mình. Muốn chạm vào nó nhưng lại không dám nhận. Những lời nói của Uyên Linh hồi nãy nói với ông Bình chẳng khác nào đã phủ định sự tồn tại của ông. Uyên Linh không chấp nhận ông là cha. Cô nói mình chỉ có một người cha duy nhất là ông Bình mà thôi. Lòng ông Biên vừa đau đớn lại vừa tuyệt vọng. Ông vươn tay ra kêu Uyên Linh như muốn chạm vào:
“Uyên Linh”
Uyên Linh thấy ông ta đang hướng về phía mình liền quay người né tránh, đôi mắt không có chút gì cảm thông với người đàn ông vừa mới ʇ⚡︎ự nhận là cha ruột của mình.
“Ông về đi! Tôi không phải là con gáι ông. Không bao giờ”
“Uyên Linh! Sao em dám nói với bố như vậy?” Tên Bách đứng cạnh ông Biên thấy Uyên Linh nói bố mình như vậy không chịu được sự bất công này nên nói xen vào.
“Bách! Con không được lớn tiếng với Uyên Linh” Ông Biên lại nhìn con trai mình quở trách.
“Nhưng…”Tên Bách ấm ức nhìn Uyên Linh. Hắn ta có vẻ rất bất bình với cách nói năng của Uyên Linh với chính bố ruột của mình.
“Thôi, ở đây không có việc của chúng ta nữa, mình về đi” Ông Biên nói với giọng điệu đầy đau khổ nhưng ánh mắt thì luôn hướng về phía Uyên Linh. Ông ta luôn khao khát Uyên Linh hãy nhìn ông ta một cái. Chỉ một cái liếc mắt thôi dù là vô tình lạnh nhạt cũng được.
“Nhưng Uyên Linh…” Tên Bách có vẻ như không muốn để Uyên Linh ở đây.
“Mau đi thôi” Ông Biên giục con trai mình rồi đích thân quay đi trước. Tên Bách thấy bố mình dứt khoát như vậy thì cũng miễn cưỡng đi theo nhưng lòng thì không phục một chút nào. Ông Biên chỉ thực sự không muốn Uyên Linh khó xử nên đã tìm cách rút lui trong êm đềm mặc dù nội tâm ông đang là cuộc giành xé lẫn lộn giữa đi hay ở. Uyên Linh thực sự đã không thể thông cảm cho người cha này một chút nào cả. Đến một ánh nhìn cũng không nhìn theo. Một lời chào tạm biệt càng không thể nào.
Những chiếc xe ô tô đóng sập cửa lại, lặng lẽ rời đi. Không gian trở lại im lặng. Mọi người không ai lên tiếng, cũng chẳng biết nên nói gì lúc này. Ông Bình vẫn trong cơn sốc chưa thể bình tâm. Nhưng cứ đứng mãi ngoài đường như thế này cũng không ổn chút nào.
“Mẹ! Mưa rồi” Tiếng cu Bin vang lên. Mọi người bây giờ mới để ý là có vài giọt mưa nhỏ rớt xuống.
“Mau vào nhà thôi” Thu Vân lên tiếng. Cơn mưa như một vị cứu ϮιпҺ phá tan bầu không khí u ám lúc bấy giờ.
Mọi người mở cửa đưa nhau vào nhà. Uyên Linh đi bên cạnh ông Bình và Duy Thắng. Cả hai bọn họ dìu ông Bình đi vào.
“Bố” Uyên Linh đỡ ông Bình ngồi xuống ghế sofa rồi qùγ sụp dưới chân ông.
“Bố! Xin bố hãy tha lỗi cho con! Xin bố đừng bỏ con”
Tiếng khóc của Uyên Linh thảm thiết khiến người khác cũng phải đau lòng. Từ nhỏ vốn đã thiếu thốn tình thương của mẹ. Uyên Linh chỉ nhận được từ bố những cái ôm yêu thương mỗi khi đi làm về hay những lần bị bà Thu Hiền ᵭάпҺ đòn. Chỉ có ông Bình là đứng ra bênh vực cô rồi ôm cô vào lòng an ủi. Một đứa con luôn khao khát tình thân, luôn tìm cách để mong có một chút hơi ấm đó thì không thể nào ᵭάпҺ mất nó được. Uyên Linh thương yêu và kính trọng ông Bình hơn bất cứ ai tгêภ đời này. Cho dù trước đây trong một lần tức giận, bà Thu Hiền đã tiết lộ Uyên Linh không phải là con ruột của bố mình nhưng trong lòng Uyên Linh ông Bình vẫn là duy nhất, là người đàn ông duy nhất mà cô gọi là bố mà thôi. 5 năm ông Bình hôn mê, ngày nào cô cũng thầm khấn nguyện cho ông được khỏe lại, được ông yêu thương như ngày nào. Bà Thu Hiền mất rồi, cô chỉ còn lại người bố này thôi. Cô không thể nào để mất người bố nãy nữa. Uyên Linh ôm lấy chân ông, gục mặt mình vào đầu gối ông khóc òa như một đứa trẻ.
