Thế thân – Chương 164
“Dì ơi” Cu Bin bị tên thuộc hạ bứt tay ra khỏi người Uyên Linh thì sợ hãï kêu lên.
“Không sao! Bin đừng sợ! Họ sẽ đưa con về với mẹ”
“Dì không đi cùng con sao? Dì đừng ở lại đây. Người phụ nữ đó…” Vừa nói đến đây thì nó bỗng ngừng lại. Hình như nó vừa nhớ ra trận đòn hồi nãy nên lập tức im bặt.
“Bin ngoan! Đi đi con” Uyên Linh cố tỏ ra bình thản trước mặt nó.
“Đưa đi nhanh lên” Hồng Diễm liền lên tiếng thúc giục “Mày mà không đi kịp tao đổi ý bây giờ” Cô ta trừng mắt lên quát đứa trẻ. Cu Bin sợ quá không dám nhìn lại nữa. Tên thuộc hạ lấy hai sợi dây buộc vào mắt Văn và cu Bin rồi đưa ra xe.
Lúc này, Hồng Diễm mới từ từ tiến lại gần Uyên Linh, cô ta liền lấy tay hất cằm cô lên thì bị Uyên Linh vùng ra, hất lại.
“Tóm lấy nó” Cô ta ra lệnh.
Tên thuộc hạ từ đằng sau đã túm lấy tóc của Uyên Linh giật ngược ra phía sau. Uyên Linh không thể ngọ nguậy đầu mình vì bị túm quá chặt từ phía sau.
“Có một điều tao phải thừa nhận rằng, mày quá may mắn vì đã có thể phục hồi lại gương mặt. Thậm chí còn xinh đẹp hơn xưa. Có lẽ vì vậy mà mày mới có thể mê hoặc được ông già ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt của tao. Ông ta bị mày làm cho lú lẫn đến mức không còn sáng suốt nữa rồi, còn nhận thù làm bạn. Nhưng may là vẫn còn có tao. Mày đã may mắn quá nhiều rồi. Lần này chắc chắn sẽ không thể thoát được tay tao đâu” Hồng Diễm giật cằm của Uyên Linh, nghiến răng nói.
“Cô muốn làm gì?”
“Muốn mày biến khỏi trái đất này. Nhưng như vậy thì dễ quá. Trước khi ૮.ɦ.ế.ƭ tao muốn cho mày thấy mày cũng xấu xí không kém gì tao cả! ha ha!” Hồng Diễm bất chợt cười lên một cách gҺê ɾợп.
“Mang lại đây cho tao” Cô ta quay sang tên thuộc hạ phía sau mình ra lệnh.
Tên thuộc hạ mang ra một chai dung ᴅịcҺ màu trắng đưa cho Hồng Diễm. Cô ta liền đeo găng tay bảo vệ rồi mở bật nắp lọ. Mùi axit đậm đặc bốc ra nồng nặc khiến ngay cả Hồng Diễm cũng ho sặc sụa. Nhưng cô ta lại cười thỏa mãn.
“Tốt lắm!” Cô ta vừa nói vừa lấy tay xua xua làn khói trắng vừa bốc ra khỏi miệng bình.
“Để xem gương mặt của mày được tao hóa trang thành ra thế nào nhé! yên tâm, lần này tao chỉ giỡn một chút thôi rồi tao sẽ tiễn mày đi gặp bà ngoại sớm thôi. Nào! Hãy tận hưởng đi rồi nhìn vào chính gương mặt gớm ghiếc kia của mày trong gương nhé. Tao muốn mày ૮.ɦ.ế.ƭ cũng phải làm một con ma xấu xí! Ha ha”
Hồng Diễm cười ré lên, mặt ngửa lên trời khi nghĩ đến cảnh tượng Uyên Linh với gương mặt lởm chởm đầy axit bốc cháy.
“Dừng lại!”
Tiếng một người đàn ông quát lớn. Hồng Diễm và Uyên Linh đều ngoái nhìn lại. Người đàn ông đó không ai khác chính là ông Bảo. Ông ta đang hùng hổ lao tới thật nhanh về phía Uyên Linh rồi hất mạnh chai axit tгêภ tay Hồng Diễm xuống đất. Ngay lập tức một vùng đất sôi sùng sùng những bọt trắng xóa, bốc khói nghi ngút khiến ai cũng phải kinh sợ.
“Bố! Sao bố lại đến đây?”
“Nếu tao không đến kịp thì mày đã thủ tiêu cô ấy rồi phải không?”
“Sao bố lại biết chuyện này? Ai đã nói cho bố biết cô ta đang ở đây?”
