Thế thân – Chương 105
“Ôi! Cô ấy…”
Diệp Chi giả vờ hoảng sợ nhìn về phía Hồng Diễm la lớn.
“Gương mặt của cô ấy… Sao sao lại thế kia! Thật đáng sợ…”
Diệp Chi vừa la lớn vừa tỏ vẻ sợ hãï cúi mặt xuống đất. Mấy người trong quán nghe thấy thế cũng tò mò nhìn sang phía chỗ Diệp Chi đang la lớn. Gương mặt kì dị với những vết sẹo lồi lõm đáng sợ đúng là khiến người ta ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp. Mấy người phụ nữ khẽ la lên kinh sợ rồi ʇ⚡︎ự mình bịt miệng mình lại. Vài người đàn ông nhăn mặt tỏ vẻ khinh khi vì vẻ mặt quá xấu xí của cô ta. Diệp Chi cũng hùa vào, nhăn mặt không dám nhìn vào Hồng Diễm.
Đám đông xì xào. Hai nhân viên chạy lại chỗ Diệp Chi để xử lý vết bẩn cũng nhìn mặt Hồng Diễm có vẻ gҺê ɾợп.
Đáng lý ra Diệp Chi có thể đi vào nhà vệ sinh ʇ⚡︎ự xử lý vết bẩn tгêภ váy mình nhưng cô lại cô tình nán lại một lát rồi la lớn lên cho mọi người chú ý đến dung nhan kỳ quái của Hồng Diễm nhân lúc cô ta bị ông Bảo cho một bạt tai rơi khăn bịt mặt.
Những ánh mắt tò mò vây cô ta khiến ả ta như điên dại ôm lấy mặt mình cúi xuống gào lên.
“Không! Cút hết đi! Các người mau cút hết đi cho tôi”
Ả ta nhườn người ra phía trước như một phản xạ ʇ⚡︎ự nhiên để chạy trốn nhưng không nhớ rằng mình đang bị liệt nên bị ngã sấp xuống sàn.
“Mau đưa nó về”
Ông Bảo quát lên với tên thuộc hạ. Anh ta bèn cúi xuống bế ả lên xe lăn rồi nhanh chân đẩy xe đi ra. Ả ta ngã một cái đau điếng nhưng nhất định không chịu về, hai tay giãy giụa a hét ầm ĩ.
Diệp Chi vẫn chưa định thần lại, gương mặt vẫn còn nguyên nét sợ hãï ban nãy, không dám nhìn lên.
“Nó đi rồi! Không sao rồi”
Ông Bảo vỗ nhẹ vào vai Diệp Chi. Mãi một lúc sau cô mới bình tĩnh trở lại.
“Tôi xin lỗi! Tôi… Tôi không cố ý. Nhưng gương mặt của cô ấy quả là khiến tôi rất sợ hãï”
“Không sao mà! Cô không cần phải xin lỗi gì cả. Là tôi không tốt đã không dạy dỗ được con gáι mình để nó ҳúc ρhα̣m đến cô. Tôi hứa sẽ không có một lần nào xảy ra việc này nữa”
“Tôi hơi đau đầu. Có lẽ vẫn còn sốc quá! Có lẽ cần phải nghỉ ngơi”
“Vậy để tôi đưa cô về”
“Không cần. Ông về với con gáι mình đi. Có lẽ cô ấy đang còn giận lắm. Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm rồi ác cảm với tôi. Sau này sẽ khó gần”
Ông Bảo nghe đến chuyện sau này bỗng ngớ ra. Hóa ra Diệp Chi đã suy nghĩ sâu như vậy.
“Vẫn là Diệp Chi suy nghĩ thấu đáo. Đứa con gáι này tôi phải dạy dỗ lại nó mới được”
Diệp Chi mỉm cười e lệ.
“Ông nên mềm mỏng, dùng lời lẽ nhẹ nhàng để khuyên nhủ cô ấy thì hơn. Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ. Dùng hành động như vậy e rằng quá Ьα̣σ ℓực. Không thích hợp”
Diệp Chi tỏ ra quan tâm đến Hồng Diễm khiến ông Bảo vô cùng ҳúc ᵭộпg.
