Thế thân – Chương 101
Tác giả : Hà Phong
“Thưa ông! Có một chiếc xe rất khả nghi đậu lại trước cổng nhà cô ta một lúc lâu rồi rời đi sau đó. Chúng tôi có đuổi theo sau nhưng hắn ta vào trung tâm thương mại rồi mất dấu”.
Tên lưu manh báo lại với ông Bảo tình hình tối hôm qua.
“Chúng có vào trong nhà không?”
“Không ạ! Chúng chỉ đứng ngoài cổng nhìn vào trong nhà một lát rồi đi ngay”
“Có nhận ra ai không?”
“Cô gáι bịt kín mặt nhìn không rõ. Còn người đàn ông dáng vóc cao lớn nhìn quen quen nhưng khoảng cách quá xa chúng tôi cũng không chắc chắn lắm”.
Ông ta đưa tấm hình của Uyên Linh cho hai tên thuộc hạ chỉ vào mặt cô và nói:
“Cô gáι đó có giống cô ta không?”
“Không chắc lắm! Hình như là không giống ạ. Nhưng chúng tôi có ghi lại được biển số xe của bọn chúng”
“Được! Làm tốt lắm!”
“Reng! Reng”
Tiếng điện thoại bàn reo.
“Thưa ông chủ! Có điện thoại của một cô gáι nói là muốn gặp ông”
“Không gặp”
“Thưa vâng”
Ông Bảo cúp máy. Khoảng 6 giây sau lại có một cuộc gọi khác.
“Chuyện gì nữa?”
“Thưa ông! Cô ấy nói là báo với ông, Diệp Chi có chuyện cần thỉnh giáo ạ”
“Diệp Chi?”
Ông Bảo há hốc miệng, mắt sáng lên.
“Mau! Mau nối máy cho tôi”
Ông Bảo hối thúc nhân viên của mình rồi xua tay ra hiệu cho tên đàn em ra ngoài. Tên này ngơ ngác đang định hỏi tiếp theo sẽ làm gì với biển số xe đã ghi lại được tối hôm qua thi ông ta đã liên tiếp xua tay đuổi đi. Mọi chuyện không còn quan trọng đối với ông ta lúc này trừ cuộc gọi điện thoại của Diệp Chi.
“Chào ông! Gặp ông thật khó quá đi”
Giọng nói trong trẻo ở đầu dây bên kia có vẻ như đang hờn dỗi.
“Ôi xin lỗi cô! Tại mấy nhiên viên đó không biết là cô gọi. Nếu không đã không thất lễ như vậy”
“Khó khăn lắm tôi mới nhờ được người quen xin số điện thoại của ông. Thế mà cũng chỉ xin được số máy bàn thế này. Thật nói chuyện không tiện chút nào”
Ông Bảo cuống cuồng lên, tay chân lọ ngọ vội ρhâп bua:
“Thật ra thì tôi đang định tìm gặp cô. Không ngờ lại vinh hạnh được cô chủ động liên lạc lại với tôi. Thật là diễm phúc cho tôi quá”
“Xin lỗi ông! Tôi có khách! Tôi cúp máy trước nha”
Diệp Chi bất ngờ cúp máy khiến ông Bảo vô cùng hụt hẫng, còn chưa kịp nói lời chào.
Bỏ chiếc điện thoại đang nghe dở về chỗ cũ, ông Bảo ngồi thừ ra, gương mặt đờ đẫn. Diệp Chi! Là Diệp Chi đã chủ động gọi cho ông ta sao? Ông ta không thể tin đó là sự thật. Người phụ nữ đá hớp mất hồn vía ông tối hôm đó đã liên lạc với ông. Không thể tin nổi. Một luồng khí nóng chảy qua ռ.ɠ-ự.ɕ ông ta khiến trái tιм ông ta thổn thức. Cuộc gọi vừa này của Diệp Chi càng khiến cho ông ta thêm quyết tâm phải chinh phục mỹ nhân này. Hồn vía ông ta lâng lâng như đang ở chín tầng mây, đôi mắt mơ màng tưởng tượng ra một khung cảnh tuyệt đẹp. Diệp Chi và ông ta đang chìm đắm trong điệu Rumba quyến rũ hôm nọ.
“Cộc! Cộc”
Tiếng gõ cửa làm ông Bảo sực tỉnh cơn mộng.
“Vào đi”
Tên thuộc hạ hồi này rón rén bước vào.