Hồng Diễm vô cùng bất ngờ không hiểu vì sao ông Bảo lại biết được chuyện này mà tìm đến tận đây. Chuyện này chỉ có đám thuộc hạ theo hầu cô là biết. Cô ta đã cảnh cáo đám thuộc hạ không ai được báo lại chuyện Uyên Linh đến đây cho ông Bảo biết. Vậy mà chuyện lại đến tai ông ta. Lẽ nào có người đã bán đứng cô ta? Hồng Diễm nghĩ thầm, mặt vô cùng tức giận. Cô ta không ngờ rằng, ông Bảo biết thừa cô ta luôn ghen ghét và hận Uyên Linh đến tận xương tủy. Chắc chắn sẽ luôn tìm cách hại cô nên đã bí mật cho gọi tên thuộc hạ của Hồng Diễm đến dặn dò. Chỉ cần có chuyện liên quan đến Uyên Linh thì phải lập tức báo cho ông ta biết. Đương nhiên tên thuộc hạ này làm sao có thể dám trái lời ông ta được. Hồng Diễm không những muốn hủy hoại nhan sắc của cô mà còn muốn thủ tiêu luôn Uyên Linh. Một chuyện tày trời như vậy mà hắn không báo về, để ông Bảo biết được thể nào hắn cũng ૮.ɦ.ế.ƭ chắc.
Ông Bảo vừa nói vừa kéo Uyên Linh về phía mình. Tên thuộc hạ đang túm giữ tóc Uyên Linh cũng sợ sệt buông tay không dám giằng co với ông ta.
“Bố! Cô ta…”
“Mày không cần nói nhiều. Cô ấy là người của tao. Mày không được phép động đến dù chỉ là một cọng lông” Ông Bảo trừng mắt nhìn Hồng Diễm.
“Nhưng cô ta chính là Uyên Linh chứ không phải Diệp Chi mà bố yêu. Cô ta chính là kẻ thù của chúng ta đó” Hồng Diễm hét lên.
“Đương nhiên tao biết chuyện đó. Nhưng tao nói rồi, chuyện của tao mày không được xen vào nữa, càng không được ʇ⚡︎ự ý hành động mà không báo trước cho tao”
“Con không thể nào hiểu nổi bố nữa rồi. Rốt cuộc cô ta đã cho bố ăn bùa mê tђยốς lú gì rồi mà bố lại trở nên hồ đồ như vậy. Bố giữ người đàn bà này bên cạnh chỉ gây thêm hậu họa mà thôi. Nếu không nghe lời con, bố sẽ phải hối hận”
“Chuyện của tao, tao khắc biết cách ʇ⚡︎ự lo” Nói xong ông ta liền quay sang đám thuộc hạ cảnh cáo:
“Chúng mày, đứa nào ʇ⚡︎ự ý dám nghe lời Hồng Diễm làm tổn hại đến cô ấy thì đừng có trách tao không nể tình. Còn không mau cởi trói?”
Tên thuộc hạ đứng gần hồi nãy trói Uyên Linh vội vàng gỡ nút thắt tгêภ dây trói Uyên Linh. Xong, hắn liền lấm lét nhìn ông Bảo rồi lui xuống, sợ ông ta nổi giận trách phạt.
Nói xong ông ta liền kéo tay Uyên Linh ra về, bỏ mặc Hồng Diễm đứng hậm hực phía sau vì bỗng dưng bị ŧυộŧ mất Uyên Linh, kẻ thù không đội trời chung với cô ta.
***
“Ông định làm gì?” Uyên Linh sợ hãï khi bị ông Bảo đẩy vào một căn phòng nhỏ.
“Làm gì ư?Là tôi đang cứu em đấy! Em biết không?”
“Tôi không cần” Uyên Linh gầm lên.
“Uyên Linh! Chẳng nhẽ em không hiểu lòng tôi hay sao? Tôi yêu em rất nhiều! Tình cảm tôi dành cho em là chân thật. Dù em có là ai thì tôi cũng không thay đổi. Uyên Linh!”
Ông Bảo lại gần Uyên Linh tha thiết van xin.
“Tránh ra!” Uyên Linh lấy chân đạp ông ta ra khỏi người mình “Ông là kẻ ᵭộc ác, là một kẻ ɱ.á.-ύ lạnh. Bàn tay ông đã nhuốm ɱ.á.-ύ biết bao ๓.ạ.ภ .ﻮ người mà không ghê tay. Tôi làm sao có thể yêu thương một con người như ông được chứ? Chỉ cần gần ông thôi là tôi đã thấy ghê tởm rồi”
“Uyên Linh! Có thể tôi ᵭộc ác với kẻ khác. Tôi hại người không ghê tay. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hại em. Cho dù em có là ai đi nữa, tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ cần biết có em thôi. Uyên Linh xin hãy tin tôi”
Ông Bảo vừa nói vừa ghét sát mình vào mặt Uyên Linh. Uyên Linh ngoảnh mặt đi chỗ khác cố không chạm vào gương mặt ghê tởm ấy. Nhưng cô càng cố tình né tránh thì ông ta lại càng ghé sát vào cô hơn.
