Thế thân – Chương 168
Ông Biên xoay chiếc ly trà trong tay mình, Ϧóþ chặt. Chén trà nhỏ bé nằm gọn trong tay ông ta như không thể thoát khỏi bàn tay to lớn đó. Ông Bảo đương nhiên nhìn thấy hành động này của ông Biên là có ý gì. Ông Biên chính là đang ngầm cảnh cáo ông ta.
“Chuyện đó…” Ông Bảo khẽ nhấp một ngụm trà, cố giữ bình tĩnh.
“Tôi rất lấy làm tiếc vì chuyện của cậu Bách. Nhưng thực sự cậu ấy làm một chuyện vượt qua giới hạn chịu đựng của tôi. Ông cũng biết tôi có một người phụ nữ chưa cưới. Chúng tôi đã đính hôn nhưng không hiểu tại sao cậu ấy lại mê muội muốn giành cô ấy từ tay tôi. Thiếu gì đàn bà mà cậu ấy lại cứ nhất định phải giành cho bằng được người đàn bà đã có chủ chứ”
Ông Bảo lựa lời giải thích lý do khiến ông ta phải ra tay bất đắc dĩ với tên Bách. Ông ta biết ông Biên rất trọng sĩ diện. Trước đây, ông ta cũng từng giành giật người đàn bà của kẻ khác nhưng không thành, lại còn mang đến đau khổ cho người ông ta yêu. Chính vì thế ông ta càng không muốn con trai mình đi theo vết xe đổ của mình. Có thể có bao nhiêu đàn bà bên ngoài tùy thích nhưng nhất định không được giành đàn bà của kẻ khác. Vì vậy khi nghe ông Bảo nói về việc con trai mình vì một người đàn bà khác mà đến gây sự với ông Bảo, ông Biên cũng có phần tức giận với đứa con trai của mình.
“Nó lại vì đàn bà sao?” Ông Biên nắm chặt tay ᵭ.ậ..℘ xuống bàn.
Ông Bảo cảm thấy kế của mình đã có tác dụng liền nói thêm.
“Chuyện này tôi cũng có lỗi cho dù là không cố ý. Cũng mong ông bỏ qua” Ông ta tỏ vẻ hối hận cúi đầu nhận lỗi “Chuyện của cậu Bách tôi xin nhận toàn bộ trách nhiệm. Tôi sẽ đích thân đến xin cậu ấy tha thứ. Hy vọng mối quαп Һệ giữa chúng ta không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng”
Ông Bảo vốn là kẻ xảo quyệt. Chuyện gì cũng có thể lươn lẹo được. Ông Biên nghe thấy thế cũng có phần xuôi xuôi. “Chuyện này cũng có một phần lỗi của nó. Nhưng ông ra tay như vậy e là quá nặng rồi đó”
“Tôi biết nên bây giờ muốn tạ lỗi với ông đây”
“Thôi được rồi! Chuyện này coi như chỉ là hiểu lầm”
“Cảm ơn ông đã không chấp nhất chuyện này. Sẽ không bao giờ có lần sau nữa. Tôi đảm bảo với ông”
“Được rồi…”
Ông Biên đang định đứng dậy thì bất ngờ có tiếng la ó của một cô gáι trẻ từ đằng sau. Ông ta ngoái nhìn lại thì thấy Uyên Linh đang đứng nhìn ông ta.
“Thưa ông chủ! Cửa phòng không khóa, cô ấy đã đi ra ngoài được một lúc rồi” Tên thuộc hạ bẩm báo lại sự việc với ông Bảo.
“Em không nên ra ngoài này” Ông Bảo quay về phía Uyên Linh nhẹ nhàng nói.
Ông Bảo nhìn Uyên Linh hồi lâu, cô gáι này rất lạ, ông ta chưa nhìn thấy bao giờ nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc. Nhất là đôi mắt kia. Ông ta sững người lại, nhíu mày cố nhớ xem mình đã gặp cô gáι này bao giờ chưa.
Ông Bảo lại gần Uyên Linh rồi dỗ dành “Em đi vào trong đi”
Uyên Linh không nói cũng không bước đi cứ nhìn ông Biên như vậy. Ông Biên càng nhìn cô gáι này càng có cảm giác thân quen liền nói:
“Cô gáι này chính là vị hôn thê của ông đây sao?”
