Thế thân – Chương 156

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

Tác giả : Hà Phong

“Diệp Chi! Mình kết hôn đi”. Ông Bảo đột nhiên cầm tay cô đề nghị.

“Thì mình cũng đã định ngày kết hôn rồi mà. Ông quên rồi sao?”. Diệp Chi có chút ngỡ ngàng trước lời đề nghị của ông Bảo.

“Ý tôi là chúng ta có thể tiến hành sớm hơn dự định, được không?”

“Sớm hơn dự định? Ý ông là sao? Chẳng phải một tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn còn gì?”

“Không! Một tháng nữa quá dài. Tôi muốn kết hôn ngay ngày mai. Diệp Chi, em đồng ý chứ?”

“Ngay ngày mai?”. Diệp Chi trố mắt nhìn ông Bảo. “Chuyện này gấp quá em chưa chuẩn bị gì cả”

“Em không cần phải làm gì cả. Tất cả tôi sẽ lo. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm cô dâu của tôi là được rồi”

“Nhưng… Có thể cho em chút ít thời gian suy nghĩ không? Dù sao thì chuyện này cũng nhanh chóng quá, em chưa thể thích nghi ngay được. Mọi chuyện đường đột quá!”

Uyên Linh không dám từ chối thẳng. Thời gian gần đây quả thật ông Bảo rất lạ lẫm. Ông ta thường xuyên chủ động liên lạc với cô. Hôm nay lại còn muốn đẩy thời gian kết hôn nhanh hơn nữa. Ngay ngày mai thì quá gấp gáp rồi. Từ chối đương nhiên không được rồi. Diệp Chi muốn mình có thêm một chút thời gian suy nghĩ. Ông Bảo có vẻ như đang lo sợ một điều gì đó, sợ mất cô thì phải.

“Một đêm! Một đêm thôi có được không? Ngày mai em trả lời tôi thì chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ngay”. Ông Bảo hối thúc. Gương mặt ông ta lộ rõ những lo sợ. Diệp Chi cũng không biết chính ҳάc việc gì đã khiến ông ta trở nên như vậy.

“Có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không?”. Diệp Chi nhìn thẳng vào mắt ông ta dò hỏi. Người đàn ông này trong công việc thì rất giỏi toan tính nhưng trong lĩnh vực tình cảm thì còn rất non kém, chỉ cần một vài tiểu xảo nhỏ cũng có thể khiến ông ta nói ra sự thật. Diệp Chi là muốn lợi dụng điểm yếu này của ông ta một lần nữa.

“Tôi… Tôi…” Ông Bảo ấp úng.

“Nào, nhìn thẳng vào mắt em đây. Chúng ta dù gì đi nữa cũng sắp làm vợ chồng rồi. Có chuyện gì ông không thể nói ra với em được chứ. Nếu anh cứ giấu giếm như vậy, hỏi em làm sao có thể tin tưởng giao đời mình cho ông được. Hãy tin em! Nói cho em biết đi! Chuyện gì đã xảy ra với ông những ngày qua?”. Uyên Linh trở tay, chủ động cầm lấy tay ông Bảo dỗ dành.

“Tôi… Tôi sợ mất em”. Tay ông Bảo run run “Diệp Chi, tôi thật sự rất yêu em. Tôi không thể mất em được. Em…Tại sao em có thể ôm hôn thằng nhãi đó được chứ? Tôi không muốn nhìn thấy nó bên em. Tôi muốn em chỉ là của riêng tôi thôi. Tất cả mọi đàn ông tгêภ đời này đều không được phép nhìn em, không được phép. Kể cả Đức Tuấn và thành nhãi Bách kia”

“Hôn? Ông nói thế là sao? Ông nhìn thấy chuyện đó sao?”. Diệp Chi có phần lo sợ khi ông Bảo nói đến nụ hôn của hai người khi đi viếng mộ bà Thu Hiền.

“Ông trực tiếp nhìn thấy?”

“Không” Ông Bảo tỏ ra thất vọng rồi lôi ra một tấm ảnh đã nhàu nát trong túi áo mình đưa cho Diệp Chi.

Diệp Chi vội vàng cầm lấy tấm ảnh lên. Đúng là tấm ảnh của cô và Đức Tuấn. Bức ảnh chụp từ xa nhưng nhìn rất rõ mặt. Chỉ cần là người quen là có thể nhận ra cô và Đức Tuấn ngay được. Huống hồ ông Bảo đối với cô và Đức Tuấn, một người thì yêu thương hết mực, một người thì ċăm hận hết mức, không thể nào không nhận ra được.