“Lúc nãy vì quá sợ hãï nên có những phản ứng thái quá. Chắc cô ấy giận tôi cũng phải lắm. Là phụ nữ tôi cũng hiểu được tâm trạng của cô ấy. Dung nhan bị hủy hoại đến ghê sợ như vậy làm sao mà không ʇ⚡︎ự ti cho được. Tốt nhất là ông không nên để cô ấy ra ngoài nhiều để tránh những sự việc đáng tiếc. Thật Ϯộι nghiệp quá”
Ông Bảo nghe những lời tâm tình của của Diệp Chi như vậy càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ này thật là tâm lý quá đi rồi. Phụ nữ tốt như vậy bây giờ tìm đâu ra chứ. Nhất là lại là một người phụ nữ đẹp và có tài. Lòng ông Bảo đã động tâm với Diệp Chi từ lâu, nay nghe được những lời này thì lại càng tâm đắc, cho rằng con mắt nhìn người của mình quả là không sai. Ông ta cảm động lắm.
“Diệp Chi quả là một phụ nữ tốt hiếm có”
“Ông quá khen! Người như tôi ngoài xã hội này còn rất nhiều. Tại ông không chịu tìm hiểu và mở lòng mình. Tôi có nghe nói, ông Bảo đây đã cô đơn một mình như vậy 30 năm rồi. Tôi thật khâm phục những người đàn ông có ý chí kiên định và chung thủy như ông. Đã lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ thương người vợ đã quá cố của mình. Một lòng một dạ chung thủy với bà ấy”
Ông Bảo nghe đến chuyện mình ᵭộc thân suốt 30 năm qua là vì thủy chung với vợ thì tái mặt. Ông ta hận là không thể quật mộ bà ta lên để ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ lần nữa chứ đừng nói là nhớ thương. Nhưng không lẽ giờ lại phản bác lại những lời của Diệp Chi nói.Chẳng phải cô ấy đang khen mình hay sao. Một người đàn ông tốt, chung thủy với vợ suốt 30 năm dù sao cũng tốt hơn một người đàn ông bị vợ cắm sừng.
Diệp Chi quan sát thái độ của ông ta thấy không có phản bác lại liền biết rằng ông ta đang đồng tình với những lời bịa đặt của cô. Được đà cô liền nói tiếp.
“Thật ra tôi rất ngưỡng mộ vợ của ông. Được một người đàn ông tài giỏi hết mực thương yêu và dành trọn một đời để tưởng nhớ, coi như kiếp này cũng không uổng phí rồi”
“Tôi… Tôi… Thật ra thì tôi cũng không phải có ý định sống như vậy cả đời”
Ông Bảo luống cuống khi nghe thấy Diệp Chi nói như vậy. Ông ta sợ cô hiểu lầm ông ta sẽ sống ᵭộc thân suốt đời nên vội vàng ρhâп bua.
“Chỉ là tôi chưa tìm được một người phù hợp”
Diệp Chi mỉm cười, mặt hơi đỏ ửng. Cô đang định nói tiếp thì bỗng nhiên có tiếng điện thoại reo.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát”
“Được! Diệp Chi cứ ʇ⚡︎ự nhiên”
Diệp Chi đứng ra một góc nghe điện thoại. Gương mặt vui vẻ nói cười. Ông Bảo miệng nói nhưng lòng thì không nỡ để Diệp Chi đi. Cô ấy đang nói chuyện vui vẻ với người khác. Có lẽ nào lại là một người đàn ông cũng đang theo đuổi Diệp Chi?
Ông Bảo có chút ghen tuông trong lòng khi Diệp Chi nói chuyện một hồi rồi mà không quay lại. Lòng nhấp nhổm nhìn về phía cô. Diệp Chi vừa nói chuyện vừa nhìn về phía ông, cô biết ông ta đang ghen nên cố tình tỏ ra vui vẻ, hai mắt lúng liếng.
“Tôi có việc phải về ngay bây giờ rồi”
“Tôi sẽ đưa cô về”
“Không cần. Tôi có người đón rồi. Họ đang chờ tôi dưới sảnh. Tạm biệt”
Diệp Chi khẩn trương nói vài lời ngắn ngủn. Câu chuyện vừa nãy cũng bỏ dở như chưa từng được nói đến khiến ông Bảo hụt hẫng.
“Khoan đã… Buổi hòa nhạc ngày mai…”
Ông Bảo nói với theo đằng sau cô. Diệp Chi ngoái lại cười.
“Tôi sẽ đến”
Rồi giơ tay tạm biệt.
Ông Bảo ngồi xuống ngẩn ngơ một lúc. Chuyện tốt của ông ta đã bị chính tay Hồng Diễm phá hỏng mất rồi.