“Có chuyện gì quan trọng không nói nhanh lên”
Ông Bảo nói giọng bực bội. Dù sao thì tên thuộc hạ này cũng đã không gặp may rồi. Ông ta đang chìm đắm trong cơn mộng ái tình thì lại bất ngờ cắt đứt cơn mộng đẹp đó.
“Dạ… Chuyện hồi nãy…”
“Chuyện hồi này thì sao? Mày ấp úng cái gì hả? Nói nhanh lên rồi cút ra ngoài”
Ông Bảo gắt lên.
“Chuyện chiếc xe đấy ạ”
“Tự đi xử lý đi. Có thế mà cũng phải hỏi. Đúng là một lũ vô dụng”
“Thưa vâng”
Tên thuộc hạ tái mét mặt sợ hãï, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà bị ông chủ la mắng như vậy. Mới hồi nãy còn khen hắn làm tốt lắm. Thế mà chỉ sau cuộc gọi điện thoại mấy phút thôi đã thay đổi ngay thái độ.
“Còn không mau cút ra ngoài. Đứng ở đó làm gì”
“Dạ! Chào ông chủ”
Tên thuộc hạ khúm núm cúi đầu rồi mau chóng chuồn ra ngoài thoát thân.
Tên thuộc hạ vừa đi khỏi, ông Bảo liền vồ lấy chiếc điện thoại bàn bấm lại số vừa gọi. Không có ai nhấc máy. Ông tiếp tục bấm lại lần 2, lần 3 cũng không có ai cầm máy cả. Cuối cùng ông lấy điện thoại di động cá nhân ra gọi, tiếng chuông báo là số điện thoại không liên lạc được. Đầu óc ông Bảo như điên dại lên. “Rõ ràng hồi nãy là cô ấy gọi cho mình. Sao bây giờ gọi lại đã không được rồi. Có phải mình vừa mơ không?”. Ông Bảo nghĩ thầm. “Không! Không thể nào! Rõ ràng là sự thật, cô ấy vừa gọi cho mình đó là sự thật”. Tự dưng trong đầu ông Bảo dâng lên một nỗi lo lắng. “Diệp Chi! Cô không phải là đang đùa giỡn với tôi chứ?”.
“Chuẩn bị xe cho tôi”
Ông Bảo nhấn phím gọi tài xế. Ông ta chỉnh lại áo quần rồi lập tức rời khỏi phòng làm việc. Tгêภ bàn những tập tài liệu đang đọc dở còn chưa kịp cất vào tủ cẩn thận.
***
Một chiếc siêu xe Sergio đang đỗ ngay trước cổng công ty Diệp Chi. Người đàn ông ăn mặc lịch lãm bước ra khỏi xe. Vừa hay Diệp Chi cũng vừa đi ra qua cάпh cửa bước xuống gần sảnh công ty. Người đàn ông vội đi lại chỗ cô, đưa tay ra lịch thiệp đòn lấy tay cô.
Chiếc xe của ông Bảo cũng vừa kịp tới. Ông ta đang định bước tới thì đã bắt gặp ngay cảnh đưa đón quá mức tình tứ này. Ông Bảo tức tối toan cất tiếng gọi thì Uyên Linh đã ngồi chiếc xe hơi sang trọng kia và đi mất. Ông ta đứng châng hẫng trước công ty, mặt sa sầm lại tức tối đi bước vào xe đóng sập cửa lại.
“Đi theo chiếc xe đó”
“Sao ạ?”. Tài xế của ông ngạc nhiên hỏi lại.
“Còn không nghe rõ sao? Bám theo chiếc xe đằng trước. Nhanh lên”
Ông Bảo gắt gỏng, Diệp Chi lần nữa lại ŧυộŧ khỏi tay ông ta vào tay người khác mất rồi. Làm sao có thể không tức điên lên được chứ.
Chiếc xe Sergio chạy khá nhanh, xe ông Bảo cũng bám sát ngay sau cách một khoảng tầm 20m.
“Nhanh lên!”. Ông Bảo hối thúc.
“Chạy theo sát quá tôi e rằng người ta sẽ phát hiện ra”. Người tài xế tỏ ý lo ngại.
