Thế thân – Chương 129
“Á…”
Diệp Chi cố tình kêu to, cô giả vờ ngã xuống đất khiến ông Bảo một phen hốt hoảng định cúi xuống đỡ cô dậy thì không kịp nữa, Đức Tuấn đã nhanh tay hơn cúi xuống dìu cô đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ba người họ. Một số người há miệng ngạc nhiên kêu lên. Họ nghĩ rằng ông Bảo đã hành động một cách thô lỗ đối với vị hôn thê mới đính hôn của mình. Vài người phụ nữ nhìn ông Bảo với con mắt khó hiểu.
Diệp Chi giả vờ đứng im trong tay Đức Tuấn, tủi thân khóc thút thít. Xong vội vàng như nhớ ra mình là vị hôn thê của ông Bảo liền đẩy Đức Tuấn ra khỏi người mình rồi lại cúi đầu khóc, to ra rất đáng thương.
Hải Hằng thấy vậy biết ngay mình cần phải phối hợp với Diệp Chi hoàn thành nốt vở kịch này nên liền chạy lại ôm lấy chị mình, mặt tức giận nhìn về phía ông Bảo.
“Ông sao lại đối xử với chị ấy như vậy?”
“Tôi… Tôi…Không phải vậy”
Ông bảo lắp bắp. Chính ông cũng không ngờ mình lại vô tình đẩy vị hôn thê xinh đẹp của mình ngã xuống đất, lại đang bị những ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh nhìn vào khiến ông ta rất mất mặt không biết phải nói như thế nào. Ông ta liền đưa tay với lấy Diệp Chi nhưng cô đã đẩy tay ông ra, quay mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ Hải Hằng tủi thân khóc tiếp.
“Ông đừng động vào chị ấy. Hai người chỉ vừa mới đính hôn thôi mà ông đã giở thói vũ phu ngay trước mặt mọi người. Nếu sau này làm vợ chồng rồi không biết ông sẽ đối xử với chị ấy tệ đến đâu nữa. Thật uổng công tôi đã tin tưởng ông luôn ủng hộ hai người”
Hải Hằng gay gắt cҺửι mắng ông Bảo. Ông ta cũng không dám phản kháng lại chỉ chăm chăm quan sát thái độ của Diệp Chi, có phải là đã giận ông ta rồi không?
Lợi dụng cơ hội này, Diệp Chi muốn tránh Đức Tuấn và cũng khiến cho ông Bảo bị xấu mặt một phen. Cô liền ôm lấy mặt mình bỏ chạy khỏi lễ đính hôn.
“Diệp Chi”
Đức Tuấn gọi lớn rồi chạy theo cô. Ông bảo thấy vậy cũng bỏ chạy theo Đức Tuấn. Đám đông phút chốc trở nên hỗn loạn. Buổi tiệc trang trọng bỗng chốc trở thành bãi chiến trường trước sự ngơ ngác khó hiểu của mọi người.
***
Ông bảo trở về nhà với vẻ thất vọng ảo пα̃σ cùng với cơn uất hận không thể nuốt trôi. Ngày vui của ông ta bỗng dưng từ đâu rơi xuống một Đức Tuấn đáng ghét phá tan mọi thứ. Sự bẽ mặt trước đám đông không đáng lo bằng sự hiểu lầm giận dỗi của Diệp Chi.
“Thưa ông chủ, cô chủ muốn gặp ông ạ”
“Kêu nó về, tao không rãnh”
Ông Bảo trả lời, gương mặt thất thểu vì không gặp được Uyên Linh. Cô cố tình trốn tránh không gặp mặt ông dù ông có làm cách nào đi nữa.
Hồng Diễm biết chuyện Đức Tuấn đã đến lễ đính hôn phá đám nên có phần háo hức. Cô ta muốn gặp ông Bảo để hỏi rõ mọi chuyện đồng thời cũng tính toán kế hoạch để đối phó. Nhưng thực chất là cô ta muốn ông bảo nhanh chóng bắt được Đức Tuấn mang về cho mình. Một mình cô ta muốn đối phó với Đức Tuấn lúc này e rằng không dễ.
“Cô chủ đã chờ ông từ tối đến giờ rồi ạ”
Tên thuộc hạ có phần e dè.
Hồng Diễm bị cấm túc ở nhà mình nhưng hôm nay cô ta lại chạy sang đây. Ông Bảo không cho phép con gáι mình không được ra ngoài ngay cả nhà riêng của ông. Vốn đang bực mình sẵn giờ lại nghe tin Hồng Diễm cứ nài nỉ bên cạnh thì lại càng tức giận hơn.
