Thế thân – Chương 121
Tác giả : Hà Phong
Diệp Chi thấy ông Bảo có vẻ như đã bị mình câu dẫn nên tiếp tục nói.
“Trước kia, tôi cũng có từng quen biết với anh ta. Cũng không gọi là thân quen lắm nhưng có gặp gỡ vài lần. Anh ta quả là kiêu căng, tuổi còn trẻ, cũng có tài thật đó nhưng chẳng xem ai ra gì. Tôi không thích những người như vậy. Anh ta nhận kết cục như ngày hôm nay tôi thấy là còn nhẹ đấy”
Ông Bảo nghe thấy Diệp Chi nói giống như nghiêng về phe mình nên cũng ʇ⚡︎ự tin hơn. Ít nhất cũng không thấy hối hận vì đã lỡ miệng làm việc hèn trước người đẹp.
“Mà ông cũng nhân từ quá rồi. Sao để anh ta trốn thoát một cách dễ dàng như vậy chứ?”
Diệp Chi cố tình khơi gợi để tìm hiểu thêm tung tích về Đức Tuấn.
“Đáng lẽ ra tôi đã tiễn thằng nhãi đó về Tây Thiên với bố nó rồi. Đáng ghét, con bé Hồng Diễm lại có tình cảm quá sâu với nó nên nhất quyết giữ nó lại bên mình. Cũng không ngờ được là nó lại trốn thoát, lại còn đem theo cả cái ҳάc của lão già đó nữa chứ”.
Ông Bảo khẳng định Đức Tuấn đã trốn thoát cùng với ϮҺι ϮҺể của ông Nhân. Thông tin quả là một tin đáng mừng. Như vậy là ông Nhân đã được Đức Tuấn chôn cất bí mật ở một nơi nào đó rồi. Tạm thời cũng an toàn rồi. Còn Đức Tuấn cũng coi như là thoát thân, không gặp пguγ Һιểм nữa. Diệp Chi cũng cảm thấy nhẹ lòng một nửa.
“Hồng Diễm cũng thật là lạ nha! Rõ ràng biết Đức Tuấn là hậu họa sau này vẫn cứ giữ lại. Không biết chừng sau này anh ta sẽ quay lại đây để trả thù… Haiz… Đúng là…”
Diệp Chi lắc đầu vẻ thất vọng và tiếc cho ông Bảo. Nghe Diệp Chi nói vậy, ông ta càng tức giận hơn khi nghĩ đến việc Đức Tuấn còn sống và sẽ quay lại đây.
“Đúng thật là ngu ngốc! Con bé đó nó giống hệt như mẹ nó. Bị tình yêu làm cho mù mắt rồi”
“Chẳng lẽ phu nhân…”
Diệp Chi ngập ngừng.
“Chính bà ta đã ngu muội đem tất cả bí mật của công ty mình dâng cho lão già đó. Nếu không tôi đã không lâm vào cảnh nhà tan cửa nát 30 năm trời”
Mắt ông ta long sòng sọc nghĩ về quãng thời gian đen tối của mình. Cứ nhắc đến là toàn thân ông ta cứ như lên cơn điên dại, muốn lăn vào Ϧóþ nghẹt tất cả mọi thứ liên quan đến ông Nhân. Những ngón tay bắt đầu co quắp lại. Diệp Chi quan sát thái độ của ông ta thấy hình như bắt đầu mất kiểm soát liền buông lời dỗ ngọt.
“Dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi. Chẳng phải bây giờ ông đang rất tốt sao? Sẽ có một người phụ nữ khác xứng đáng hơn với ông. Tôi nghĩ ông trời sẽ không phụ lòng một người đàn ông tốt như ông”
Giọng Diệp Chi vừa ngọt ngào vừa có chút e thẹn khiến tâm trí ông Bảo cũng lịm dần trong mật ngọt. Lời nói của cô, nụ cười e thẹn dần chiếm lấy tâm trí của ông ta ngay lúc này. Những ngón tay bắt đầu thả lỏng, rời ra rồi bất ngờ cầm lấy tay Diệp Chi.
“Diệp Chi! Có thể cho tôi một cơ hội ở bên cô, tôi sẽ đối xử thật tốt với cô, sẽ không ai có thể ЬắϮ пα̣t cô! Xin cô! Diệp Chi! Ngay lần đầu gặp em tôi đã biết trái tιм tôi thuộc về em mất rồi. Xin em đừng từ chối tôi”
Bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Chi bị ông ta ҳιếϮ chặt rồi kéo về phía mình.