“Không phải lo nhiều thế, cứ bám sát lấy họ cho tôi”
“Thưa vâng”
Người tài xế khá ngạc nhiên vì thái độ của ông Bảo rất lạ. Bám theo một chiếc xe của người khác, lại còn ở một khoảng cách rất gần thế này chẳng phải là quá lộ liễu hay sao. Lại còn đích thân ông ta bám theo người khác nữa chứ. Chưa bao giờ ông tỏ ra hồ đồ thế này. Người tài xế nghĩ thầm nhưng cũng không dám phản kháng lại mà ngoan ngoãn chấp hành mọi mệnh lệnh của chủ nhân.
Chiếc xe dừng trước một nhà hàng cũng không kém phần sang trọng. Đúng là người có tiền, đi toàn những nơi sa hoa đắt đỏ bậc nhất thành phố.
Người đàn ông lịch lãm bước xuống trước, sau đó ʋòпg lại mở cửa rồi đưa tay đón Diệp Chi đi xuống. Người phụ nữ này thần thái quả là không tầm thường. Đi đến đâu đều tỏa ra sự quyến rũ ૮.ɦ.ế.ƭ người. Miệng cười như hoa nở cùng người đàn ông bước vào nhà hàng.
“Khốn kiếp”
Ông Bảo tức giận ᵭ.ậ..℘ tay lên thành xe một cách bất lực.
“Tiếp theo sẽ làm gì ạ?”
Người tài xế thận trọng nói rất khẽ, anh ta sợ ông Bảo sẽ vô cớ nổi giận mắng cҺửι mình nên chờ một lát mới dám mở lời.
“Đi”
“Đi đâu ạ?”
“Vào nhà hàng”
“Sao ạ? À! Vâng ạ”
Người tài xế muốn hỏi lại cho rõ nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên không dám hỏi gì thêm nữa, ngay lập tức chạy xe vào chỗ gửi.
Diệp Chi đang cười nói rất vui vẻ với người đàn ông lịch lãm kia. Anh ta có vẻ nhưng cũng rất vui thì phải. Câu chuyện của họ kéo dài mãi không dứt.
Ông Bảo được sắp xếp ngồi ở một góc khuất phía xa bàn của Diệp Chi. Ông ta gọi rất nhiều đồ ăn nhưng không ăn một miếng nào. Mắt cứ dán chặt vào bàn ăn phía trước, nơi có người phụ nữ vô cùng quyến rũ đã hớp mất hồn ông.
Diệp Chi tình liếc xung quanh một lượt rồi lại tấm tắc khen
“Nhà hàng bài trí đẹp quá!”
“Em thích là anh vui rồi”. Người đàn ông tỏ vẻ hạnh phúc.
“Anh đúng là có mắt thẩm mỹ”
Người đàn ông lịch sự cầm dao và nĩa của Diệp Chi cắt một miếng ϮhịϮ bỏ vào bát của cô.
“Em ăn thử món này đi! Rất ngon đó”
Diệp Chi vui vẻ đưa miếng ϮhịϮ vào miệng nhai ngon này rồi đưa tay ra hiệu.
“Rất ngon”
Diệp Chi lại giả vờ liếc quanh nhà hàng một lượt nữa. Đôi mắt mơ màng nhìn về phía góc quán trồng rất nhiều chậu lan tuyệt đẹp khen nức nở.
“Người chủ nhà hàng này quả là người sành chơi lan. Những chậu lan kia đều là những loại lan đắt đỏ nhất thế giới”
Đằng sau góc lan đó chính là bàn của ông Bảo đang ngồi. Diệp Chi đã nhìn thấy ông ta từ khi đi ra khỏi công ty. Trong suốt đoạn đường đến nhà hàng này, Diệp Chi cũng đã phát hiện ra chiếc xe của ông ta đang bám theo mình. Cô chỉ hơi bất ngờ là ông ta lại có thể hạ mình bám theo cô vào tận đây, chọn một góc khuất để theo dõi cô gần cả tiếng đồng hồ. Có lẽ ông ta đã thực sự trúng mỹ nhân kế của cô rồi.
Diệp Chi vẫn giả vờ cười nói rất vui vẻ ăn uống nói cười với người đàn ông lịch lãm đó. Đây là một trong số rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô sau khi trở về nước với danh phận là nữ doanh nhân mới. Với nhan sắc xinh đẹp, khả năng giao tiếp tốt cùng vốn kiến thức uyên thâm, Diệp Chi có thể khiến bất cứ người đàn ông nào vừa gặp cô cũng sẽ phải gục ngã. Đặc biệt là ánh mắt biết nói, đưa tình của cô thì một người đàn ông như ông Bảo cũng không thể nào thoát khỏi lưới tình cô đã giăng sẵn.