“Uyên Linh” Ông ta bất chợt gọi tên cô rồi lấy tay nâng cằm cô lên hôn ngấu nghiến. Uyên Linh cố hết sức vằng ra khỏi người ông ta.
“Phụt”
Uyên Linh phỉ nhổ vào mặt ông ta. Nước bọt văng khắp mặt. Ông Bảo không những không tức giận mà còn lấy tay quệt quệt những vết nước miếng tгêภ mặt mình rồi đưa vào miệng nếm thử như một kẻ biếи ŧɦái,, Ьệпh hoạn. Uyên Linh nhăn mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác hãi hùng. Ông ta đúng là điên thật rồi. Uyên Linh nghĩ thầm, mắt nhắm lại, mặt quay đi chỗ khác không dám nhìn về phía ông ta nữa.
“Thôi được rồi! Có lẽ tạm thời em vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này. Tôi sẽ cho em thêm thời gian” Ông Bảo bất ngờ lên tiếng.
Uyên Linh lặng im không nói gì.
“Em nghỉ ngơi đi. Cần gì cứ gọi người. Mai tôi sẽ đến thăm em”
Uyên Linh nghe thấy ông ta sắp đi khỏi thì đỡ sợ hơn một chút. Ông ta không thấy Uyên Linh nói gì định giơ tay ra chạm vào người cô để tạm biệt nhưng cô đã kịp thời co người lại khiến ông ta có chút hụt hẫng.
***
“Mẹ ơi!” Cu Bin kêu lớn khi vừa nhìn thấy mẹ mình đang đứng ngoài cổng từ phía bên kia đường. Gương mặt thất thần tìm con. Xung quanh còn có rất nhiều người cũng đang đứng đó cùng cô nhưng khoảng cách lại quá xa nên cô không nghe thấy tiếng gọi của nó.
“Mẹ!” Nó vừa chạy vừa lao đến như sợ bị bắt lại lần nữa. Văn chạy theo nó đằng sau.
“Bin! Bin ơi” Thu Vân hình như mới nghe thấy được tiếng con gọi mình nên ngáo ngơ nhìn xung quanh.
“Bin!” Cô hét lên khi bất ngờ thấy thằng bé đang chạy về phía mình từ đằng xa.
Thu vân lập tức lao ra như tên bắn, chạy lại phía cu Bin, ôm chầm lấy đứa trẻ như sợ tan đi. Mọi người lúc bấy giờ mới đổ dồn về phía thằng bé.
“Cu Bin” Ai nấy đều chạy về phía Thu Vân. Còn Thu vân thì cứ ôm chặt lấy con mà khóc nức nở.
“Còn Uyên Linh đâu?” Đức Tuấn và Văn Thành đồng thanh lên tiếng nhìn về phía Văn.
“Uyên Linh! Cô ấy đã bị bắt lại rồi”
“Bị bắt lại?” Đức Tuấn lo lắng
“Anh có biết người đàn bà đó là ai không?” Văn Thành hỏi Văn.
“Tôi cũng không biết cô ta là ai nhưng cô ta có một vẻ ngoài rất kỳ dị. Gương mặt bị cháy xém, sẹo chằng chịt khắp gương mặt” Văn kể lại.
“Chính là cô ta?” Đức Tuấn đứng kề bên đó lầm bầm.
“Ý cậu là Hồng Diễm?” Văn Thành hỏi lại Đức Tuấn.
“Không sai”
“Vậy chúng ta mau đến đó” Văn Thành hối thúc rồi chỉ sang phía Văn “Anh dẫn đường chúng tôi đến đó ngay bây giờ”
“Nhưng tôi không biết chính ҳάc địa điểm của cô ta đang ở. Lúc bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς ở công viên, chúng đã bịt mắt tôi và bé Bin. Khi thả về chúng cũng bịt mắt lại không cho nhìn đường” Văn giải thích.
“Cô ta rất quỷ quyệt. Chắc chắn cô ta đã đề phòng việc chúng ta trở lại tìm Uyên Linh. Việc cấp bách bây giờ là cho người dò la địa điểm của cô ta càng nhanh càng tốt. Nếu không Uyên Linh sẽ пguγ Һιểм mất” Đức Tuấn lo lắng.