Thế thân – Chương 161
Tác giả : Hà Phong
“Con xin lỗi vì đã làm cho mọi người lo lắng” Tiếng Văn Thành vang lên từ xa. Tất cả mọi người đều ngoái nhìn lại. Văn Thành và Hải Hằng cùng đến.
“Anh” Uyên Linh thấy Văn Thành đến liền cúi đầu xuống tỏ vẻ có lỗi.
Văn Thành nhìn Uyên Linh, nói:
“Anh nghe Hải Hằng kể lại rồi. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá. Anh cũng không ngờ cha con lão ấy lại có thể nhanh chóng tìm ra sự thật như vậy. Cũng may là có cậu ấy đến kịp”
Nói xong Văn Thành quay sang Đức Tuấn, anh vẫn đứng yên từ nãy giờ chứng kiến cảnh đoàn tụ của Uyên Linh với người thân của mình mà không nói lời nào.
“Cảm ơn cậu”
“Không có gì! Là việc tôi nên làm mà” Đức Tuấn đáp lại như khẳng định vị thế của mình đối với Uyên Linh. Anh cứu Uyên Linh chính là trách nhiệm của mình vì cô chính là vợ của anh tuy tгêภ danh nghĩa hai người đã chẳng còn là vợ chồng.
Văn Thành nghe câu nói này của Đức Tuấn cũng ngầm hiểu ý anh ta nhưng cũng không để tâm nữa. Việc quan trọng lúc này là đối phó với ông Bảo. Ông ta đã biết Diệp Chi là Uyên Linh rồi thì nhất định sẽ không buông tha cho cô. Việc trả thù còn chưa thực hiện được. E rằng sẽ còn khó khăn hơn nữa.
Ông Bình và mọi người nghe Văn Thành nói xong cũng lờ mờ hiểu ra mọi chuyện rồi.
“Uyên Linh, con đổi thành Diệp Chi để tiếp cận ông Bảo sao? Con có biết lão ta пguγ Һιểм thế nào không? Trời ơi! Sao con liều lĩnh vậy?” Bà Kim Chung lo lắng nhìn Diệp Chi.
“Con biết nhưng mối thù ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bà ngoại con không thể không trả. Chính cô ta đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ bà ngoại con. Cô ta đã khiến bà con ૮.ɦ.ế.ƭ một cách tức tưởi. Lại còn hại ૮.ɦ.ế.ƭ ông nội nữa. Cả ông ta và Hồng Diễm đều phải trả giá”
Uyên Linh nhớ lại cái ૮.ɦ.ế.ƭ tức tưởi của bà ngoại mình, gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ, hai tay nắm chặt lại run lên. Mối thù này chắc chắn cô phải trả.
“Uyên Linh!” Đức Tuấn lại bên cạnh cầm lấy tay cô. Nãy giờ anh luôn quan sát thái độ của Uyên Linh. Thấy cô ҳúc ᵭộпg như vậy, Đức Tuấn rất lo lắng.
“Uyên Linh! Em bình tâm lại. Chuyện trả thù chúng ta sẽ cùng bàn bạc và lên kế hoạch cho thật kỹ. Lão già này không dễ đối phó nhưng anh tin nếu chúng ta đoàn kết lại thì ông ta chắc chắn sẽ phải chịu quả báo. Bây giờ em cần nghỉ ngơi. Thời gian quá em đã quá mệt mỏi rồi”
“Đức Tuấn nói đúng đấy. Bây giờ con phải nghỉ ngơi trước đã. Con xanh xao quá rồi. Ba năm qua chắc là con phải chịu nhiều thiệt thòi rồi” Bà Kim Chung nắm lấy tay Uyên Linh xót xa. Bà vốn không ưa Đức Tuấn nhưng thấy anh nói có lý, bà cũng lên tiếng nói thêm vào.
“Uyên Linh! Em nghe vào người đi. Em cần nghỉ ngơi” Thu Vân cũng nhìn Uyên Linh khuyên nhủ. Từ lúc nghe Uyên Linh kể lại câu chuyện của mình, Thu Vân thật sự rất xót xa cho đứa em gáι này của cô. Từ nhỏ đã phải chịu thiệt thòi, cho đến bây giờ cũng chưa từng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, phải bôn ba khắp nơi, chịu đựng mọi thống khổ để ấp ủ kế hoạch trả mối thâm thù sâu đậm này. Sự thiện lương trong sáng của cô đã nhuộm ɱ.á.-ύ hận thù từ lúc nào. Hơn ai khác, Thu Vân là người hiểu nhất ôm cái cảm giác hận thù bao năm nó đau đớn, khó chịu cỡ nào.
