Thế thân – Chương 169
“Mày đã làm gì nó rồi?” Ông Biên hét lên vào mặt tên Chương 169: Sự thật 4 năm trước
“Bố! Hình như bố có chuyện gì chưa nói cho con biết phải không? Hay bố vừa phát hiện ra chuyện gì đó?” Tên Bách tò mò. Hắn chưa bao giờ thấy bố mình có thái độ lạ như vậy.
Ông Biên nhìn vào và hư không, đôi mắt vô hồn nhớ lại 4 năm trước.
“A lô! Ông nhất định phải đến cứu lấy con bé” Giọng một người đàn bà tha thiết gọi vào số máy của ông.
“Bà là ai?”
Ông Biên ngạc nhiên. Đã nhiều năm rồi ông không còn xuất hiện tгêภ Һγ siпh. Ông Biên đã lui về chăm sóc vườn cây của mình, nhường lại địa bàn cho con trai mình. Đã lâu ông cũng không có liên lạc với ai. Tự dưng hôm nay lại có một số máy lạ gọi ông với thái độ rất khẩn thiết. Giọng người đàn bà này có vẻ như rất quen. Ngẩn ngơ giây lát, ông bất chợt nhận ra người đàn bà đó.
“Bà! Có phải bà là…”
Người đàn bà liền ngắt giọng ông ta
“Ông mau đến cứu nó, nó chính là con gáι ruột của ông. Uyên Linh chính là con gáι của ông đó. Con trai của ông đang muốn giở trò xấu với nó. Tôi xin ông! Hãy đến cứu chúng nó, nếu không chuyện tồi tệ đó xảy ra thì cả đôi mà ông đều sẽ bị trời chu đất diệt”
Người đàn bà vừa nói vừa khóc thảm thiết. Ông Biên đã nhận ra người đàn bà đó chính là bà Thu Hiền. Nhưng ông ta không nghĩ rằng ông ta lại có một đứa con gáι với bà ấy.
“Bà nói cái gì? Con gáι tôi? Nó là con gáι tôi sao? Uyên Linh là con gáι tôi?” Ông Lâm không khỏi bất ngờ hỏi đi hỏi lại.
“Đúng vậy! Nó chính là con gáι ông, là kết quả đêm hôm đó của chúng ta mà cả đời này tôi không thể quên được. Tôi không thể nhìn mặt ai, không thể đối diện với chính mình, với chính nó. Ông mau đến cứu nó ngay nếu không sẽ không còn kịp nữa”
Bà Thu Hiền vừa nói vừa khóc đọc tên địa chỉ khách sạn cho ông Biên. Ông ta liền gọi điện cho Bách nhưng không có ai nghe máy. Chuyện quá gấp gáp, ông cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, liền gọi taxi chở mình thẳng đến địa chỉ bà Thu Hiền vừa cho.
“Bốp” Tên Bách vừa đi xuống cầu thang khách sạn, tгêภ miệng còn vết ɱ.á.-ύ đang lau dở vì bị Đức Tuấn ᵭάпҺ hồi nãy, quần áo xộc xệch thì bất ngờ từ đâu, bố mình chạy đến táng thêm cho một cú bạt tai như trời giáng khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng.
“Bố” Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ôm máBách.
“Nó? Bố! Bố cũng biết chuyện này ư?”
Tên Bách ngạc nhiên vô cùng khi ông Biên cũng biết chuyện hắn có ý định ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς Uyên Linh. Chuyện này chỉ có Thu Vân và hắn thỏa thuận biết với nhau. Không lẽ cô ta chơi hắn liền báo cho bố hắn biết?
“Tao hỏi lại lần nữa, mày đã làm làm gì Uyên Linh chưa?” Ông Biên vẫn lăm lăm vào mặt hắn, định giơ tay muốn ᵭάпҺ hắn.
“Bố! Con bé đó đã được người ta cứu thoát rồi. Con chẳng làm được gì nó cả” Tên Bách nói xong quay người đi không dám nhìn vào mặt bố mình. Hắn đang làm một việc xấu mà lại bị người khác ᵭάпҺ cho tơi tả. Thật là quá ทɦụ☪ nhã.
“May cho mày là nó đã không sao. Nếu không tao sẽ xé ҳάc mày” Ông Biên tức giận.
