Thế thân – Chương 102
Diệp Chi nhấp một hớp ɾượu vang, hai má ửng hồng càng trở nên quyến rũ. Ánh mắt người đàn ông đối diện như mê dại đi, anh ta không thể cưỡng lại được sự quyến rũ ૮.ɦ.ế.ƭ người này của Diệp Chi, ánh mắt đắm đuối nhìn cô không rời khiến ông Bảo phát điên lên.
“Hắn ta đang muốn làm gì cô ấy?”
Ông Bảo gầm gừ, tay nắm chặt chiếc nĩa. Người tài xế đứng bên cạnh hơi run run, không biết ông ta sẽ làm gì tiếp theo.
Người đàn ông đưa tay mình định cầm lấy tay Diệp Chi thì cô đã kịp thời rút tay lại, vẻ mặt thẹn thùng. Cô đã vừa nhìn người đàn ông đối diện vừa liếc qua góc bàn từ bên kia, cảm giác ánh mắt đó vẫn theo dõi mình không rời. Cô mỉm cười trong bụng vì kế hoạch của mình đã thành công bước đầu. Con cá to nhất đã cắn câu.
Ông Bảo vừa nhìn thấy hành động thất lễ của người đàn ông kia liền đứng phắt dậy, định tiến lại gần chỗ Diệp Chi thì người tài xế đã kịp ngăn lại.
“Xin dừng lại! Thưa ông”
Ông Bảo nhìn sang người tài xế của mình, mặt hầm hầm.
“Cậu có ý gì?”
“Ông chạy sang đó chẳng khác nào đang thừa nhận mình bám theo cô ấy. Chẳng phải là rất mất mặt sao?”
Ông Bảo nghe tài xế của mình nói có lý nên cũng ngừng lại. Cơn giận cũng tạm thời lắng xuống. Rõ ràng ông ta đang bám theo một cách bất hợp pháp người khác. Ông cũng chẳng có lý do gì để can thiệp vào giữa hai người họ. Dựa vào đâu chứ.
“Điều tra về tên đó, nếu không có gì trở ngại, lập tức cho hắn một bài học”
“Thưa vâng”
Ông Bảo ngồi xuống ghế, mắt vẫn không rời khỏi Diệp Chi.
Người đàn ông sau giây phút không kiềm chế được bản thân mình bị Diệp Chi phản ứng đã kịp định thần lại cúi đầu xin lỗi.
“Thành thật xin lỗi Diệp Chi! Tôi thật lỗ mãng quá rồi”
“Không sao! Có lẽ anh đã uống hơi quá chén. Tôi cũng vậy. Một chút hơi men sẽ khiến con người ta khó mà giữ được lý trí”
“Cảm ơn Diệp Chi đã tha thứ cho hành động đáng chê trách này của tôi. Tôi hứa sẽ không có lần sau”
“Được rồi mà. Tôi không trách đâu. Có lẽ mình nên về nhà”
“Được được! Diệp Chi nói rất đúng! Chúng ta nên đi về thì hơn”
Người đàn ông có vẻ như khá vui mừng trước lời đề nghị của Diệp Chi. Hành động bất ngờ cầm tay cô khiến anh ta có chút bẽ mặt. Dù gì thì cũng là lần đầu gặp gỡ giữa hai người. Uyên Linh lại là một nữ doanh nhân thành đạt, không phải là một phụ nữ bình thường. Chỉ một hành động khiếm nhã thôi cũng có thể khiến một người đẹp như cô loại anh ta ngay từ ngoài ʋòпg gửi xe rồi.
Ông Bảo thấy Diệp Chi đứng dậy liền lập tức đứng dậy theo. Ông ta để lại một xấp tiền tгêภ bàn kêu nhân viên không cần trả lại tiền thừa.
“Thưa ông! Chúng ta…”
Người lái xe ngập ngừng
“Bám theo chiếc xe đó”
“Thưa ông! Chúng ta đã đi theo cô ấy 2 tiếng đồng hồ rồi”
“Cậu muốn chỉ đạo tôi sao? Mau đi theo”
Ông Bảo quát lên.
Người tài xế lập tức câm miệng, lái xe bám sát chiếc xe đang chở Diệp Chi phía trước. Ông Bảo lòng dạ như lửa đốt chỉ muốn tiến thật nhanh lại gần Diệp Chi, dắt tay cô tránh xa người đàn ông lúc nãy.
***
“Cút đi! Cút ngay ra khỏi phòng cho tôi?”