“Ai dám cho nó sang đây?”
“Là con. Không phải tại bọn chúng. Bố có muốn ᵭάпҺ muốn phạt thì hãy nhằm vào con đây”.
Hồng Diễm bất ngờ xuất hiện trước mặt ông bảo. Điều này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Nhìn thấy mặt cô ta ông Bảo lại càng nghĩ đến sự việc của Diệp chi.
“Con muốn hỏi bố, tập ảnh đó…”
“Tập ảnh nào? Ta đã cho nó vào sọt rác rồi. Đừng có giở trò nữa. Ta không bao giờ bị con dắt mũi đâu. Nếu không còn chuyện gì thì về đi nếu như con không muốn ta lại dùng biện pháp mạnh với con”
“Bố! Bố điên rồi sao? Đó là công sức của con mãi mới có được bằng chứng về cô ta. Cô ta thật sự không bình thường. Bố đừng có mờ mắt như vậy. Cô ta thật sự có mối quαп Һệ mờ ám rất đáng nghi”
“Đã nói hôm nay không có tâm trạng cãi nhau với con. Ta đã mệt mỏi rồi không muốn nói nhiều”
“Sao bố lại có thể ích kỷ như vậy?Bố chỉ nghĩ đến bản thân bố mà chưa từng nghĩ đến con. nhưng lời trước đây của bố chỉ là nói dối. Bố lừa con. Nếu đã như vậy sao ngày trước bố không để con ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho rồi. Bố cứu con làm gì để bây giờ trở thành một kẻ kỳ dị bị mọi người cười chê, bây giờ lại còn chính bố ruột mình xua đuổi nữa. Bô để con ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho rồi”
Hồng Diễm lại giở bài khóc lóc thảm thương.
“Có việc gì con nói rõ ra nhanh đi. Không phải lòng ʋòпg như vậy nữa. Ta mệt mỏi lắm rồi”
Ông Bảo biết chắc chắn Hồng Diễm giở cái bài khóc lóc cũ rích này là lại có một việc nào đó muốn ông làm cho cô ta nữa rồi. Ông ta cũng không muốn tranh cãi với con gáι mình nữa nên cũng muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này.
Chỉ chờ có thế, Hồng Diễm liền nhanh chóng nói về chuyện của Đức Tuấn. Chuyện của Diệp Chi còn chưa giải quyết xong nhưng cô ta bây giờ chỉ quan tâm đến chuyện của Đức Tuấn mà thôi.
“Con nghe nói, Đức Tuấn đã xuất hiện trong buổi tiệc, anh ấy…”
“Xoảng!”
Hồng Diễm chưa nói hết câu thì chiếc ly tгêภ bàn đã bị ông Bảo cầm lên ném xuống bàn.
“Đừng nhắc đến thằng nhãi ranh đó nữa. Cũng chính vì nó mà buổi tiệc của ta bị phá hủy. Cũng tại nó mà Diệp Chi đã hiểu lầm mà không chịu gặp mặt ta. Thằng nhãi đó, nhất định ta sẽ không tha thứ cho nó. Nhất định tao sẽ cho nó biết xen vào chuyện của ta thì phải nhận kết cục như thế nào”
Hai bàn tay ông Bảo nắm chặt lại nghiến xuống bàn. Đôi mắt hừng hực lửa thù hận.
“Đức Tuấn… Bố… Bố không được làm gì anh ấy”
“Mày còn mở miệng mà nói được sao? Nếu không phải vì mày sống ૮.ɦ.ế.ƭ cứ đòi giữ lấy nó thì tao đã sớm cho nó xuống Hoàng Tuyền rồi.”
“Bố… Dù sao anh ấy cũng là chồng của con”
“Chồng ư? Nó còn xem mày là vợ không? Bên cạnh nó đã có người khác rồi. Mày còn mơ mộng cái khỉ gì nữa”
“Người khác? Anh ấy có người khác rồi sao? Không! Không thể nào. Anh ấy chỉ có mình con mà thôi. Anh ấy nhất định phải là của con. Bố nhất định phải đem anh ấy về đấy cho con. Con cần anh ấy”
Hồng Diễm gào khóc ôm đầu giãy giụa. Cô ta hét lớn khiến ông Bảo càng đau đầu nhức óc.
