Thế thân – Chương 104
Ông Bảo hụt hẫng vừa cảm thấy lo sợ làm mếch lòng người đẹp mà khó khăn lắm ông ta mới được cô đồng ý cho một cái hẹn. Lỡ cô ấy suy nghĩ lại hủy bỏ thì bao nhiêu công sức bấy lâu nay đều đổ sông đổ bể hết. Tự dưng trong lòng nổi lên buồn bực khó chịu vô cùng.
“Ông chủ…”
Người tài xế rụt rè.
“Lại chuyện gì nữa hả? Không thấy tôi đang bận hay sao?”
“Dạ thưa! Tôi biết nhưng cô chủ…”
“Cô chủ làm sao?”
“Cô ấy gọi điện cho tôi hỏi ông chủ đang ở đâu?”
“Mặc ҳάc nó, không cần để ý đến nó. Con bé đó đang điên vì thằng nhãi đó rồi. Không được cái trò trống gì nên hồn”
Ông Bảo bực mình giận lây sang cả người lái xe và con gáι mình mặc dù họ chẳng đã động gì đến ông cả.
Người lái xe lấy làm ngạc nhiên lắm. Trước đây mỗi lần nhắc đến con gáι là ngay lập tức ông ta dừng mọi công việc để lắng nghe. Chỉ cần cô ta lên tiếng cần là ông ta sẵn sàng chạy đến. Đứa con gáι vàng ngọc mà 30 năm sau ông ta mới gặp lại này được xem là mối quan tâm hàng đầu. Ông ta từng thề rằng, phần đời còn lại của mình sẽ dành để bù đắp cho đứa con gáι đã chịu nhiều thiệt thòi đó. Thế nhưng bây giờ, những việc ông ta đang làm hoàn toàn trái ngược với những lời ông ta đã nói trước đây. Những việc làm, hành động ngay cả trong công việc cũng không còn quan trọng đối với ông ta nữa. Trong đầy ông ta lúc này chỉ là hình ảnh của Diệp Chi, người phụ nữ đúng là có khả năng tẩy пα̃σ người ta mà.
***
“Các người là một lũ ăn hại. Ông chủ đi đâu cũng không biết”
Hồng Diễm ném điện thoại xuống đất, hét lên với đám thuộc hạ trong nhà. Cả buổi tối hôm nay, cô ta đã cố gắng liên lạc với bố mình mà không được. Máy luôn trong chế độ tắt máy. Hồng Diễm nhờ mấy tên nhân viên lẫn thuộc hạ trong nhà đều không ai liên lạc được với ông Bảo. Mãi ả ta mới nghĩ đến người tài xế, chỉ có ông ta là lúc nào cũng bên cạnh ông Bảo.
Ông Bảo đi ăn tối cùng Diệp Chi, vì không muốn ai quấy rầy bữa ăn tuyệt vời mà bao khó khăn mới hẹn được mỹ nhân này nên ông ta đã tắt máy không liên lạc với ai. Trong lúc lái xe đưa Diệp Chi về nhà thì người tài xế nhận được điện thoại của Hồng Diễm. Cô ta có hỏi ông Bảo đang ở đâu, người tài xế không dám nói thật rằng ôn Bảo đang ở cùng Diệp Chi nên mới hỏi ý kiến ông ta. Không ngờ ông ta lại cáu kỉnh với mình nên người này cũng đành im lặng cho yên thân. Hồng Diễm gọi được cho bố, gọi cho tài xế riêng ông ta cũng không thèm nói tung tích bố mình nên tức giận trút cả lên đầu đám thuộc hạ.
Đám thuộc hạ biết ý nên chỉ cúi đầu nhận Ϯộι, không dám hé răng. Ả ta không phải là một con người bình thường nữa rồi. Từ khi gặp tai пα̣п trở nên rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Chỉ cần một ánh nhìn khác lạ, một câu nói vô tình đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ đến ả hay chỉ là hành động làm phận ý cũng khiến cô ta phát điên lên, cô ta nghĩ người khác đang khinh thường, cười đùa nhan sắc của mình. Mà một khi đã lên cơn giận thì tai họa ập đến cũng không nhỏ. Nhẹ thì bị ăn tát, nặng thì bị ħàɲħ ħạ, có khi còn bị rạch mặt cho trở nên xấu xí giống cô ta. Trong nhà không được phép có gương, cũng không có bóng một cô gáι xinh đẹp nào. Chỉ duy nhất có một người giúp việc đã già và một cô gáι có nhan sắc xấu xí được ở trong nhà làm việc. Còn tất cả từ gia nhân, quản gia đến thuộc hạ đều là đàn ông. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt của một cô gáι trẻ đẹp nào hơn cô ta thôi là ngay lập tức cô ta lại lên cơn điên, muốn hủy đi dung nhan của người đó. Trước đây cũng đã có 3 cô gáι rơi vào thảm cảnh này rồi.