Đức Tuấn thét lên khi thấy Hồng Diễm lù lù tiến vào phòng mình. Đức Tuấn đã bị giam lỏng ở đây nhiều tháng liền. Ngay từ khi Hoàng Phát lọt vào tay ông Bảo, ông Nhân bị đột quỵ nằm liệt giường sống đời sống thực vật, Hồng Diễm cho rằng, ân oán giữa hai gia đình đã hết nên mang Đức Tuấn về giữ riêng cho mình. Ông Bảo thì ngược lại, muốn nhổ cỏ tận gốc nên muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Đức Tuấn cho bằng được. Nhưng Hồng Diễm cốt bảo vệ Đức Tuấn đến cùng, cô ta quyết tâm đối đầu lại với bố để giữ ๓.ạ.ภ .ﻮ sống cho chồng.
Đức Tuấn bị giam lỏng ở đây, không được phép đi ra ngoài. Đến ăn uống hay đi vệ sinh cũng có người kiểm soát. Điện thoại di động bị tịch thu. Mọi thông tin bên ngoài đều không hay biết gì. Ngay cả chuyện Hoàng Phát đã thuộc về ông Bảo hay chuyện ông nội mình bị đột quỵ anh đều không biết. Cuộc sống tù túng nhàm chán thà ૮.ɦ.ế.ƭ còn hơn.
Đức Tuấn sống vờ vật như một bóng ma. Lại còn ngày ngày phải đối diện với người đàn bà có gương mặt như quỷ dữ và giọng cười the thé khiến anh rợn tóc gáy. Đã thế, một tuần 2-3 lần ả ta lại còn muốn được làm chuyện ân ái với anh. Trong đầu ả đàn bà quái dị này luôn tâm niệm rằng Đức Tuấn chính là chồng của ả.
Đức Tuấn la hét đến đâu, ả càng tiến lại gần hơn. Thân là đàn ông khỏe mạnh nhưng đến tối là Đức Tuấn lại bị bọn chúng trói chặt hai tay hai chân, ném ℓêп gιườпg. Anh hoàn toàn bất lực không thể phản kháng.
“Cô muốn làm gì?”
“Hồng Diễm ưỡn người, với tay về phía Đức Tuấn sờ lên má anh thì thầm:
“Đương nhiên là làm chuyện cần phải làm rồi”
Nói xong cô ta cười ha hả rồi vươn tay bấu vào thành giường cố hết sức leo ℓêп gιườпg nằm trận lên ς.-ơ τ.ɧ.ể Đức Tuấn. Hai bàn tay kỳ dị của cô ta vồ vập giật tung chiếc dây cột tгêภ bộ áo pijama lụa bóng của Đức Tuấn. Thân thể anh lõa lồ tгêภ giường. Ả đàn bà quái dị nhìn thấy rú lên sung sướиɠ.
“Anh là của em! Chỉ một mình em mà thôi”
“Tránh xa tôi ra”
Đức Tuấn cố ưỡn mình đẩy ả ta xuống khỏi người mình nhưng hoàn toàn vô vọng. Cả hai tay tay và chân anh bị trói quá chặt không thể cử động. Trước đây mỗi tối ả ta đến, Đức Tuấn đều hung dữ vừa đuổi vừa đẩy cô ta ra ngoài. Có lần khiến cô ta ngã chúi xuống đất. Ả không còn cách nào khác đành sai người trói chặt Đức Tuấn lại mỗi khi muốn hành sự. Đức Tuấn như con thú bị giam cầm trong l*иg sắt gầm gừ mỗi khi ả ta đến gần.
Như thói quen, ả lại ʇ⚡︎ự lột áo mình τ.ɾ.ư.ờ.ή ɭ.ê.ή ή.ɠ.ư.ờ.ί Đức Tuấn, đιêи ¢υồиɢ cắn xé ς.-ơ τ.ɧ.ể anh. Tгêภ cổ, ռ.ɠ-ự.ɕ Đức Tuấn đầy những vết thâm tím, vết cắn vẫn còn hằn rõ chính là dấu vết của ả lưu lại.
Đức Tuấn căng người hết cỡ hất ả xuống nhưng cả thân tгêภ của ả đã đè chặt lên ς.-ơ τ.ɧ.ể anh mất rồi. Hai chân ả bị liệt không thể cử động được nhưng phần tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể vẫn hoạt động bình thường. Ả căng ռ.ɠ-ự.ɕ mình ɔ.ọ ჯ.áʈ tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ Đức Tuấn, hai làn da ϮhịϮ chạm vào nhau nhưng Đức Tuấn lại không hề có cảm giác thích thú mà ghê tởm nhiều hơn. Anh nhắm mắt lại không dám nhìn vào thân thể quái dị kia, cả gương mặt và hành động của anh ta đều khiến Đức Tuấn muốn buồn nôn.