“Im miệng! Mày gây chuyện còn chưa đủ hay sao? Thằng nhãi đó nếu vào tay tao một lần nữa chắc chắn tao sẽ nghiền nát nó thành tro bụi”
“Không”
Hồng Diễm hét lên vào mặt ông Bảo.
“Đưa nó đi ngay”
Ông Bảo quát lớn gọi hai tên bảo vệ đưa cô ta ra ngoài còn mình thì hung hãn đóng sầm cửa lại.
***
“Chị! Ông ta vẫn chưa về, xe ông ấy đang đứng từ tối đến giờ”
Hải Hằng nhìn xuống sân khu chung cư vẫn thấy chiếc xe của ông Bảo đứng lì ở đó chưa chịu đi.
“Cứ để ông ta đứng thêm một lúc nữa đi”
Đức Tuấn xuất hiện trong buổi tiệc những tưởng là sẽ làm cho mọi việc xấu đi nhưng bây giờ thì có vẻ như tình thế đang có lợi cho cô. Tạm thời Diệp Chi sẽ tránh né được sự gần gũi với ông Bảo mà không khiến ông ta nghi ngờ gì. Thêm nữa, cô sẽ có thêm nhiều cơ hội thành công khi yêu cầu ông làm theo ý muốn của mình nếu còn muốn giữ chân người đẹp.
“Đức Tuấn, anh ấy có lẽ cũng đang nghi ngờ về chị. Nếu không anh ta cũng sẽ đến buổi tiệc một cách đột xuất làm một vị khách không mời mà đến”
Hải Hằng quan sát hành động của Đức Tuấn, từ ánh mắt của anh nhìn cô cũng có thể nhận ra ngay Đức Tuấn đối với cô gáι Diệp Chi này hoàn toàn là không bình thường. Hải Hằng cũng mới chỉ nghe về Đức Tuấn qua lời kể của Uyên Linh. Nhưng bây giờ mới có cơ hội gặp anh, cô cảm thấy người đàn ông này rõ ràng cũng không đơn giản. Anh ta khá thông minh.
Uyên Linh có vẻ trầm ngâm. Nghĩ đến Đức Tuấn quả thực cô không biết mình nên làm thế nào mới phải. Anh ấy nhìn cô cứ như đang nhìn Uyên Linh, người vợ của mình 3 năm về trước. Lúc gặp nhau ở bờ hồ, anh không nhận ra cô nhưng Uyên Linh cảm giác như anh đã cảm nhận được điều gì đó rồi.
Đức Tuấn vốn rất cao ngạo, luôn tỏ ra lạnh lùng trước các cô gáι, Anh ta chưa bao giờ chủ động tán tỉnh cô gáι nào, kê cả Uyên Linh trước đây. Những cô gáι xếp hàng để mong được anh ta nhìn mặt còn đếm không xuể. Lần này cố tình tiếp cận một cô gáι như cô, hẳn là có lý do. Chuyện Đức Tuấn nhận ra cô chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi. Nhưng vấn đề khiến Uyên Linh tò mò nhất lúc này là tại sao Đức Tuấn lại có thể vực dậy một cách nhanh chóng như vậy trong khi Hoàng Phát đã lọt vào tay ông Bảo, ông Nhân thì mất, Đức Tùng cũng chẳng khá khẩm gì… Đức Tuấn dường như chẳng còn lại gì sau khi Hoàng Phát sập đổ?
Uyên Linh nhớ ra chuyện mình nhờ Hải Hằng tìm hiểu về Đức Tuấn thông qua Ý Lan liền hỏi:
“Ý Lan và Đức Tuấn. Chuyện chị nhờ em có tìm được manh mối gì không?”
“À, chuyện này giờ em mới nhớ. Cũng dài lắm chị. May là Ý Lan và em là chị em thân thiết từ trước nên cô ấy đã kể hết sự thật cho em nghe. Đức Tuấn thành danh như bây giờ chính là do ông bà nội của Ý Lan giúp đỡ. Công ty mà Đức Tuấn làm chủ chính là của ông bà ấy”
Uyên Linh cũng đoán được lờ mờ chuyện của Đức Tuấn sẽ liên quan đến cô gáι bên cạnh anh ta. Nhưng cũng không ngờ là đằng sau Đức Tuấn lại có một thế lực lớn như vậy? Chắc hẳn trong đầu Đức Tuấn cũng đang lên kế hoạch trả thù ông Bảo. Với những gì ông Bảo đã lấy của anh chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ông Bảo.