Thế thân – Chương 133
Ông Bao tức giận đấm một phát xuống bàn rồi nhấn điện thoại bàn.
“Gọi bảo vệ vào đây cho tôi”
“Dạ”
Tiếng của ông Bảo quát lớn khiến cô thư ký có phần hãi hùng. Chắc chắn người đàn bà hồi nãy đã khiến ông ta nổi giận nên mới có thái độ hung hãn như thế.
Vài phút sau đã có hai tên bảo vệ cao lớn bước vào.
“Lôi bà ta đi”
“Ông bị điên rồi sao?”. Bà Cẩm Thu lớn tiếng.
Ông Bảo nhìn hai tên bảo vệ quát lên.
“Con không nghe thất sao? Lôi bà ta đi ra ngoài cho tôi”
Hai tên bảo vệ liền quàng tay vào vai bà ta lôi sền sệt như một tên Ϯộι phạm. Bà Cẩm Thu sức yếu không đủ để phản kháng lại hai người bảo vệ cao lớn, sức trai cuồn cuộn vừa bị kéo lê gọn lỏn tгêภ tay miệng vừa gào lớn cҺửι bới loạn xạ khắp công ty:
“Ông sẽ phải hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy! Đồ khốn пα̣п! Thả tôi ra! Tôi phải cho cả thiên hạ thấy bộ mặt xấu xa của người đàn ông này! Thả tôi ra”
Bà Cẩm Thu gào đến khản cả cổ nhưng vẫn không ai dám vào can. Chỉ một phút sau, bà ta đã bị hai tên bảo vệ ném ra khỏi cổng công ty một cách phũ phàng.
“Bà muốn sống thì im mồm đi! Đừng có gào thét ở đây nữa”
Một tên bảo vệ nói với bà ta.
“Các người! Từng người các người sẽ phải trả giá đắt vì đã đối xử với tôi như ngày hôm nay”
Bà Cẩm Thu vừa nói vừa chỉ vào mặt hai tên bảo vệ. Hai tên đó nhìn bà ta lắc lắc đầu ái ngại. Đụng đến ai thì đụng chứ đụng đến ông Bảo là ૮.ɦ.ế.ƭ chắc rồi. Làm việc cho ông ta lâu như vậy ai mà không biết điều này chứ. Khôn hồn thì im lặng làm theo lệnh của ông ta. Nếu không thì ҳάc định hoặc bỏ việc chạy lấy người hoặc là chịu sự trừng phạt dã man dưới tay ông ta. Bà ta đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt mà.
“Bà ta đi chưa?”
Ông Bảo gọi điện cho cô thư ký.
“Dạ đã đi rồi ạ”
“Lập tức đi theo bà ta cho ta. Theo dõi xem bà ta định làm gì. Nếu có gì khả nghi ngay lập tức bằng mị cách tịch thu hết tài liệu trong tay bà ta”
Ông ta ra lệnh cho hai tên thuộc hạ thân thiết thường đi theo ông ta làm vệ sĩ.
“Vâng thưa ông”
Hai tên thuộc hạ lập tức tuân lệnh ông chủ chạy theo dấu vết bà Cẩm Thu.
Bà Cẩm Thu đứng cҺửι rủa một lúc lâu dưới cổng công ty thì mệt quá liền gọi một chiếc taxi lên xe ra về. Hai tên vệ sĩ của ông Bảo cũng lập tức bám theo chiếc xe.
Xe taxi của bà Cẩm Thu dừng trước cổng nhà ông Nhân. Hai tên vệ sĩ cũng bước xuống theo. Bà ta bấm chuông mở cửa đi vào trước. Một lúc sau hai tên vệ sĩ cũng bấm chuông. Người giúp việc vừa thấy hai tên này, bọn chúng đã đẩy cô ngã xuống đi vào. Hai tên này cũng thường đến đây nên cũng chẳng lạ gì.
Bà Cẩm Thu đi vào phòng mình, mở két sắt lấy một tập tài liệu mật mà bà ta đã cố ý giấu thật kĩ bỏ vào một phong bì lớn định mang đi chỗ khác tẩu tán. Bà ta vừa đứng dậy ngoảnh mặt đứng lên thì đã bị hai tên vệ sĩ đứng trước mặt ngăn lại.
“Bà tính đi đâu?”
“Các người… các người sao lại đến đây? Ông ta cho các người theo dõi tôi phải không?”