“Nhưng mà bố, sao bố lại biết chuyện này mà chạy đến đây chứ? Chuyện đàn bà phụ nữ bố có bao giờ quản con đâu” Tên Bách vẫn ngạc nhiên khi thấy thái độ của ông Bách đối với chuyện này lại tức giận đến vậy.
“Câm miệng! Từ nay cấm mày động đến nó. Bất cứ người đàn bà nào đã là của người khác mày cũng không được động vào nhớ chưa?” Ông Bảo chỉ thẳng vào mặt con trai mình cảnh báo. Thái độ rất nghiêm túc. Tên Bách biết bố hắn không nói đùa nên cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời.
“Vâng! Con biết rồi”
Ông Biên thấy mọi việc tạm thời đã ổn thỏa. Uyên Linh đã được người khác cứu rồi, coi như chuyện loạn luân chưa xảy ra, ông ta thở phào nhẹ nhõm gọi điện báo lại cho bà Thu Hiền. Lần này ông ta mới có đủ thời gian tỉnh táo hỏi lại bà Thu Hiền về Uyên Linh.
Bà Thu Hiền đồng ý gặp ông ta. Sau lần bị cưỡng hϊếp hơn 20 năm trước, bà ta đã mang thai Uyên Linh. Sự thật này chỉ có một mình bà ta biết. Vì sợ ông Biên biết được sẽ nói với ông Bình nên bà đã cắt đứt mọi liên lạc với ông, cũng không nói về đứa con này. Uyên Linh sinh ra là nỗi ô ทɦụ☪ của bà Thu Hiền với một tên ҳα̃ Һộι ᵭeп nên bà ta rất ghét đứa con gáι Ϯộι nghiệp này. Nhưng đứng trước tình cảnh Uyên Linh sắp bị anh trai cùng cha khác mẹ nó cưỡng hϊếp, bà không thể đứng nhìn nên đã cầu cứu ông Biên. Lần này bà đã nói cho ông Biên biết sự thật nên cũng rất lo lắng ông ta tiết lộ ra ngoài thì danh tiếng của bà ta sẽ bị hủy hoại.
Vừa gặp ông Biên tại một quán cà phê bí mật, bà Thu Hiền đã qùγ xuống cầu xin ông ta.
“Xin ông hãy giữ bí mật này giúp tôi. Uyên Linh chính là con ruột của ông. Chuyện này chỉ có tôi và ông biết. Chính Uyên Linh và ông Bình cũng không biết. Tôi cũng muốn họ vĩnh viễn không được biết”
“Tại sao chứ? Nó là con gáι tôi thì tại sao tôi lại không được nhìn nhận nó?” Ông Biên nhìn người đàn bà đang khóc trước mặt ông ta.
“Nếu ông thương nó thì xin ông hãy để cho nó có một cuộc sống bình yên như bây giờ. Nó rất thương bố nó, còn hơn cả tôi nữa. Nếu nó biết được chuyện này, nhất định nó sẽ rất đau khổ. Tôi xin ông!”
Bà Thu Hiền một mực qùγ dưới chân ông ta cầu xin. Từ trước tới giờ ba ta luôn tỏ ra kiêu ngạo. Trước mặt ông Biên không ít lần tỏ ra là mình quyền quý thanh cao. Nhưng chuyện bị ông ta cưỡng hϊếp là chuyện xảy ra ngoài mong muốn. Bà ta đã không gặp mặt ông Biên từ ngày ấy. Bây giờ tình thế đã xoay chuyển. Bà ta đã thất thế trước thế lực của em chồng.
“Bà đứng lên đi” Ông Biên nói
“Nếu ông không hứa tôi nhất định sẽ không đứng lên”
“Được! Tôi hứa” Ông Biên dù rất muốn nhìn nhận đứa con gáι rơi mình của mình nhưng cũng không nỡ nhìn bà Thu Hiền cứ qùγ mãi như vậy. Hơn nữa, bà ấy cũng nói đúng, Uyên Linh đang có một cuộc sống yên ổn bên gia đình mình, nếu biết mình có một người bố là trùm ҳα̃ Һộι ᵭeп chắc sẽ là đau khổ và khó xử lắm. Ông Biên nghĩ đến con gáι mình ʇ⚡︎ự dưng cảm thấy xót xa. Ông ta đã hứa với bà Thu Hiền sẽ không gặp lại con gáι mình nữa. Duy chỉ có một lần bà Thu Hiền hứa sẽ mang Uyên Linh đến để ông ta nhìn mặt. Đó là lần bà cùng cô đi siêu thị mua đồ cho ông Bình. Bà Thu Hiền cố tình sắp đặt cho ông Biên đứng từ xa nhìn thấy con gáι mình. Từ đó, ông quyết định lui về ở ẩn, cũng không làm phiền đến cuộc sống của Uyên Linh nữa.