“Gọi ông ta về đây nhanh lên”
Hồng Diễm không ngừng gào thét
“Thưa cô chủ! Đã gọi rất nhiều cuộc nhưng số máy của ông chủ vẫn không liên lạc được ạ”
“Đồ ăn hại”
Cô ta vớ một chiếc cốc tгêภ bàn ném về phía tên thuộc hạ vừa bẩm báo. Tên này không kịp né nên bị trúng vào một bên mặt, ɱ.á.-ύ chảy đầm đìa. Mấy người bên cạnh thấy vậγ tάi xanh mặt nhưng cũng không dám lại can ngăn cô ta, lại càng không dám sơ cứu vết thương cho tên thuộc hạ đen đủi kia. Bởi vì nếu làm thế cô ta lại càng đιêи ¢υồиɢ ᵭ.ậ..℘ phá và la lên rằng họ đang chống đối, đang làm phản.
“Cút ngay”
Cô ta nhìn gương mặt đang bị chảy ɱ.á.-ύ đầm đìa của tên thuộc hạ kia, ɱ.á.-ύ càng sôi lên rồi chỉ thẳng mặt hắn đuổi ra ngoài. Tên thuộc hạ một tay ôm mặt, một tay ʇ⚡︎ự mở cửa đi ra,coi như là đã thoát một trận ʇ⚡︎ử.
Mấy người còn lại nhìn nhau không ai bảo ai đều im lặng cúi đầu. Bởi vì chỉ cần một tiếng nói lên tiếng nữa thôi thì sẽ không biết được chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra nếu ông Bảo không về.
Ông Bảo đêm đó không về thật. Đang tгêภ đường về nhà thì ông ta chợt đổi ý bắt tài xế quay lại khu trung khu của Diệp Chi ở. Ông ta cứ ở đó như một gã khờ ngắm nhìn lên khu nhà của Diệp Chi. Điện thoại trong tay nhấc lên hạ xuống mấy lần. Trong lòng rất muốn gọi cho cô để chúc một câu ngủ ngon, để được nghe giọng nói trong trẻo mềm mại của cô hay chỉ đơn giản là xin lỗi cô một câu nhưng lại không dám. Ông ta sợ Diệp Chi cho mình là phiền phức, sợ cô không vui nên bấm số rồi lại không dám nhấn phím gọi đi. Cứ ngẩn ngơ nhìn lên căn hộ của cô cho đến khi đèn tắt mới ra về.
Người lái xe thấy ông Bảo điên thật rồi nhưng cũng không dám có ý kiến mà chỉ im lặng làm theo lệnh của ông. Cả đêm hôm ấy hai người đi lang thang trong thành phố mãi 3 giờ sáng mới vào khách sạn gần đó để ngủ. Ông Bảo muốn chứng kiến cảnh Diệp Chi đi làm vào buổi sáng. Chỉ cần thấy hình dáng của cô thôi là ông ta đã hạnh phúc lắm rồi.
***
“Bố! Hóa ra vì người đàn bà này mà bố không thèm nghe điện thoại của con”
Người phụ nữ có gương mặt quái dị, ngồi tгêภ xe đẩy, được một người đàn ông đẩy xe từ phía sau, mặt bịt kín bằng một chiếc khăn mỏng, lăm lăm đi về phía ông Bảo và Diệp Chi lớn tiếng.
Ông Bảo tái mặt không hiểu sao ả ta lại biết mình ở đây. “Với tính cách này, chắc hẳn nó sẽ phá tan buổi tối tốt đẹp này của ta mất”.
“Con đi về trước đi”
“Con không về. Cô ta là ai mà khiến bố mê mẩn không biết đường đi lối về thế này”
Ông Bảo thấy Hồng Diễm sắp phá hoại buổi hẹn hò của mình liền nháy mắt ra hiệu với tên thuộc hạ.