“Uyên Linh” Ông Bình bất ngờ đưa tay xoa xoa lưng cô “Con không có lỗi gì hết. Bố chưa bao giờ trách con cả. Chỉ là chuyện này quá sức tưởng tượng đối với bố. Bà ấy… Bà ấy đã lừa dối bố suốt bao nhiêu năm qua. Vậy mà…”
Những giọt nước mắt mặn chát của ông Bình rơi xuống tóc Uyên Linh. Ông biết Uyên Linh không phải là người có lỗi trong chuyện này. Thậm chí cô còn là пα̣п nhân, là một đứa trẻ đáng thương. Mẹ hắt hủi, bố đẻ mình thì chưa từng được gần gũi thương yêu. Cũng may là có người cha không cùng huyết thống này thương yêu. Ông Bình chỉ thấy Uyên Linh đáng thương chứ không hề đáng trách.
“Uyên Linh! Con không cần phải ʇ⚡︎ự trách mình. Có trách là trách người lớn chúng ta đã mắc quá nhiều lỗi lầm để con phải chịu nhiều thiệt thòi đau khổ”
Ông Bình xoa đầu con gáι mình rồi khẽ nhấc gương mặt của Uyên Linh lên. Nước mắt Uyên Linh ướt nhòe khắc gương mặt, tóc tai bết dính lại, hai mắt đỏ hoe, sưng mọng. Có lẽ là cô đã khóc rất nhiều rồi.
Ông Bình lấy tay mình lau nước mắt cho Uyên Linh.
“Uyên Linh ngoan! Nín đi! Dù thế nào bố vẫn là bố của con”
Nói xong ông liền ôm Uyên Linh vào lòng mình dỗ dành như thời còn bé. Uyên Linh lại òa khóc lần nữa. Nhưng lần này thì khác, không giống như lúc nãy. Cô cảm giác mình vừa tìm lại hơi ấm của người cha. Ông Bình đã chấp nhận cô là con gáι. Uyên Linh bây giờ và Uyên Linh của 30 năm trước vẫn mãi là cô bé con ngoan ngoan, thiện lương trong lòng ông Bình.
Thu Vân đứng nhìn, cô không dám lại gần em gáι mình và ông Bình, chỉ lặng lẽ lấy tay lau nước mắt cho mình. Cô cảm giác mình cũng là một người phải chịu trách nhiệm trong chuyện này. Uyên Linh là con gáι ông Biên, sự thật này cô đã biết từ trước nhưng chưa từng tiết lộ và cũng không muốn nói cho Uyên Linh biết. Nếu không phải vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, ông Biên ʇ⚡︎ự mình đi cứu Uyên Linh rồi đến nhận con gáι thì có lẽ bí mật này cũng sẽ theo Thu Vân đến khi ૮.ɦ.ế.ƭ. Cô không muốn Uyên Linh nhận lại cha ruột bởi cô nghĩ không muốn cho em gáι mình chịu thêm tổn thương lần nữa. Ông Biên dù sao cũng là loại người ngoài ʋòпg pháp luật, là một tên trùm ҳα̃ Һộι ᵭeп khét tiếng. Có một người cha như vậy làm sao có thể ʇ⚡︎ự hào được chứ. Hơn nữa, tên Bách anh trai ruột cùng cha khác mẹ của cô lại là kẻ từng suýt chiếm đoạt cô. Chuyện xấu xa đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ như vậy làm sao có thể nhận hắn ta chính là anh trai mình chứ. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Mọi chuyện đã xảy ra theo cách mà người ta lại không ngờ nhất.