***
Ông Biên chợt rớt nước mắt khi nhớ đến chuyện ngày ấy.
“Như vậy là Uyên Linh chính là em gáι của con sao?”
Tên Bách kinh ngạc khi nghe xong câu chuyện của bố mình. Hắn ta cũng chỉ hỏi vậy thôi nhưng rõ ràng đã biết câu trả lời rồi. Tất cả mọi thứ như sụp đổ dưới chân hắn. Uyên Linh chính là em gáι hắn. Thế mà hắn suýt nữa đã làm cái chuyện trái luân thường đạo lý đó. Chuyện này nếu xảy ra thật thì hắn đúng không bằng loài cầm thú mà. Lần đầu tiên hắn thấy bản thân hắn thật xấu xa, đê tiện. Sự hối hận muộn màng khiến trái tιм hắn đau nhói.
“Bố! Tại sao bố không nói sớm cho con biết chứ? Bố có biết là suýt nữa thì con đã làm cái chuyện trời không dung đất không tha đó với chính em gáι mình hay không?”
Hắn vừa khóc vừa ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ mình đang đau nhói. Uyên Linh là em gáι hắn, hèn chi mỗi lần gặp cô, cho dù cô đã trong hình dạng của Diệp Chi hắn vẫn cảm thấy rất gần gũi, thân thiết. Cũng may trời vẫn thương hắn, hắn vẫn chưa thực hiện được ý đồ xấu xa của mình. Xem ra ông trời vẫn muốn hắn có một con đường sống hay ông ấy vẫn thương xót Uyên Linh.
“Tất cả là lỗi của ta” Ông Biên cúi đầu hối hận. Ông biết trong chuyện này ông không thể tránh khỏi trách nhiệm. Nếu như ngày ấy ông không vì một phút vui ҳάc ϮhịϮ mà ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς bà Thu Hiền đến mức có thai thì ngày hôm nay đã không xảy ra cớ sự này. Đứa con gáι Ϯộι nghiệp của ông đang phải trả nợ cho những sai lầm của bố mẹ nó. Ông Biên càng nghĩ càng thấy mình là kẻ đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ, xấu xa.
“Không! Không phải tại bố! Tất cả là do người phụ nữ đó. Bà ta thật ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình mà lừa dối tất cả mọi người. Uyên Linh thật đáng thương” Tên Bách bỗng nhớ lại tất cả những việc xấu xa mà bà Thu Hiền và Thu Vân đã làm với Uyên Linh. Những chuyện tồi tệ mà hai người đó đối xử với Uyên Linh, hắn cũng chẳng lạ gì.
“Uyên Linh! Phải rồi! Uyên Linh đang nằm trong tay ông Bảo. Nhất định phải cứu nó ra”. Ông Biên đang chìm đắm trong nỗi đau khổ hối hận thì chợt nhớ ra khi nghe tên Bách nhắc đến tên con gáι mình.
“Đúng rồi! lão già đó rõ ràng là đang giam lỏng nó. Uyên Linh không yêu lão già đó. Người nó yêu là Đức Tuấn, cũng là chồng của nó” Tên Bách nói.
“Đức Tuấn ư?” Ông Biên từ lâu đã không can dự vào chuyện thời thế nên cũng không biết chuyện tình cảm của con gáι mình như thế nào.
“Đức Tuấn chính là cháu ông Nhân, là chủ nhân của Hoàng Phát nhưng tiếc là đã bị ông Bảo thâu tóm rồi” Tên Bách giải thích.
“Nhưng chuyện này nói sau đi bố. Chuyện bây giờ là phải cứu được Uyên Linh” Tên Bách nói tiếp.
“Ừm” Ông Biên cũng đồng tình với ý kiến của con trai mình.