***
Đức Tuấn đi lại trong nhà. Hôm nay anh không bị trói như mọi ôm, cũng không thấy ả đàn bà quái dị đó đến đây. Tối thứ bảy nào cô ta cũng mò đến. Và anh như thường lệ lại bị trói chặt hai tay hai chân, được tắm rửa sạch sẽ, tгêภ người chỉ vỏn vẹn một bộ pijama lụa mặc hờ hững để chờ cô ta đến hành sự. Nhưng hôm nay thật lạ, đã 11 giờ đêm rồi cô ta vẫn không thấy đến.
Đức Tuấn được Hồng Diễm đặc biệt đưa đến một căn biệt thự riêng biệt. Chỉ có anh cùng cô ta ở đó cùng với một đám thuộc hạ chỉ toàn đàn ông. Ông Bảo ở một căn biệt thự khác. Hằng ngày cô ta thường qua lại hai nhà. Trước đây cô ta ở cùng cha mình ở căn biệt thự của ông ta. Nhưng từ khi có Đức Tuấn, cô ta đã chuyển ra ở một căn biệt thự khác cùng Đức Tuấn. Chính là căn biệt thự Đức Tuấn đang ở bây giờ. Thỉnh thoảng ở bên nhà ông Bảo.
Hai người ở cùng nhà nhưng không chung phòng. Đức Tuấn luôn cự tuyệt cô ta. Vì vậy cứ vài ba ngày là cô ta lại mò đến phòng Đức Tuấn. Hôm nay là lịch đến ngày đen tối đó. Đức Tuấn nghĩ đến thôi đã rùng mình lên rồi. Chung chăn gối với một người đàn bà người không ra người, ma không ra ma như vậy có ai mà không nổi da gà được chứ. Đức Tuấn là vì còn có những tính toán riêng, cần được sống nên mới phải chịu đựng cô ta để giữ được ๓.ạ.ภ .ﻮ.
Đức Tuấn đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra. Không gian vẫn im lặng. Có lẽ cô ta vẫn chưa về. Đèn điện ngoài cổng vẫn bật sáng trưng. Đức Tuấn lặng lẽ đi lại cửa phòng mình gõ nhẹ. Không thấy ai lên tiếng. Anh cố gõ to hơn một chút, cũng không có ai mở cửa cho anh.
Mọi khi mỗi lần vào lịch hẹn của Hồng Diễm, Đức Tuấn bị đám thuộc hạ áp tải vào phòng giam lỏng. Mỗi khi có việc gì muốn ra ngoài đều phải gõ cửa để bọn thuộc hạ mở cửa mới được ra ngoài. Hôm nay thật lạ, anh đã gõ cửa đến 3 lần vẫn không thấy ai phản ứng gì. Có lẽ là không có ai ở bên ngoài. Đức Tuấn áp tai mình vào cάпh cửa cố gắng lắng nghe. Không thấy động tĩnh gì. Anh khẽ vặn núm cửa thì bất ngờ cάпh cửa bật ra. Cửa ngoài không khóa. Đức Tuấn hé cửa nhìn ra không có ai. Hình như họ đã đi ra ngoài thì phải.
Đức Tuấn khẽ mở cάпh cửa để tiếng động bật ra thật nhẹ. Anh men theo tường ngó ra phía cάпh cổng nhà. Vẫn không thấy ai cả. Quả thật là lạ. Chưa bao giờ trong nhà này lại vắng người như vậy. Đức Tuấn nghĩ “Có lẽ là là bọn chúng đang đứng ở đâu đó mà mình chưa nhìn thấy. Không được chủ quan”.
Đức Tuấn cẩn trọng đi lại thật khẽ, quan nhìn trước nhìn sau khi chắc chắn không thấy ai nhìn thấy mới nhanh chân chạy thật nhanh ra phía cάпh cổng. Đây là cơ hội duy nhất để anh trốn thoát khỏi nơi này.
Đức Tuấn mon men đến được cάпh cổng thì mới nhận ra mình không có chìa khóa cổng. Lay lay một lúc cũng không có cách nào mở ra được. Cánh cổng sắt rất to và nặng, không thể mở khóa. Hình như bên ngoài cũng có khóa nữa. Như vậy không phải là uổng công chạy trốn rồi sao. Chỉ có mọc cάпh anh mới có thể thoát ra khỏi cάпh cổng cao ngất ngưởng này.
Đức Tuấn đang nghĩ ngợi tìm cách thoát thân thì chợt nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô đang tiến lại gần chỗ mình. Liền sau đó là tiếng sột soạt va chạm của các miếng kim loại với nhau. Hình như là có người đang mở cửa. Đức Tuấn vội chạy lại bên góc cάпh cửa đứng nép vào góc tưởng, sau một chậu cảnh rất cao.