“Còn không mau đưa nó về”
“Anh đứng im cho tôi”
Ả ta nhìn chằm chằm vào Diệp Chi, có vẻ gì đó quen quen nhưng không thể nhận ra được.
Diệp Chi ở phía đối mặt với ả nên dễ dàng nhìn xuyên qua lớp khăn mỏng thấy được gương mặt kì dị của ả. Ả đàn bà ᵭộc ác này đã ra ʇ⚡︎ự tay hủy đi dung nhan của cô và tệ hơn là đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ bà ngoại cô trong đau đớn. Mối thù này cô không thể quên được. Ánh mắt dữ tợn, giọng nói the thé khó nghe… Tất cả mọi thứ đã gợi lên ký ức kinh hoàng về ngày hôm đó. Diệp Chi thật sự muốn lao vào xé ҳάc ả ta ra hàng trăm mảnh mới hả giận. Tiếc là cô buộc phải diễn một màn kịch khác nhẹ nhàng hơn.
Ả ta càng nhìn chằm chằm chằm vào cô thì Diệp Chi càng mỉm cười thật tươi.
“Là con gáι của ông sao?”
Diệp Chi nhìn sang phía đối đối diện mình hỏi ông Bảo. Ông Bảo bối rối tìm câu trả lời. Không lẽ lại nhận người phụ nữ tật nguyền với gương mặt xấu xí này làm con gáι thì mất mặt quá.
“À… Ừ…”
Ông Bảo ngập ngừng quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn trực diện Diệp Chi.
“Chào cô! Rất hân hạnh được gặp cô. Từ lâu đã nghe nói ông Bảo có một cô con gáι rất thông minh và xinh đẹp. Muốn được diện kiến cô từ lâu rồi mà không được. Hôm nay thật là tình cờ mà cũng thật là vinh hạnh cho tôi”
Ả ta nghe thấy từ xinh đẹp liền cau mặt lại, hai mắt giật giật giận dữ. Là chính cô đang chọc tức ả. Kêu ả xinh đẹp ư? Chẳng khác nào là chế giễu ả ta.
“Câm miệng”
Ả ta hét vào mặt Diệp Chi làm tất cả mọi người đều hoảng hồn. Diệp Chi giả bộ tái mét mặt, luống cuống ᵭάпҺ rơi một ly xuống bàn vỡ tan tành. Mấy người phục vụ liền chạy tới dọn dẹp. Là Diệp Chi cố tình làm vỡ đồ đạc để nhiều người có thể chứng kiến được bộ dạng khó coi này của cô ta.
“Tôi…Tôi nói gì sai sao?”
“Không! Không! Cô không sai. Là nó đã ăn nói hồ đồ”
Rồi ông ta quay sang Hồng Diễm gắt lên:
“Con mau về đi! Lát nữa bố sẽ về nói chuyện với con”
“Bố vì cô ta mà lớn tiếng với con ư?”
“Con mau về đi nếu không bố sẽ không nương tay đâu”
“Nếu con không về thì sao? Bố dám làm gì con?”
“Không được phá nữa! Bố nhắc lại lần nữa. Đây là việc riêng của bố, con không được xen vào”
“Con cứ xen vào đó”
Ả ta quay sang cầm một ly ɾượu vang đang uống dở hất vào người Diệp Chi. Diệp Chi la lớn!
“Ối”
Chiếc đầm trắng ϮιпҺ của Diệp Chi loang lổ một màu tím thẫm của ɾượu vang. Ông Bảo kinh hãi quay sang Hồng Diễm.
“Bốp”
Một cái tát như trời ᵭάпҺ giáng về phía ả làm chiếc xe lăn dưới thân cô ta cũng loạng choạng xiêu vẹo. Chiếc khăn bịt mặt bị rơi xuống, cô ta hét lên.
“Khốn kiếp”
Ông Bảo chẳng hề để ý đến tiếng la của ả mà vội vã quay sang Diệp Chi phủi phủi những vết loang tгêภ người cô.
“Cô không sao chứ”
“Không sao! Không sao”
Vẻ mặt của Diệp Chi vẫn chưa hết sợ hãï. Mắt vừa nhìn ông Bảo đang mải miết lau chùi vết bẩn nơi váy mình vừa liếc nhìn Hồng Diễm đang ôm má nhìn cô đầy ċăm hận, trong lòng có chút thỏa mãn.