“Điều đó không quan trọng. Tôi muốn hỏi bà định đi đâu?”
“Tôi đi đâu ai mượn các cậu quản?”
Bà Cẩm Thu vừa nói vừa lén đưa tập tài liệu ra sau lưng mình giấu đi. Bà ta biết chắc ông Bảo đã sai người đến đây thì chỉ có một việc duy nhất là thủ tiêu tất cả tài liệu mật bà ta đang nắm giữ.
“Đưa đây”
Một tên vệ sĩ giật phăng tập tài liệu bà ta đang cầm trong tay.
“Nó là của tôi”
Bà Cẩm Thu hét lên. Hai tên vệ sĩ cũng chẳng thèm trả lời. Chúng lật tập tài liệu ra xem thử. Xong cảm thấy có điều gì đó không bình thường, một tên trong bọn hắn lấy điện thoại ra gọi cho ông Bảo.
“Đem bà ta về”. Tên kia nói với tên còn lại. “Ông chủ muốn đem bà ta về làm gì?”
“Kệ ông ấy đi! Ông ấy đã ra lệnh vậy thì chúng ta làm theo thôi”
Lập tức bà Cẩm Thu đã bị vật ngửa ra nhét ier vào mồm rồi bị băng keo bịt kín miệng. Hai tay hai chân bị trói chặt. Một tên vác bà ta lên vai nhẹ bổng rồi mang ra ngoài xe. Chị giúp vừa núp dưới bếp nhìn thấy cảnh tượng này thì hãi hùng bịt miệng mình lại không dám kêu lên một tiếng. Bà ta và bọn chúng là cùng một bọn. Tại sao lại bắt bà ta trói đi như một tên Ϯộι đồ? Chị giúp việc khó hiểu nhưng đoán chắc việc này chẳng tốt lành gì rồi nên vẫn trốn dưới bếp không dám lò ra ngoài.
Tên vệ sĩ còn lại tung khắp phòng bà Cẩm Thu một lúc nữa, không tìm thấy gì nữa hắn đành đi ra theo tên kia.
Sau khi cả hai tên đã lái xe đi cả, chị giúp việc mới rón rén bước ra cổng cẩn thận khóa cổng lại rồi lấy điện thoại gọi chó Đức Tùng. Chuyện này thật không bình thường. Bà Cẩm Thu bị bắt đi chắc chắn là gặp chuyện chẳng lành.
“Chị không cần gọi cho tôi vì chuyện của bà ta. Tôi không quan tâm đâu”. Đức Tùng lạnh lùng trả lời. Đã từ lâu rồi cậu cũng không liên lạc với mẹ mình. Những việc làm của bà ta cậu cũng không muốn quan tâm nữa. Nhất là khi bà ta chính thức lên nhậm chức tổng giám đốc của Hoàng Phát dưới trường ông Bảo thì Đức Tùng mới biết mọi việc làm xấu xa sau lưng mẹ mình. Bà ta đã phản bội lại gia đình anh. Một người mẹ như vậy, anh không cần.
“Thưa cậu chủ lần này có vẻ như bà chủ gặp пα̣п thật rồi”
“Tôi không muốn nói lại lần nữa. Tôi cúp máy đây”
“Khoan! Cậu chủ! Bọn chúng đã trói bà ấy lại và đem đi. Chắc chắn là ๒.ắ.t ς-.ó.ς bà ta rồi”.
“Chẳng phải bọn họ là cũng một phe sao?”
“Tôi nghĩ lần này chắc chắn bà chủ không thoát được đâu. Dù sao thì cậu cũng là con trai của bà ấy. Tôi nói chuyện này mong cậu nghĩ lại”
“Tôi không có mẹ”
Đức Tùng lạnh lùng cúp máy. Cậu nằm xuống cố nhắm mắt lại không nghĩ ngợi gì nữa. Bà ta đã làm những việc gì thì phải trả giá. Hậu quả bà ta đã nhận là hậu quả tất yếu. Nghĩ đến cảnh ông Nhân phải ૮.ɦ.ế.ƭ tức tưởi dưới họng súng của tên lưu manh do bà ta ra lệnh, cậu không thể chấp nhận được một người mẹ như bà ta. Nhưng trằn trọc mãi, cậu không thể nằm yên được. Cảnh tượng một người phụ nữ ɱ.á.-ύ me đang qùγ xuống dưới chân bọn lưu manh. Cảnh tượng 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫 hãi hùng hiện ra. Cậu vẫn chưa quên cảnh Hoàng Sơn bị chặt đứt một bàn tay khi đã lỡ đắc Ϯộι với bọn chúng. Bà Cẩm Thu chắc chắn cũng không thể nào thoát khỏi những đòn 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫 dã man của bọn chúng. Đức Tùng bỗng đứng bật dậy. “Không! Không thể nào để mặc cho bà ta bị bọn chúng 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫 như vậy. Bà ta chắc không thể chịu đựng được mất”. Đức Tùng cảm thấy mình như bị một vết dao cứa vào tιм vậy. Bà ta dù sao cũng là mẹ của cậu. Cậu không thể để mặc bà ta được.
