Thế thân – Chương 147
Diệp Chi sau phút bàng hoàng thì cũng lập tức lấy lại bình tĩnh. Cô đang trong thân phận là Diệp Chi chứ không phải Uyên Linh. Nhà này chính là nhà của Uyên Linh chứ không phải là nhà của Diệp Chi. Cô đến đây chơi lại hỏi anh như thế khác nào đang khai ra sự thật rồi.
“Là tôi hỏi cô trước mới phải. Tại sao cô lại đến nhà Uyên Linh? Cô và Uyên Linh có mối quαп Һệ gì?”. Đức Tuấn nhìn thẳng vào mắt Uyên Linh hỏi rõ.
“Tôi… Tôi không có quαп Һệ gì với Uyên Linh cả. Tôi thậm chí còn không biết mặt mũi cô ấy thế nào. Tôi…Tôi…”. Uyên Linh ấp úng nói không thành câu.
“Không có quαп Һệ gì với cô ấy, tại sao cô lại đến nhà cô ấy làm gì?”
“Tôi…Cô ấy là bạn tôi. Tôi là bạn của Uyên Linh, việc cô ấy đến đây sao lại phải báo cho cậu biết nhỉ”. Tiếng Văn Thành đằng sau Uyên Linh. Anh thấy Uyên Linh ra mở cửa một lúc không thấy quay lại nên lo lắng ra tìm. Không ngờ lại gặp Đức Tuấn đến đây. Anh ta đang chất vấn Uyên Linh. Còn Uyên Linh khi đối mặt với Đức Tuấn thì lại cảm thấy lúng túng không biết nói thế nào. Anh đành phải xen vào giải nguy cho cô ấy.
“Anh cũng ở đây sao?”. Đức Tuấn nhìn Văn Thành, cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm. Diệp Chi đi với Văn Thành cũng dễ hiểu thôi. Nhưng tại sao không phải đi đến nơi khác mà lại đi đến nhà Uyên Linh. Đức Tuấn cũng lờ mờ đoán ra một phần sự thật.
“Đã đến rồi thì mau vào nhà đi”. Văn Thành lên tiếng rồi đưa tay đẩy Uyên Linh đi trước. Lại chính là Văn Thành cứu Uyên Linh một bàn thua trông thấy. Uyên Linh chỉ cần đứng trước Đức Tuấn vài phút nữa thôi là mắt cô thể nào cũng không giấu nổi cảm xúc của mình. Điều này Văn Thành là hiểu rõ nhất. Uyên Linh có thể cứng rắn, mạnh mẽ trước người khác nhưng đối với những người thân của mình, Uyên Linh luôn trở nên mềm yếu lạ kỳ.
Đức Tuấn nghe thấy Văn Thành nói vậy cũng đi theo hai người bọn họ vào trong.
“Chào mọi người, cháu mới đến ạ!”. Đức Tuấn cúi đầu chào ông Bình và bà Cẩm Thu.
“Ừm! Mau ngồi đi”. Ông Bình vừa thấy Đức Tuấn thì có vẻ vui mừng. Từ ngày Uyên Linh mất tích, thỉnh thoảng Đức Tuấn cũng có qua đây thăm ông. Ông Bình cũng có thiện cảm với anh. Lúc trước cũng từng mong anh và Uyên Linh có thể tái hợp lại. Tiếc là Uyên Linh 3 năm nay không có tin tức gì nhưng Đức Tuấn vẫn thường qua lại mỗi dịp lễ tết. Ông Bình cũng cảm động lắm trước mối chân tình này của chàng rể cũ.
Bà Cẩm Thu thì không thích Đức Tuấn, gương mặt có vẻ như không vui lắm. Nhất là khi anh ta lại xuất hiện khi có Văn Thành đang ở đây.
“Cháu đến thắp hương cho bác gáι trước. Ngày mai, cháu có việc phải bay sang Mỹ không thể đến được. Mong bác lượng thứ”
Uyên Linh nghe thấy Đức Tuấn nói ngày mai là ngày giỗ của bà Thu Hiền mới nhớ ra. Trong lòng có chút áy náy hối hận. Ngay cả đến ngày giỗ của mẹ mà cô cũng quên mất. Văn Thành càng không nhớ điều này, có lẽ bà Kim Chung cũng quên nói với anh. May sao Uyên Linh ʇ⚡︎ự dưng lại muốn đến thăm ông Bình. Nếu không đến ngày giỗ mẹ mình, cô cũng không đến được thắp nén hương cho bà. Cô cũng không ngờ là Đức Tuấn lại nhớ đến ngày giỗ của mẹ cô thế này. Hai người cũng chia tay nhiều năm rồi, cũng không còn là vợ chồng nữa, anh ta còn nhớ đến bà Thu Hiền mà đến thăm viếng coi như cũng là người có tình nghĩa.