“Ông… Ai da! Đau quá”
Tiếng гêภ của cô khiến ông ta bừng tỉnh.
“Tôi xin lỗi! Lại khiến cô thất vọng về tôi rồi. Nhưng tôi thật sự…”
Diệp Chi liền lấy ngón tay thon dài của mình chụm lên miệng ông Bảo một cách thẹn thùng.
“Ông… Đừng nói nữa. Tôi… Tôi… Như vậy chẳng phải đã quá đường đột sao?”
“Diệp Chi! Tôi…”
Diệp Chi rút tay mình trở lại khiến ông Bảo có chút hụt hẫng và tiếc nuối.
“Có thể cho tôi một chút thời gian được không?” Diệp Chi thỏ thẻ.
“Tôi chỉ mới về nước, cũng chưa quen lắm. Với lại… Với lại…Hồng Diễm, con gáι ông rất ghét tôi. Chỉ e là cô ấy sẽ phản đối”
“Chỉ cần Diệp Chi đồng ý tôi nguyện bao nhiêu lâu cũng chờ. Còn chuyện của Hồng Diễm, nó không có quyền xen vào việc của tôi, tôi chắc chắn tôi sẽ không để nó được phép đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ đến cô. Diệp Chi! Hãy tin tôi”.
Diệp Chi thấy ông Bảo lại bắt đầu mất kiểm soát trước tình cảm của mình đối với cô nên tìm cách thối lui. Nếu không có lẽ sẽ gặp пguγ Һιểм mất.
“Tôi… Tôi muốn về nhà”
“Về nhà…?”
“Tôi thấy hơi mệt”
“Mệt sao? Xin lỗi! Tôi quên mất em đang trong quá trình điều trị. Tinh thần vẫn chưa ổn định. Lại khiến em chê cười nữa rồi”
Diệp Chi chống một tay lên thái dương, nghiêng đầu ra vẻ mệt mỏi lắm. Hai mắt nhắm hờ, hai hàng chân mày nhíu lại, trán nhăn nhó khiến ông Bảo cảm thấy có chút xót xa liền gọi tài xế chuẩn bị xe đưa cô về.
***
“Thưa cô chủ! Không tìm hiểu được thông tin gì về cô ta. Chỉ biết cô ta là Việt Kiều chỉ mới về Việt Nam được nửa năm nay. Nghe nói gia đình cô ta đều ở bên Mỹ không còn ai ở đây. Cô ta về Việt Nam theo lời mời của một người bạn. Hiện cũng đang là giám đốc cho công ty đó. Ngoài ra không tìm hiểu được gì khác”
Tên thuộc hạ báo lại tất cả thông tin thu thập được về Diệp Chi cho Hồng Diễm. Cô ta trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp:
“Ngoài người bạn đó ra cô ta có còn ai thân thiết ở đây không?”
“Có một vị bác sĩ. Cô ta thường gặp gỡ anh ta. Có mấy lần anh ta cũng tìm đến nhà cô ta. Còn một người nữa là em gáι cũng mới về nước nhưng hình như là hai bọn họ không sống cùng nhau thì phải”.
Tên thuộc hạ đó tiếp tục trả lời. Hắn ta đã theo dõi Diệp Chi được một thời gian rồi nên cũng biết được một số người thường hay gặp gỡ Diệp Chi.
“Vị bác sĩ ư? Điều tra vị bác sĩ đó cho tao, cả cô gáι kia nữa”
“Dạ”
“Tiếp tục theo dõi từng hành động của cô ta. Tao không tin là không thể tìm được sơ hở nào của con hồ ly ϮιпҺ đó”
“Dạ”
Một chút thất vọng hiện lên nét mặt kỳ quái của cô ta. Bị ông Bảo quản giáo nghiêm, cô ta không thể ʇ⚡︎ự mình đi ra ngoài được nên càng ôm hận đối với Diệp Chi. Ngay từ khi gặp mặt cô, ả ta đã nghi ngờ thân thế của Diệp Chi rồi. Không ʇ⚡︎ự dưng một người xinh đẹp và giỏi giang như Diệp Chi lại đi gần gũi với một ông già như ông Bảo. Người như cô thiếu gì đại gia theo đuổi, huống hồ lại còn vấp phải sự cản trở của cô ta. “Chắc chắn cô ta có ý đồ đen tối sau lưng”. Cô ta nhủ thầm. “Không thể để cô ta mê hoặc bố mình, trước khi cô ta đạt được mục đích thì mình phải tìm ra sự thật”. Ả ta sai người đi theo dõi mọi động tĩnh của Diệp Chi.