***
“Thì ra là cậu. Lần trước đã một lần ૮.ɦ.ế.ƭ hụt nên cậu không biết sợ phải không?”
Ông Bảo rung đùi vừa rít điếu xì gà vừa nhìn vào đống tài liệu của bà Cẩm Thu vừa mới tịch thu được trong tay bà ta.
“Thả bà ấy ra”
“Cậu lấy tư cách gì để kêu tôi thả người?”
“Nếu không tôi sẽ báo cα̉пh sάϮ về những Ϯộι lỗi xấu xa của ông”
“Ha ha! Thật nực cười! Có giỏi thì cậu đi báo đi! Xong rồi ʇ⚡︎ự nhặt ҳάc bà ta về. Tôi è rằng ҳάc bà ta sẽ chẳng còn nguyên vẹn nữa đâu”
“Ông dám?”
“Thế thì cậu lại chẳng hiểu chút gì về tôi rồi”
Ông Bảo gạt gạt cái tàn tђยốς rồi nói khẽ. Ông ta biết tập tài liệu này trong tay bà Cẩm Thu chắc chắn còn chưa đủ. Bà ta không ngu chỉ để tài liệu này một chỗ. Với tính cách cẩn thận của bà ta chắc đã đề phòng cất chúng thêm một vài chỗ khác nữa. Cái tương lai bà ta sẽ phản lại ông chắc chắn sẽ xảy ra. Ông ta nghĩ Đức Tùng dù sao cũng là con trai bà ta, chắc chắn bà ta cũng sẽ để Đức Tùng nắm giữ. Cứ dẫn dụ cậu ta đưa hết bằng chứng ra trước đã.
“Chắc cậu cũng biết những việc mà bà ta đã làm với Hoàng Phát rồi phải không. Tôi cũng chẳng ngại nói cho cậu biết, bà ta đã âm thầm làm tay sai cho tôi từ lâu lắm rồi. Cậu ta hận Hoàng Phát thế nào chắc cậu là người rõ nhất. Cậu lại là con trai duy nhất của bà ta. Nếu biết điều cậu hãy giao hết những thứ bà ta đưa cho cậu ra đây. May ra tôi còn niệm tình mà tha cho hai mẹ con một con đường sống, được đoàn tụ với nhau”
“Tôi không hiểu ông muốn nói gì. Những việc làm của bà ấy tôi không có liên quan. Bà ta cũng chưa từng đưa bất cứ thứ gì cho tôi”
“Cậu không nên cứng đầu như vậy. Tôi cho cậu hai ngày để suy nghĩ”
Nói xong ông ta liền kêu bảo vệ đưa cậu ra ngoài.
“Ông nhất định không được làm hại đến bà ấy”. Đức Tùng nói lớn.
“Điều này còn phải xem lại thái độ của cậu ra sao nữa. Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Nếu không cậu sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình”.
Đức Tùng biết lão cáo già này không dễ dàng tha cho bà Cẩm Thu. Nhưng quả thực bà ta chưa từng đưa cho anh bất cứ thứ gì cả. Cũng có thể bà ta đang cất giữ một chỗ khác nữa mà chưa kịp nói cho anh biết. Phải cứu mẹ mình bằng cách nào? Đức Tùng cũng chưa thể nghĩ ra lúc này. Cậu ta không có gì trong tay, cũng chẳng có ai chống lưng. Tạm thời ông Bảo nghĩ Đức Tùng đang nắm trong tay những bằng chứng phạm Ϯộι của ông ta nên bà Cẩm Thu vẫn an toàn. Chẳng còn cách nào khác cậu ta đành phải kéo dài thời gian để tìm cách cứu mẹ.