“Ông…Ông cho người theo dõi em sao? Ông không tin em sao? Vậy thôi, nếu đã như vậy rồi thì chúng ta hủy hôn đi”. Diệp Chi bất ngờ lật ngược tình thế. Đáng lẽ phải ra sức thanh minh mình bị cưỡng ép, bị Đức Tuấn bất ngờ hôn lén… Nhưng cô biết giải thích thế nào cũng khó mà phủ nhận được nụ hôn ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t của hai người.

“Không! Không phải tôi cho người theo dõi em. Chính là Hồng Diễm. Tôi luôn tin em. Em biết mà, tôi lúc nào cũng luôn tin tưởng em. Diệp Chi! Xin em đừng bỏ tôi! Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến bức ảnh kia nữa. Cứ xem như là nó chưa từng tồn tại. Tôi nhất định cũng không truy cứu chuyện đó nữa. Chỉ cần em ở lại đây với tôi thôi. Diệp Chi!”. Ông Bảo ra sức níu kéo Diệp Chi.

Diệp Chi ngừng lại một lúc, không bước đi nữa và cũng không nói gì. Ông Bảo coi như là đã trúng kế của cô rồi. Ông ta sợ cô bỏ đi nên không dám truy cứu chuyện bức ảnh, cho dù nó có là sự thật. Tình yêu có thể khiến con người ta trở nên ngu muội, che mờ lý trí là vì thế. Diệp Chi đương nhiên hiểu điều này. Nhưng còn Hồng Diễm, cô ta đã cho người theo dõi cô và đã chụp được những bức hình ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ như thế này thì chắc chắn trong tay cô ta còn nhiều bằng chứng пguγ Һιểм hơn nữa. Hồng Diễm mới là kẻ khó đối phó chứ không phải ông Bảo.

“Diệp Chi! Em nghe tôi nói chứ?” Ông Bảo thấy Diệp Chi không nói gì càng tỏ ra lo sợ cô phật ý mà bỏ đi thật.

“Diệp Chi! Tôi thật lòng rất yêu em. Tôi sẽ không để ai làm hại đến em cả. Kể cả Hồng Diễm. Chỉ cần em kết hôn với tôi, chuyện gì em muốn tôi cũng có thể làm cho em mà” ông Bảo nói như cầu xin.

“Được rồi! Em đồng ý sẽ không rời xa ông. Nhưng chuyện kết hôn thì em cần phải suy nghĩ lại”

“Suy nghĩ lại? Em nói như thế là có ý gì? Em không muốn kết hôn với tôi nữa sao?”

“Cũng không hẳn là như vậy. Ông cũng thấy mà, Hồng Diễm ghét em như vậy. Em có thở thì cô ta cũng thấy khó chịu nữa. Cô ấy luôn cho người theo dõi em. Chưa kết hôn với ông mà đã thấy khó chịu rồi, không biết khi làm người một nhà rồi, cô ấy còn làm ra những chuyện gì nữa. Quả thật em không dám tưởng tượng đến cảnh em và cô ấy trở thành mẹ kế con chồng. Chắc chắn em sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi. Em thật rất sợ! Em không muốn nghĩ đến tương lai đen tối đó đâu trừ phi…”

Diệp Chi bỗng tỏ ra ngập ngừng khi nói đến vấn đề này. Cô căng mắt theo dõi từng biểu hiện thái độ tгêภ gương mặt ông Bảo.

“Trừ phi gì cơ? Em muốn gì tôi cũng chiều em hết. Em cứ nói đi”

“Trừ phi Hồng Diễm không còn ở đây nữa thì sẽ không thể làm phiền em được. Ông có thể đưa cô ấy ra nước ngoài, Mỹ hay Anh, Đức gì đó. Ở đó dù sao điều kiện cũng tốt hơn ở Việt Nam mình. Khi nào cô ấy ổn định tâm lý hơn, không còn ghét em nữa thì có thể để cô ấy trở về thăm chúng ta”

“Đưa Hồng Diễm ra nước ngoài ư?” Ông Bảo có vẻ suy nghĩ “Khó khăn lắm chúng ta mới nhận ra nhau. Ba mươi năm lưu lạc ở xứ người. Hồng Diễm là con duy nhất của tôi. Tôi cũng chỉ còn có mình nó là người thân duy nhất, tôi…”