“Khoan!”
Ả ta bỗng nhớ ra một việc gì đó nên gọi tên thuộc hạ lại nhắc nhở.
“Tất cả mọi chuyện điều tra về cô ta không ai được tiết lộ ra ngoài, kể cả đối với ông chủ. Nếu ai trái lời thì ʇ⚡︎ự biết hậu quả như thế nào rồi đấy”
“Dạ!”
Bọn thuộc hạ đồng thanh nhìn nhau. Chẳng còn cách nào khác là phải tuân theo mọi mệnh lệnh của cô ta.
Làm thuộc hạ của hai cha con họ thật khổ. Hồng Diễm luôn muốn chúng phải tuyệt đối nghe lời mình, trái lệnh là sẽ bị xử Ϯộι một cách tàn nhẫn. Kể cả đó là lời ông Bảo chỉ đạo. Ông Bảo từ trước đến giờ luôn nuông chiều cô ta một cách vô điều kiện, bất chấp lý lẽ. Có những việc làm do chính ông ra lệnh nhưng sai với ý muốn của Hồng Diễm khiến cô ta nổi giận xử phạt, ông ta cũng chẳng thèm can dự vào. Cho nên mọi mệnh lệnh dù sai hay đúng, dù trái lệnh hay tuân lệnh ông Bảo thì tốt nhất là nên theo ý muốn của Hồng Diễm. Cô ta vui thì bọn họ mới có thể thở một cách thoải mái. Vụ việc theo dõi Diệp Chi lần này tuy là làm trái với lệnh của ông Bảo nhưng lại là ý muốn của Hồng Diễm. Bọn họ chỉ được phép chọn một. Nghiêng theo ý của Hồng Diễm là lựa chọn mà họ cho là an toàn nhất trong lúc này.
***
Đức Tuấn còn sống và đã trốn thoát, tin tức này khiến Uyên Linh vừa mừng vừa lo. Đức Tuấn quay trở về chứng kiến cảnh ông nội mình bị bắn ૮.ɦ.ế.ƭ, Hoàng Phát vào tay người khác, anh chẳng còn lại gì cả. Một người cao ngạo, kiêu căng như Đức Tuấn sao có thể chịu đựng được một cuộc đả kích như vậy chứ? Uyên Linh càng nghĩ càng thấy lo lắng. Những kỉ niệm ngày xưa ùa về, có cả những ngọt ngào và những cay đắng. Ngày Đức Tuấn giả vờ lạnh nhạt, buông lời ทɦụ☪ mạ cô… Những ngày đó dù không vui cô cũng rất muốn được quay lại. Thực sự rất muốn quay lại.
Uyên Linh đứng lặng người đi, trước mặt cô vẫn là mặt hồ trong xanh mang nặng nỗi buồn tâm tư của cô gáι trẻ. Nó đã chứng kiến không biết bao nhiêu nước mắt của Uyên Linh từ khi còn nhỏ. Có nhiều lần, Uyên Linh cũng dẫn Đức Tuấn qua đây.
Xung quanh hồ trồng rất nhiều cây cổ thụ, ở mỗi dưới gốc cây được bài trí một vài chiếc ghế đá. Nơi này rất thích hợp cho những cặp tình nhân đi dạo. Vào buổi chiều tối thì thật lãng mạn. Tự dưng, Uyên Linh lại nhớ cái cảm giác đó. Những ngày cũng Đức Tuấn qua ngang đây. Đoạn tình cảm ngọt ngào giữa cô và Đức Tuấn không có nhiều. Chỉ là mấy tháng ngắn ngủi nhưng nó lại in sâu vào tâm trí của cô, là những ký ức ngọt ngào nhất trong suốt những năm tháng làm vợ của Đức Tuấn.
“Xin lỗi!”
Một bàn tay ai đó chạm vào vai cô run run, Uyên Linh bất giác quay đầu lại.
“Đức Tuấn! Là anh ấy”
Uyên Linh muốn thốt lên nhưng lại thấy nghẹn trong họng. Cô không phải là Uyên Linh, cô là Diệp Chi. Dòng cảm xúc vừa dâng lên đã bị lý trí đè xuống, ngột ngạt khó chịu vô cùng.
Chàng trai trẻ có vẻ ngượng ngùng khi nhìn thấy gương mặt của cô.
“Xin lỗi cô! Tôi nhầm người”
Một chút thất vọng hiện lên tгêภ đôi mắt chàng trai ấy, vương vương những nỗi buồn sâu thẳm. “Cô ấy không phải là Uyên Linh của anh”.