Thế thân – Chương 132
“Thưa giám đốc! Bà Cẩm Thu đã bị Hoàng Phát sa thải. Cô Diệp Chi, vị hôn thê mới của ông Bảo đang nắm quyền điều hành ạ”
Công Lý vừa nghe được thông tin bên ông Bảo nên vội báo lại với Đức Tuấn.
“Diệp Chi ư? Cô ấy lên nắm quyền Hoàng Phát?”
Đức Tuấn có vẻ ngạc nhiên khi hay thông tin này. Tại sao Diệp Chi lại có hứng thú với Hoàng Phát? Cô ấy cũng đang điều hành một công ty riêng. Cô ấy có ý gì?
“Thông tin này có chính ҳάc không?”
“Dạ thưa, thông tin này tuyệt đối chính ҳάc. Người bên công ty đó còn nói rằng, đích thân cô Diệp Chi đến đưa giấy quyết định chấm dứt hợp đồng với bà Cẩm Thu, còn yêu cầu bảo vệ áp tải bà ta ra khỏi phòng mình. Bà Cẩm Thu bị cô ấy làm cho một phen bẽ mặt, chắc là rất ấm ức ạ”
“Diệp Chi, cô ấy cố tình đối đầu với bà Cẩm Thu. Chuyện này không đơn giản là vì lợi ích. Ông Bảo có bao nhiêu công ty trong tay, tại sao cô ấy cứ nhất định phải là nắm lấy Hoàng Phát. Cô Diệp Chi này quả là không bình thường. Cô ta và bà Cẩm Thu chắc chắn là có mối thâm thù nào đó. Nếu không thì tại sao lại có thể thuyết phục được ông Bảo tống cổ bà ta ra khỏi Hoàng Phát. Đối với bà Cẩm Thu, Hoàng Phát chính là mục đích của cả đời bà ta. Cho một vố như thế khác nào là lấy đi định mệnh của bà ta rồi”
“Tôi cũng nghĩ cô Diệp Chi này rất kỳ lạ. Tôi đã cho người tìm hiểu về thân thế của cô ấy nhưng rất ít ỏi”. Công Lý nói thêm.
Ngay sau khi được ông bà của Ý Lan lên tiếng sẽ làm hậu thuẫn cho anh gây dựng lại sự nghiệp, Đức Tuấn đã ngỏ ý với Công Lý về làm việc cho mình. Vừa nghe được tin tốt lành này, Công Lý đã lập tức đồng ý ngay. Trong lòng anh ta luôn áy náy về việc sai trái mình đã làm với Hoàng Phát. Cũng chính vì việc này khiến Hoàng Phát sụp đổ và ông Nhân đã phải ra đi. Tội lỗi này, Công Lý nguyện làm thân trâu bò cho Hoàng Phát. Dù có kêu anh ta nhảy vào lửa khéo anh ta cũng chẳng hề do dự.
Đức Tuấn cảm thấy Công Lý dù sao cũng từng là trợ lý thân cận nhất của mình, cũng là người tài giỏi. Anh ta đã phạm sai lầm cũng vì lý do cứu bố mình trong cơn cấp bách. Việc anh ta cứu anh một ๓.ạ.ภ .ﻮ và chôn cất ông Nhân ʇ⚡︎ử tế, giúp anh chăm sóc mộ ông nội cũng coi như hai người không còn nợ gì nhau nữa. Bây giờ điều trước mắt là phải lấy lại được Hoàng Phát để trả thù ông Bảo, người đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ ông nội anh. Để làm được việc này cần phải có rất nhiều sự trợ giúp, Công Lý là một trong số những tác nhân đắc lực nhất. Chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt đã qua chẳng phải là quá ngu ngốc hay sao.
Công Lý lần này tỏ ra rất tận tâm tận lực với Đức Tuấn. Anh nhận thấy rõ điều đó ở bạn thân cận này. Nếu không thật lòng hối cãi, anh ta đã chẳng phải liều ๓.ạ.ภ .ﻮ để cứu một kẻ đang đứng tгêภ bờ vực thẳm như anh, chẳng dại gì mà đi đối đầu với ông Bảo, một lão cáo già đầy quyền lực và tàn nhẫn không kém. Đức Tuấn một lần nữa đặt cược vào lòng tin của mình đối với Công Lý, mà lần này anh chắc chắn rằng mình nắm chắc phần thắng.