Ông Bình không biết rõ lắm mối quαп Һệ giữa Đức Tuấn và Uyên Linh trước đây như thế nào. Chỉ thấy cậu trai này cũng rất có tình với Uyên Linh, mấy năm nay cũng luôn quan tâm tìm kiếm tin tức của cô. Từ ngày Uyên Linh mất tích, anh cũng chưa từng có thêm người phụ nữ nào, lại thường qua lại bên nhà vợ cũ nên càng ngày càng cảm mến anh ta. Thấy Đức Tuấn có vẻ áy náy vì ngày giỗ của bà Thu Hiền không đến được liền nói:
“Cháu có việc bận thì cứ đi đi! Cháu đến đây thăm bà ấy thế này chắc bà ấy cũng vui rồi. Không có việc gì phải áy náy cả.”
“Vâng ạ!”. Đức Tuấn cúi đầu lễ phép với ông Bình, thắp cho bà Thu Hiền một nén hương rồi quay ra nhìn Uyên Linh.
“Cô Diệp Chi đây là người quen với nhà mình ạ?”. Đức Tuấn cố tình hỏi ông Bình nhằm dò la thái độ của Uyên Linh.
“Ồ không! Cô Diệp Chi là bạn của Văn Thành”
“Thế mà cháu cảm giác như cô ấy rất thân thiết gần gũi với gia đình mình”. Đức Tuấn vừa nói vừa cố tình nhìn chằm chằm Uyên Linh.
“Ừm. Diệp Chi cùng bằng tuổi Uyên Linh nên có lẽ chúng ta có cảm giác như vậy. Với lại, ở đây cô ấy cũng không có ai thân thiết nên ta nói Văn Thành hãy thường xuyên đưa Diệp Chi đến đây chơi cho đỡ buồn”. Ông Bình dường như rất có hứng thú khi nói chuyện về Diệp Chi.
Văn Thành thấy rõ ràng Đức Tuấn đang muốn tấп côпg Diệp Chi, ép cô phải nói ra sự thật hoặc để lộ sơ hở liền tìm cách né tránh.
“Chúng cháu, có việc xin phép bác ạ. Hôm sau sẽ đến chơi lâu hơi”. Xong anh quay lại nói với Đức Tuấn “Cậu Đức Tuấn ở lại về sau nhé! Tạm biệt”.
Uyên Linh không nói gì chỉ cúi đầu lễ phép chào ông Bình và bà Cẩm Thu, sau đó quay lại nhìn Đức Tuấn rồi đi theo Văn Thành ra ngoài.
Bà Cẩm Thu thấy Văn Thành có vẻ như đang lẩn tránh điều gì đó, lại thấy Đức Tuấn đang ở trong nhà liền chạy theo Văn Thành ra ngoài cổng hỏi nhỏ:
“Hai đứa lúc nào có thời gian rảnh, đến nhà ta, ta có chuyện muốn nói, được chứ?”
Uyên Linh thấy bà Cẩm Thu nói vậy thì hơi lúng túng lại nhìn Văn Thành.
“Vâng ạ! Lúc nào rảnh con sẽ đưa cô ấy về”
“Vậy được rồi, hai đứa đi đi”
“Chào bác ạ”
Uyên Linh cúi đầu chào bà Kim Chung nhưng đầu không quên ngoái lại phía sau nhìn vào trong, nơi Đức Tuấn đang nói chuyện với ông Bình.
“Cô ấy, Diệp Chi thường đến đây hay sao ạ?”. Đức Tuấn dò hỏi ông Bình. Anh ra đã nghi ngờ Diệp Chi lâu lắm rồi, nay cô lại đến nhà ông Bình cùng Văn Thành, lại trùng vào ngày giỗ bà Thu Hiền. Nhiều việc trùng hợp như vậy chắc chắn không thể là ngẫu nhiên được. Đức Tuấn cũng không biết ông Bình có nghi ngờ gì thân thế của Diệp Chi hay không nhưng thái độ của ông đối với Diệp Chi quả là không bình thường,có chút gì đó thân thiết khiến người ta phải nghĩ.
Ông Bình thì ngược lại, ông không hề nghi ngờ chút gì về Uyên Linh mà chỉ là có cảm giác rất quen thuộc, rất gần gũi, muốn đến gần mà lại không dám, cảm thấy muốn yêu thương cô gáι bằng tuổi con gáι mình mà thôi. Nghe Đức Tuấn hỏi vậy, ông cũng thật thà kể lại.