“Ông nói cái gì vậy? Ông đâu chỉ có mình Hồng Diễm người thân đâu. Ông còn có em nữa mà. Chúng ta là vợ chồng sống với nhau đời đời kiếp kiếp. Hồng Diễm dù sao cũng là phận con cái, cô ấy cũng phải có cuộc sống riêng của mình chứ. Chúng ta cũng vậy mà. Mỗi người đều phải có cuộc sống riêng của mình. Chỉ cần vui vẻ hòa thuận là được rồi. Với lại, em cũng đâu nói là đưa hẳn cô ấy đi đâu. Chỉ là để cô ấy đi xa một thời gian cho thoải mái tư tưởng. Biết đâu khi trở về cô ấy sẽ thay đổi, sẽ không ghét em nữa. Em tin là em sẽ làm cho cô ấy đổi cách nhìn về em. Ông không tin em sao?”

“Ừm! Em nói cũng có lý. Hồng Diễm này được chú nó chiều từ nhỏ nên không xem ai ra gì. Bây giờ gặp lại bố mình cũng được cưng chiều như thế, muốn gì được nấy nên tâm tính lại càng khó bảo. Có thể cho nó một thời gian nghỉ ngơi, biết đây sẽ có sự thay đổi. Nhưng e là nó sẽ không đồng ý đâu. Em cũng biết là nó rất cứng đầu mà”.

Ông Bảo có chút lo lắng. Ông ta thấy Diệp Chi nói cũng phải. Hồng Diễm cơ bản là có ác cảm với Diệp Chi ngay từ đầu rồi. Cho dù có cố gắng cũng khó mà thay đổi được. Diệp Chi cũng chưa từng làm gì tổn hại đến Hồng Diễm. Thậm chí còn nói tốt cho cô ta trước mặt ông Bảo. Thế mà hết lần này đến lần khác, Hồng Diễm đều tìm cách hãm hại bằng được Diệp Chi. Để Hồng Diễm ra nước ngoài cũng là một giải pháp hay. Nhưng với tính tình ương bướng của cô ta thì chắc chắn sẽ không đồng ý rồi. Ông Bảo lo lắng không phải là điều vô lý.

“Ông cứ bịa ra một lý do nào đó để cô ấy đi. Chỉ cần đừng nói ra đó là ý kiến của em là được. Cứ đưa cô ấy ra nước ngoài trước rồi mọi việc sẽ ổn thôi. Với lại chỉ cần đó là ý của ông, cô ấy có không muốn cũng không thể làm được gì. Nghe em đi! Chúng ta nhất định thay đổi được cô ấy, nhất định sẽ thành công”

Diệp Chi cố gắng dùng những lời lẽ ngon ngọt dịu dàng nhất để dẫn dụ ông Bảo. Có vẻ như nó đã có tác dụng với ông ta rồi. Ông Bảo nghe xong một hồi thì gương mặt cũng đã dịu đi, thoải mái hơn một chút rồi.

“Được rồi, tối nay tôi sẽ nói chuyện với nó. Dù thế nào cũng phải đưa nó đi. Chúng ta nhất định sẽ làm được, phải không?”.

Ông Bảo nhìn Diệp Chi, cô cũng mỉm cười gật đầu đồng tình. Xong ngả đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ ông Bảo thì thầm.

“Cũng không ngờ chuyện của chúng ta lại gặp phải nhiều chướng ngại như thế này. Cũng may là có ông luôn tin tưởng em. Nếu không thì không biết em có đủ sức mạnh mà ở lại với ông đến ngày hôm nay không nữa”

Diệp Chi vừa nói vừa đưa đôi tay nhỏ xinh của mình vuốt vuốt vào ռ.ɠ-ự.ɕ ông Bảo khiến tιм ông ta lại trở nên rạo rực. Lời nói dịu dàng kia cùng với những cái xoa xoa gợi mời của Diệp Chi khiến tâm trí ông ta lại mê muội, chỉ muốn đem cô về nhà ngay lập tức.

“Em không được rời xa tôi, dù chỉ trong ý nghĩ. Diệp Chi! Em là của tôi, là của tôi thôi”

“Em biết rồi! Em là của một mình ông thôi, được chưa”. Diệp Chi vừa nói vừa ngược nhìn ông Bảo rồi nhè nhẹ gục đầu mình vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ đang ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ tưởng chừng không thở nổi của ông ta.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77