“Cậu có ý Diệp Chi và Uyên Linh có nét gì đó giống nhau không?”
Đức Tuấn bỗng hỏi Công Lý một câu khiến anh ta cũng giật nảy mình.
“Giám đốc nói tôi mới nhớ. Quả thật cô Diệp Chi này có nét gì đó rất giống với cô Uyên Linh. Nhưng nhìn lại từng nét một thì lại không giống lắm. Nhưng mà… Cô Uyên Linh đã mất tích hơn 3 năm rồi. Không biết là… Cô ấy… Cô ấy có còn sống?”
Công Lý vừa nói vừa nhìn sắc mặt Đức Tuấn. Anh biết tình cảm của Đức Tuấn đối với Uyên Linh rất sâu đậm. Từ ngày Uyên Linh mất tích, anh đã mất không biết bao công sức và tiền của để tìm cô mà vô vọng. Cho đến bây giờ, vì mối thâm thù gia tộc mà anh không còn mải miết đi tìm cô nữa nhưng vẫn luôn cho người đi dò la tin tức của cô. Uyên Linh đúng là không thể đoán được cô ấy đã mất hay còn sống tгêภ đời này nữa.
“Tôi cũng không chắc lắm. Nhưng tôi luôn có cảm giác Uyên Linh vẫn còn sống và theo dõi chúng ta đâu đây”
Đức Tuấn từ nhỏ đã có thói quen hay nói những tâm sự của mình với Công Lý. Đến bây giờ cũng vậy, dù hai người đã bước qua không ít những hiểu lầm nhưng với anh, Công Lý vẫn giữ vai trò quan trọng như một người bạn thân thiết không thể thay thế.
“Có khi nào cậu nghĩ Diệp Chi chính là Uyên Linh không?”
“Uyên Linh ư? Không! Không đời nào. Uyên Linh không thể nào là Diệp Chi được. Nếu là Uyên Linh tại sao cô ấy lại phải giấu thân phận của mình chứ?”
“Có thể vì cô ấy có lý do riêng”
“Cũng không thể. Tôi cũng từng có ý nghĩ như anh nhưng khi tiếp xúc với cô ấy, tôi cảm giác như cô gáι này rất lạnh lùng, không ấm áp như Uyên Linh. Với lại, Uyên Linh không thể nào lại đồng ý đính hôn với ông Bảo được. Không thể nào”
Đức Tuấn có vẻ như hơi mất kiểm soát một chút khi nhắc đến Uyên Linh và ông Bảo. Công Lý nhận thấy thái độ của anh nên không nói thêm về vấn đề này nữa. Nếu có là sự thật thì Đức Tuấn cũng khó mà chấp nhận.
***
Tại công ty Tân Á.
Bà Cẩm Thu hùng hổ đi tới, gương mặt tối sầm nói với cô thư ký.
“Tôi muốn gặp ông Bảo”
“Thưa bà! Bà đã có hẹn trước chưa ạ?”
“Không cần! Cứ bảo với ông ta là tôi có việc gấp cần phải gặp ông ta ngay”
Cô thư ký nhìn thái độ hung hãn của người đàn bà này cũng có phần lo sợ. Dù gì thì bà ta cũng từng giữ một chức vụ lớn dưới quyền ông chủ của mình. Cô ta liền nhấc máy gọi.
“Phiền bà chờ một chút ạ”
“Thưa ông! Có bà Cẩm Thu muốn gặp”
Cô thư ký gọi điện thông báo cho ông Bảo. Ông ta biết thể nào bà ta cũng đến đây tìm gặp mình. Lần trước khi Diệp Chi đến tống cổ bà ta khỏi Hoàng Phát, bà ta tức tối gọi điện cho ông Bảo để hỏi cho rõ nhưng không gặp được. Vừa thấy cuộc gọi của bà ta ông Bảo đã bật chế độ hạn chế cuộc gọi. Bất quá, bà ta đành phải đến tận công ty ông ta hỏi cho rõ ràng.
“Nói với cô ta tôi đang bận không có thời gian”
Ông Bảo chẳng thèm do dự nói thẳng với cô thư ký.