“Đúng vậy” Ông Bảo quay lại lịch sự trả lời nhưng trong lòng thì không muốn Uyên Linh ở lại đây chút nào. Ông ta nhìn thấy thái độ của ông Biên nhìn Uyên Linh rất lạ, giống như cách tên Bách cũng nhìn cô lần đầu tiên gặp mặt vậy. Ông ta sợ, ông Biên cũng giống con trai ông ta, lại muốn chiếm đoạt Uyên Linh làm của riêng nên cảm thấy rất lo sợ liền giục cô:
“Uyên Linh! Em mau vào trong đi” Nói xong ông ta còn liếc tên thuộc hạ bên cạnh ra hiệu dẫn Uyên Linh vào trong. Nhưng Uyên Linh thì có vẻ như không muốn đi.
“Cô ấy hình như không thích ở trong phòng thì phải. Tôi thấy ông giống như đang giam lỏng cô ấy thì đúng hơn” Ông Biên bỗng dưng tò mò về Uyên Linh.
“Cũng không hẳn như vậy. Cô ấy vừa gặp một cú sốc nên tâm lý không tốt lắm. Tôi không muốn cô ấy ra ngoài gặp người lạ. Có lẽ cô ấy cần nghỉ ngơi rồi” Ông Bảo trong lòng rất lo lắng sợ ông Biên để ý đến Uyên Linh thật liền hối thúc tên thuộc hạ:
“Mau đưa cô ấy vào phòng”
“Dạ”
Tên thuộc hạ tuân lệnh rồi đẩy Uyên Linh từ phía sau:
“Thưa cô chủ! Mời đi theo tôi ạ”
Uyên Linh không phản kháng cũng không đồng tình, cô vẫn đứng nhìn ông Biên.
“Khoan đã! Hình như cô ấy muốn nói chuyện với tôi thì phải” Ông Biên bỗng dưng lên tiếng đề nghị.
“Chào cô, cô có gì muốn nói với tôi phải không?” Ông Biên lại gần Uyên Linh hỏi khẽ.
Uyên Linh không nói chỉ khẽ lắc đầu. Ông Bảo thấy vậy mừng lắm liền nói với ông Biên:
“Xin lỗi ông! Đã làm phiền rồi, cô ấy cần nghỉ ngơi một lát” Nói xong ông ta đích thân đưa Uyên Linh về phòng để mặc ông Biên đứng nhìn một cách lạ lẫm mà chính ông ta cũng không hiểu rõ mình đang nghĩ gì nữa. Có một chút hối tiếc, một chút vương vấn xen lẫn một chút hụt hẫng trong lòng ông ta.
Uyên Linh được ông Bảo đưa về phòng, người như mất hồn. Vốn dĩ định chạy ra ngoài xem người đàn ông này là ai, có thể gây náo loạn để gây sự chú ý nhằm mục đích cầu cứu thoát thân. Nhưng khi gặp người đàn ông này cô cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ, vừa gần gũi lại vừa xa lạ. Cái cách ông ta nhìn cô cũng vậy. Thật ra cô cũng muốn nói điều gì đó với ông ta, muốn la lên sự thật là ông Bảo đang ๒.ắ.t ς-.ó.ς cô, đang giam cầm cô chứ không phải là một người vợ đang được ông ta chăm sóc. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, ʇ⚡︎ự dưng cô bị cứng họng không nói được gì. Uyên Linh cứ nhìn ông ta, cảm giác như đã từng gặp gỡ mà không biết chính ҳάc từ bao giờ.
“Từ lần sau em không được chạy ra ngoài khi tôi có khách nữa” Ông Bảo nói với cô. Uyên Linh cũng chẳng thèm để ý.
“Ông ta có vẻ như cũng chú ý đến em rồi đó. Tôi không muốn có bất kỳ người đàn ông nào chú ý đến em nữa. Em là của riêng tôi mà thôi” Ông Bảo vẫn kiên trì nói mặc cho Uyên Linh vẫn không xem lời nói của ông ta ra gì.
“Được rồi! Tôi biết em đang hận tôi, lời tôi nói em không nghe lọt tai chút nào. Nhưng tôi mong em hiểu, tôi thực sự rất yêu em và cũng không muốn bất kỳ người nào đến gần em. Dù kẻ đó là ai, hắn cũng đều phải ૮.ɦ.ế.ƭ” Ông Bảo nhấn mạnh một lần nữa. Ông ta biết dù Uyên Linh cố tình phớt lờ lời nói của mình nhưng cô vẫn nghe. Ông ta vẫn muốn cô nghe đi nghe lại những lời cảnh báo của mình.