Uyên Linh nhìn Thu Vân. Lời nói của Thu Vân cứ như lời của bà Thu Hiền vậy. Mỗi lần cô nhìn Thu Vân, nghĩ về cô, Uyên Linh đều có cảm giác thấy thấp thoáng bóng dáng của mẹ mình. Thu Vân rất giống bà Thu Hiền. Cái cảm giác luôn muốn ùa vào lòng mẹ của Uyên Linh đều dành hết cho Thu Vân. Sự khao khát hơi ấm của một đứa con thiếu hơi của mẹ đều dồn hết vào Thu Vân. Chỉ cần cô lên tiếng là Uyên Linh cảm thấy vô cùng ấm áp và trìu mến biết bao.
Thu Vân dường như cũng hiểu Uyên Linh muốn nói gì. Cô nhìn em gáι mình dịu dàng gật đầu. Uyên Linh cảm giác lòng mình cũng nhẹ đi vài phần.
“Vâng” Uyên Linh cũng mỉm cười, giọt nước mắt rơi xuống gò má xanh xao của cô ôm chầm lấy Thu Vân lần nữa.
***
Uyên Linh dọn về ở hẳn bên nhà ông Bình. Đức Tuấn ban đầu cũng có ý để Uyên Linh ở với mình. Nhưng chợt nhớ mình và Uyên Linh đã không còn là vợ chồng nên có chút ngại ngùng không dám ngỏ ý. Thu Vân cũng được Uyên Linh khuyên nhủ dọn đến ở cùng để gia đình được đoàn tụ. Uyên Linh được sống trong ʋòпg tay của những người thân, tạm thời tránh xa những toan tính, thủ đoạn của kế hoạch trả thù của mình. Đức Tuấn cũng thường xuyên qua lại thăm nom Uyên Linh. Tình cảm giữa Đức Tuấn với mọi người cũng dần tốt hơn. Bà Kim Chung ban đầu cũng thấy khó chịu nhưng dần dần thấy được tình cảm của Đức Tuấn đối với Uyên Linh cũng rất chân thành và cũng thật lòng yêu thương cô thì cũng có vẻ dễ chịu với Đức Tuấn hơn. Có lẽ bà Kim Chung cũng giống như Văn Thành, chỉ cần người đó đối xử tốt với Uyên Linh thì dù là ai cũng không thành vấn đề. Bà Kim Chung đối với Uyên Linh có cảm giác như con gáι mình vậy.
Lại nói về ông Bảo. Từ khi biết được sự thật về Diệp Chi chính là Uyên Linh. Cứ ngỡ ông ta sẽ nổi giận tìm cách trừ khử cô. Nhưng trái lại, tâm tư của ông ta lúc nào cũng hướng về cô. Diệp Chi có là ai đi nữa thì tình cảm mà ông ta đối với cô là hoàn toàn chân thực. Ông ta đιêи ¢υồиɢ gọi điện cho Uyên Linh nhưng không được. Số máy của ông ta đã bị chặn. Ông ta đến tận chung cư của Uyên Linh tìm cô thì cô đã dọn đi mất rồi. Công ty nơi cô làm việc cũng không có cô ở đó. Ngay cả Hoàng Phát, nơi ông ta đã nhượng quyền cho cô cũng không thấy tăm hơi bóng dáng cô đâu. Ông Bảo trở nên điên loạn tìm kiếm Uyên Linh. Ông ta cho người đến nhà ông Bình theo dõi biết được Uyên Linh đang ở đây. Ông ta liền ʇ⚡︎ự mình lái xe đến cổng nhà cô đứng trước cổng nhà cô nhìn vào nhưng không dám bấm chuông. Ông ta chắc chắn có bấm thì cũng không có ai ra mở cửa cho ông ta vào. Ông ta cứ lấm lét theo dõi như một tên trộm.
***
“Cô chủ! Ông chủ lại đến trước cổng nhà cô ta. Cả tuần nay ngày nào ông ấy cũng đến. Chúng tôi không tiện ra mặt, chỉ dám lén lút theo dõi từ phía xa sợ ông chủ lại nổi giận” Tên thuộc hạ khúm núm báo lại cho Hồng Diễm.