“Diệp Chi cũng mới đến đây có hai lần thôi. Lần trước cách đây cũng vài ba tháng rồi. Hôm nay nó đến đây chơi cũng vừa gặp cháu đấy”
“Cô ấy là bạn của Văn Thành thôi sao? Nhà mình không có ai biết về cô ấy ạ?”
“Nghe nói cha mẹ nó ở bên Mỹ cả. Ở dây không có ai thân thiết, lại sắp tổ chức đám cưới rồi. Nhưng mà…”
Ông Bảo nói đến đây thì có vẻ buồn nên ngập ngừng không muốn nói tiếp nữa. Đức Tuấn nghe thấy nói đến đám cưới liền vội vàng hỏi tiếp:
“Đám cưới? Cô ấy muốn kết hôn sao? Với ai vậy ạ?”
“Nó kết hôn với ông Bảo! Haiz! Người đàn ông đó vừa lớn tuổi vừa ᵭộc ác, tham lam. Không biết có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy hay không. Mà đối với chúng ta thì lão già ấy đúng là có mối thâm thù không thể hóa giải được. Chỉ mong Diệp Chi cô ấy nghĩ lại mà hủy bỏ cuộc hôn nhân này”
Ông Bình vừa nói vừa thở dài пα̃σ nề. Tâm trạng không vui một chút nào.
“Diệp Chi muốn kết hôn với ông ta thật sao?”
“Ừm! Văn Thành cũng biết mà có vẻ như nó cũng đồng tình với việc này. Có vẻ như việc khuyên nhủ Diệp Chi rất khó. Văn Thành tốt như vậy tại sao nó không đến với cậu ta chứ?”
“. Ông Bình lại thở dài thườn thượt như không muốn nhắc đến chuyện không vui này. Đức Tuấn cũng biết Diệp Chi đã đính hôn với ông Bảo rồi. Chuyện kết hôn chỉ là ngày một ngày hai nữa thôi. Nhưng nếu cô ấy là Uyên Linh thật thì tại sao lại kết hôn với ông Bảo chứ? Chẳng phải chính ông ta là kẻ thù của Hoàng Phát, của gia đình cô hay sao? Đức Tuấn cảm thấy rằng, Hải Hằng là em gáι của Diệp Chi nhưng lại có vẻ như không thích ông Bảo. Ngay cả bản thân Diệp Chi cũng đã đính hôn với ông Bảo cũng không thân thiết với ông ta lắm mà cứ dính lấy Văn Thành. Bây giờ Diệp Chi lại mới nhậm chức tổng giám đốc Hoàng Phát, nếu không phải cô ấy ham địa vị vật chất thì có thể có một âm mưu khác nữa. Nếu Diệp Chi là Uyên Linh thật thì khả năng cao là cô ấy đang âm mưu tiếp cận ông Bảo. Đức Tuấn vừa nghĩ xong thì ngay lập tức nói với ông Bảo.
“Thôi, cháu có việc rồi. Cháu xin phép ạ. Khi nào về cháu sẽ đến thăm hai bác”.
Nói rồi Đức Tuấn cúi đầu chào ông Bình, nhanh chân lên xe chạy thật nhanh.
***
Uyên Linh ra về nhưng tâm tư nặng trĩu. Suốt chặng đường, cô rất ít nói chuyện. Văn Thành cũng cảm nhận được sự khác lạ này chính do Đức Tuấn. Anh biết Uyên Linh là đang nghĩ đến anh ta. Đức Tuấn trong mắt Uyên Linh, dù có xấu xa đến đâu cũng luôn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô. Trước đây, khi Đức Tuấn làm tổn thương cô, khiến cô chịu muôn vàn đau khổ nhưng cô vẫn yêu anh ta. Huống hồ bây giờ Đức Tuấn có vẻ như hối cải rồi, lại còn chân thành như vậy, thật tâm muốn nối lại đoạn tình cảm đã đứt với Uyên Linh thì làm sao có thể khiến cô không động lòng chứ. Văn Thành có chút chạnh lòng muốn hỏi Diệp Chi nhưng nhìn thấy ánh mắt cô có vẻ như đang nghĩ ngợi ở đâu xa xôi lắm nên cũng không dám mở lời. Văn Thành chốc chốc lại nhìn qua gương chiếu hậu quan sát thái độ của Uyên Linh nhưng cô lại chưa một lần nhìn vào anh.