Ả ta chỉ có thể dùng nửa thân tгêภ của mình để ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ cho thỏa mãn cơn thú dục. Đức Tuấn không hợp tác nên ả chỉ có thể làm đến đó. Ả không thể ʇ⚡︎ự ngồi, không thể ʇ⚡︎ự di chuyển t-.ђ.â.ภ ๔-ư.ớ.เ của mình nên nhìn ς.-ơ τ.ɧ.ể cương nghị của Đức Tuấn cũng đành bất lực trơ ra ngắm nhìn một cách thèm thuồng. Xong, dường như không thể chịu đựng được cơn khát tình đang nổi lên trong ɱ.á.-ύ ả, ả liền há miệng tiến lại gần vật đang cương cứng kia liền bị Đức Tuấn dùng hết sức bình sinh, gồng eo cong lên hất ả xuống giường.
Bị ᵭάпҺ úp bất ngờ, ả lăn xuống dưới ba ʋòпg. Miệng không ngừng gào lên.
“Anh là đồ khốn! Là đồ khốn”
Mấy tên thuộc hạ đang chầu trực bên ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy vào. Nhìn thấy cảnh tượng lõa lồ của cả hai, cảm giác có phần ngượng ngùng. Nhưng ả thì tỏ ra chẳng có chút liêm sỉ nào. Phần ռ.ɠ-ự.ɕ bị phanh hết cả ra, để lộ một khoảng da nhăn nhúm, sâu hoắm vì bị bỏng. Một bên ռ.ɠ-ự.ɕ đã bị khuyết đi một nửa tạo thành một vết sẹo dài.
Hai tên thuộc hạ vừa nhìn đã biết ngay chuyện gì đã xảy ra. Một tên đỡ ả dậy, một tên tiến lại gần Đức Tuấn.
“Bốp”
Đức Tuấn bị hắn giáng cho một bạt tai hộc cả ɱ.á.-ύ miệng.
“Dừng lại! Ai cho phép mày dám động vào anh ấy”
Ả hét lên khiến tên kia tái mét mặt. Định bênh vực ả dạy cho Đức Tuấn một bài học ai ngờ lại bị ả phản ứng dữ dội như vậy. Mặt ả giật giật đỏ lựng.
Tên kia vừa xốc ả lên xe lăn, ả liền ʇ⚡︎ự đẩy xe lăn đi tới chỗ tên vừa ᵭάпҺ Đức Tuấn.
“Quỳ xuống”
Tên thuộc hạ sợ hãï vội qùγ sụp chân xuống dưới chân ả.
“Tôi biết lỗi rồi! Xin cô chủ tha ๓.ạ.ภ .ﻮ”
“Bốp! Bốp”
Ả dang taγ tάt liên tiếp hai cái vào hai bên má tên thuộc hạ khiến mặt hắn đỏ ửng lên. Hắn không dám phản kháng càng dập đầu luôn miệng kêu tha thứ.
Những tên thuộc hạ này sớm đã quen với những hành động kì quái của ả rồi. Ả rất thường xuyên trừng trị thuộc hạ mình một cách vô lý. Chưa cần biết đúng hay sai, chỉ cần làm không đúng ý của ả ta là lập tức ăn đòn, hoặc tệ hơn là mất ๓.ạ.ภ .ﻮ như chơi. Ý của ả là ý trời, đôi khi còn còn giá trị hơn cả ý kiến của ông Bảo. Ông ta coi con gáι mình như báu vật, bất cứ yêu cầu nào của ả đều được ổng đáp ứng, dù có vô lý đến mức nào. Duy chỉ có chuyện của Đức Tuấn là khiến hai cha con ả cãi nhau, nhưng cuối cùng ông ta cũng đành nhượng bộ chịu thua con gáι mình.
Những tên thuộc hạ thừa biết chuyện chống đối ả ta còn dễ bị mất ๓.ạ.ภ .ﻮ hơn là chống đối ông Bảo.
“Cút hết! Mau cút hết ra ngoài cho tao”
Ả ta gào lên. Hai tên thuộc hạ sợ hãï cúi người rồi chuồn vội ra ngoài thoát thân. Xong, ả ʇ⚡︎ự đẩy xe tiến lại gần Đức Tuấn, giơ bàn tay xương xương với những mảng da nhíu lại sờ vào chỗ miệng của Đức Tuấn chảy ɱ.á.-ύ hồi này.
“Anh có đau lắm không?”
“Bỏ bàn tay quái quỷ của cô ra khỏi người tôi”
Đức Tuấn hét lớn.
“Đức Tuấn! Sao anh lại đối xử với em như vậy? Em yêu anh thật lòng mà. Em là vợ của anh mà”
“Mau cút đi! Cút ra ngoài cho tôi! Cô chỉ là một con quỷ cái, luôn khát ɱ.á.-ύ người. Dù có hóa thành ma tôi cũng không bao giờ muốn làm vợ chồng với cô. Cút!”
Gương mặt ả ta trở nên tái nhợt, đôi mắt giật giật. Hình như ả ta đang khóc vì chính sự bạc bẽo của Đức Tuấn. Ả ta càng ra sức bảo vệ anh thì anh ta lại càng phản kháng, cҺửι rủa xua đuổi cô ta như đuổi tà.