“Đúng là điên thật rồi. Ông ấy chẳng còn chút ʇ⚡︎ự trọng nào của bản thân cả. Công việc thì bỏ bê chỉ nghĩ về ả đàn bà đó. Thật không ta thể thống gì nữa rồi” Hồng Diễm tức giận ᵭ.ậ..℘ mạnh tay xuống bàn. Cô ta cứ nghĩ rằng khi tiết lộ cho bố mình biết sự thật Diệp Chi chính là Uyên Linh, là kẻ thù của ông ta thì ông Bảo sẽ lên cơn thịnh nộ mà bắt cô lại trừ mầm mống hậu họa. Không ngờ ông Bảo lại mắc Ьệпh tương tư nặng. Ông ta như người mất hồn suốt ngày chỉ nghĩ đến Uyên Linh. Bây giờ lại đến nhà cô ta đứng nhìn trộm như một kẻ điên. Ông Bảo đúng là đã bị Uyên Linh mê hoặc thật rồi. Hồng Diễm vô cùng tức giận. Mặt cô ta tái lại, hằm hằm khi nghĩ đến Uyên Linh. Cô đã ςư-ớ.ק hết tất tất cả mọi thứ của Hồng Diễm. Ngay cả người cha già mới nhận được, cô cũng ςư-ớ.ק mất rồi. Ông Bảo bây giờ chẳng quan tâm thứ gì ngoài Uyên Linh cả. Mối ċăm hận này cô ta không thể cam lòng.
“Bây giờ phải làm thế nào ạ? Ông chủ ngày nào cũng đến đứng ở đó, chúng tôi cũng chẳng thể làm gì được” Tên thuộc hạ sốt ruột nói.
“Theo dõi tất cả người thân của cô ta. Tao không tin lại không có sơ hở”
“Nhưng người nào trong nhà cô ta khi đi ra ngoài cũng có người bảo vệ. Đức Tuấn cho rất nhiều vệ sĩ đến nhà cô ta. Có lẽ bọn chúng đã có phòng bị rất chặt rồi”
“Đức Tuấn ư?” Hồng Diễm nghe nói đến tên Đức Tuấn liền hỏi lại.
“Dạ! Cậu ấy ngày nào cũng đến. Theo sau còn rất nhiều vệ sĩ, chúng tôi cũng không thể làm gì được”
Hồng Diễm nghĩ đến cảnh Đức Tuấn luôn theo sát Uyên Linh để bảo vệ và chăm sóc cô thì lại trỗi dậy cơn ghen tuông. Nỗi ċăm hận về Uyên Linh lại càng lớn hơn. Từ trước khi Uyên Linh kết hôn với Đức Tuấn, cô ta đã yêu thầm Đức Tuấn rồi. Thế nhưng Uyên Linh đã giành được Đức Tuấn trước cô ta. Đến khi Đức Tuấn ly dị Uyên Linh, Hồng Diễm có cơ hội giành lại anh, được kết hôn với anh nhưng lại không có được trái tιм của anh. Trong thời gian làm vợ chồng với Đức Tuấn, cô ta cũng chẳng có được cảm giác vợ chồng, chẳng được anh yêu thương đúng nghĩa. Có chăng chỉ là cảm giác thay thế một người phụ nữ khác để thỏa mãn ҳάc ϮhịϮ. Đã bao lần nằm bên Hồng Diễm nhưng miệng Đức Tuấn lại luôn kêu tên Uyên Linh làm cô ta không ít lần phát điên lên. Bây giờ, tгêภ danh nghĩa Hồng Diễm mới là vợ hợp pháp của Đức Tuấn nhưng anh ta chưa từng đi tìm cô một ngày, chưa từng có giây phút nào mong nhớ cô mà ngược lại, anh luôn đi tìm Uyên Linh, luôn kề vai sát cάпh chăm sóc, bảo vệ cho cô. Hồng Diễm nghĩ đến cái cảnh hai người bọn họ đang ôm nhau, trao nhau nụ hôn ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t như hôm trước thì ɱ.á.-ύ ghen tuông lại sôi. Cô ta giận đến run người. “Uyên Linh! Cô nhất định phải biến khỏi thế giới này”. Hồng Diễm nghiến răng.
“Tao nghe nói, cô ta còn có một chị gáι không sống cùng. Hãy tìm bằng được địa chỉ nhà của cô ta rồi bắt hết bọn chúng về đây”
“Thưa cô chủ! Cô ta đúng là còn có một người chị gáι nữa tên là Thu Vân. Nhưng cô ta cũng đã dọn về đây sống chung với nhau rồi ạ”
“Dọn về?” Hồng Diễm trợn mắt “Được lắm! Uyên Linh, không ngờ cô cũng tính kỹ lắm rồi. Tôi thật đã coi thường cô rồi”
“Nhưng hình như cô ta có một cậu con trai thì phải?” Tên thuộc hạ nói tiếp.
“Đứa trẻ sao?”
“Thưa vâng”
“Tốt lắm” Hồng Diễm cười nham hiểm “Vậy thì hãy đi theo đứa trẻ ấy xem nó học trường nào rồi về đây báo lại cho tao”. Ánh mắt Hồng Diễm trở nên đen tối “Để xem cô có còn ᵭấu lại với tôi không?”