“Em chỉ được ngồi yên ở đây thôi! Tôi ra ngoài một chút. Chút nữa tôi sẽ quay lại”
Nói rồi, ông ta quay đi, đóng cửa phòng Uyên Linh lại. Lần này ông ta chắc chắn hơn, chốt từ phía ngoài rồi dặn dò thuộc hạ phải canh chừng cho cẩn thận.
***
“Tên khốn này, lại vì đàn bà khiến bản thân bị thương thế này. Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Đàn bà của kẻ khác thì không nên động vào”
Ông Biên tức giận ném cho tên Bách cái nhìn hằn học cho dù hắn ta vẫn đang còn đau đớn với vết thương ở vai trái. Tay vẫn còn băng bó, chưa cử động được. Vốn dĩ ông Biên là muốn đến hỏi Ϯộι ông Bảo, đòi lại công bằng cho con trai mình nhưng lại nghe ông Bảo kể chuyện do tên Bách đã cố tình đụng vào người đàn bà của ông ta. Điều này khiến ông Biên mất mặt nên nổi giận.
“Bố! Bố đừng nghe lão già кнốикιếρ đó nói bậy. Cô ấy không phải là người đàn bà của hắn. Chẳng qua cô ấy tiếp cận lão ta là để trả thù nhưng mục tiêu không thành, bị bại lộ thân phận nên mới bị lão già ấy bắt lại” Tên Bách giải thích với bố mình. Hắn ta biết ông Bảo đã dùng kế kích động vào lòng ʇ⚡︎ự trọng của bố mình rồi phải tìm cách nói cho ông ấy hiểu.
“Trả thù sao?”
Ông Biên ngạc nhiên khi nghe tên Bách nói về mục tiêu trả thù của Uyên Linh. Thực ra thì lúc gặp Uyên Linh, ông ta cũng có cảm giác cô gáι này hoàn toàn không phải là ʇ⚡︎ự nguyện đi theo ông Bảo. Giờ nghe con trai mình nói vậy, ông Biên cũng không khỏi tò mò về thân thế của cô gáι mình.
“Đúng rồi. Cô ấy không hề yêu lão già đó đâu. Thật ra cô ấy trước đây là tiểu thư thứ hai của An Bình. Nhưng bị cha con ông Bảo hãm hại nên quyết tâm quay lại trả thù. Chuyện này con cũng vừa mới điều tra ra. Cô ấy chính là Uyên Linh không phải Diệp Chi, cũng chẳng phải là vợ sắp cưới của lão ta gì hết”
“Uyên Linh chính là con gáι của cô ấy sao?” Ông Biên thốt lên.
“Bố nói gì cơ ạ?” Tên Bách hỏi lại bố mình. Hắn cảm thấy hình như ông ấy đang rất ҳúc ᵭộпg thì phải.
“Uyên Linh chính là con gáι bà Thu Hiền đó bố. Mà hình như trước đây bố cũng có quen biết bà ta thì phải” Tự dưng tên Bách nhớ lại.
“Không thể nào! Làm sao có thể là nó được” Ông Biên nói lảm nhảm một mình khiến tên Bách cũng cảm thấy khó hiểu.
“Không thể nào là làm sao hả bố? Bố đang định nói đến ai?”
“Con có chắc cô gáι đó chính là Uyên Linh, là con gáι thứ hai của bà Thu Hiền không?” Ông Biên đột nhiên hỏi lại rất kỹ.
“Chắc chắn là cô ấy. Ban đầu mới gặp lại cô ấy trong vai trò Diệp Chi con đã nghi nghi rồi. Sau đó mới cho người điều tra rõ ràng về lai lịch của cô ấy thì mới phát hiện ra sự thật. Với lại, cô ấy cũng đã ʇ⚡︎ự nhận mình là Uyên Linh rồi. Cô ấy đã trở về với gia đình rồi nên mới bị lão già đó bắt lại” Tên Bách kể lại toàn bộ sự việc về Uyên Linh cho bố mình nghe.
“Không thể như thế được! Ta cứu nó! Phải cứu Uyên Linh” Ông Biên thốt lên.
“Vâng! Tất nhiên là chúng ta phải cứu Uyên Linh rồi” Tên Bách thấy bố mình nói như vậy thì cũng đồng tình hùa theo nhưng hắn vẫn cảm thấy bố mình có điều gì đó rất lạ.