“Thưa bà! Tổng giám đốc đang bận, không thể gặp được ạ”
Bà Cẩm Thu giận sôi ɱ.á.-ύ chỉ chực trào ra liền quát lớn.
“Ông ta bận cái gì chứ! Là ông ta đang cố tình tránh mặt tôi thì có. Gọi lại cho ông ta, nếu không gặp tôi hôm nay để nói cho rõ sự việc. Tôi nhất định sẽ khiến ông ta phải hối hận”
Cô thư ký thấy bà ta nói chuyện có vẻ nghiêm trọng lắm cũng không thể ʇ⚡︎ự mình xử lý được chuyện này liền gọi cho ông Bảo thuật lại những lời bà ta nói.
“Bà ta dám nói như vậy thật sao?”
“Thưa vâng”
“Cho bà ta vào”
“Dạ”
Ông Bảo xếp tài liệu tгêภ bàn cho gọn gàng lại. Vừa xong thì có tiếng cửa mở. Bà Cẩm Thu đã xông vào ngay không cần lịch sự gõ cửa.
“Đây là sao?”
Bà ta ném mạnh tờ đơn chấm dứt hợp đồng của bà ta với Hoàng Phát.
“Chẳng phải ông đã hứa sẽ cho tôi tiếp quản Hoàng Phát sao? Ông đã nói ông không cần gia sản của họ Nguyễn, chỉ cần giành được Hoàng Phát và khiến ông Nhân phải sống dở ૮.ɦ.ế.ƭ dở thôi sao? Tại sao bây giờ lại nuốt lời đuổi tôi cho cô ta thay thế?”
Bà Cẩm Thu nói một hồi còn không kịp để ông Bảo lên tiếng. Ông Bảo thấy bà ta đang vô cùng tức giận liền từ từ nói.
“Nếu nói về việc không giữ lời hứa thì tôi phải hỏi Ϯộι bà trước mới phải. Rõ ràng ý đồ của tôi là muốn ông ta phải sống dở ૮.ɦ.ế.ƭ dở, chứng kiến từng người thân của ông ta bị chính tay tôi ħàɲħ ħạ. Có muốn ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không được. Ông ta phải sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ mới có thể khiến tôi hả dạ. Vậy mà bà lại ra lệnh ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ ông ta, chẳng phải là đang muốn giải thoát cho ông ta sao?”
“Thực nực cười! Tôi còn hận ông ta không hết. Tại sao lại phải giải thoát cho ông ta chứ. Ông đừng hòng lật lọng, gắp lửa bỏ tay người. Rõ ràng ông nghe theo lời người phụ nữ đó thất hứa với tôi. Người phụ nữ có gì tốt đẹp mà ông lại si mê cô ta vậy ? Tôi còn nghe nói ông ᵭάпҺ cả con gáι mình chỉ vì cô ta. Ông đúng là đã bị bỏ bùa mê rồi. Cô ta quả thật là yêu ϮιпҺ chuyên dụ dỗ đàn ông mà. Nếu không thì một người đàn ông tỉnh táo như ông sao lại dễ dàng bị dụ dỗ như vậy chứ? “
Ông Bảo tính cũng đang xoa dịu bà ta, kiếm một chức vụ gì đó ở Tân Á cho bà ta. Dù gì thì bà ta cũng có công trong việc ᵭάпҺ sập Hoàng Phát. Hơn nữa, bà ta cũng đang nắm trong tay rất nhiều tài liệu mật, cả bằng chứng của bà ta đã làm hại Hoàng Phát của ông Bảo. Nhưng bây giờ bà ta lại dại dột nhắc đến Diệp Chi. Thậm chí còn thóa mạ cô thì ông ta không thể nương tay được nữa.
“Câm miệng! Bà không có tư cách nói đến Diệp Chi. Bà cũng chỉ là một kẻ phản bội mà thôi. Mà kẻ phản bội thì muôn đời sẽ là kẻ phản bội. Không chừng có ngày khi chán chê rồi bà sẽ quay lại cắn tôi một phát giống như ông ta vậy. Tôi không loại trừ bà thì chẳng phải là quá ngu ngốc hay sao?”
“Ông dám?”
“Bà có phải sốc quá hóa ngu rồi phải không? Bà nghĩ tôi là ai mà không dám làm gì bà? Đúng là đồ đàn bà dơ bẩn”