Sát chồng Chương 6
Tâm đi ra đến biển thì thấy Dịu đã ngồi ngoài đó chờ từ bao giờ. Cô quay mặt hướng ra biển, có vẻ đang nghĩ gì đó suy tư lắm. Mái tóc dài mới gội xong, xõa ngang lưng để hong khô thỉnh thoảng bị gió lùa hất tung lên Dịu cũng không thèm vén lại. Tâm cố tình đi thật khẽ đến bên cạnh người yêu rồi choàng tay ôm lấy cô từ đằng sau.
“Trời đất! Anh đến từ khi nào vậy?” Dịu giật thót mình vì ʋòпg cái ôm bất ngờ của Tâm.
“Em nhắn tin cho anh xong thì anh đi luôn đấy!”
“Vậy là anh chưa ăn cơm phải không?”
“Cơm nước gì giờ này! Nhìn em là đủ no rồi!” Tâm cười lém lỉnh rồi ngồi xuống bên cạnh người yêu ấn vai cô ngã vào lòng mình hôn lên má Dịu. Hình như Tâm ngày càng càng bạo dạn hơn từ khi hai người có chuyện đó thì phải.
Dịu hơi đỏ mặt cúi xuống. Đến giờ cô vẫn hay xấu hổ mỗi khi Tâm nói hay hành động quá thân mật. Tâm thì cứ thản nhiên như chả có chuyện gì, kéo cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình chặt hơn rồi nói:
“Sao? Hẹn anh ra đây để làm gì nào? Không phải là vì em nhớ anh đấy chứ?”
“Em…” Dịu ngập ngừng, có chút bối rối.
“Gì chứ! Giữa chúng ta còn chuyện gì mà em còn ngại nữa sao? Cái gì của em anh chả biết hết rồi.” Tâm nhướn mày cười tỉm tủm nhìn Dịu.
“Phải gió cái ông này!” Dịu gượng dậy cốc vào đầu Tâm một cái. Tự dưng dạo này Tâm lại còn sinh cái tật hay đùa dai nữa chứ. Tâm chọc Dịu thấy cô xấu hổ thì lại càng thích thú. Dịu cố vùng dậy khỏi ռ.ɠ-ự.ɕ Tâm thì anh càng cố kéo lại. Cái sức của Dịu so với Tâm chả ăn thua gì. Anh kéo nhẹ một cái là Dịu đã ngay lập tức ngã vào lòng anh rồi.
Dịu nằm im trong lòng Tâm một lúc mới ngẩng mặt lên nhìn Tâm thì thầm nói khẽ: “Anh này! Chúng mình sắp có con rồi đấy!”
“Hả? Em nói cái gì? Chúng mình sắp có con?”
Tâm há hốc miệng ngạc nhiên nhìn như Dịu không tin vào lời nói vừa này.
Dịu khẽ gật đầu ҳάc nhận lại một lần nữa: “Vâng!”
“Trời đất ơi! Tôi sắp có con!” Tâm bất ngờ hét lên rồi dựng Dịu ngồi dậy, lật tà áo Dịu lên ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ, chân tay thì lóng ngóng khiến Dịu bật cười.
“Trời ạ! Mới có 5 tuần thôi. Làm gì đã thấy cái gì đâu ông tướng!”
“Anh không thể tin được! Anh hạnh phúc quá em ơi! Anh có con rồi! Cuối cùng ông trời cũng thương chúng ta! Chúng ta sắp có em bé rồi! Anh cảm ơn em nhiều lắm Dịu ơi!”
Tâm rối rít hết hôn rồi lại áp mặt vào bụng Dịu lắng tai nghe. Nhìn hành động và thái độ của người yêu, Dịu bật cười khúc khích. Quên luôn cái mối lo lắng hồi chiều.
Tâm hôn chán rồi lại ѵυốŧ ѵε, rồi còn nói chuyện râm ran cứ như thể là đang đối thoại với một đứa trẻ ngay trước mặt mình vậy. Dịu cảm nhận rõ niềm hạnh phúc đang dâng trào trong từng lời nói, từng cử chỉ của người yêu. Lòng cô cũng lâng lâng hạnh phúc. Dịu xoa đầu Tâm vẫn còn đang áp má vào bụng mình khẽ nói:
“Chúng ta… tính sao anh?”
“Chúng ta cưới chứ tính gì nữa em!” Tâm ngẩng đầu ôm lấy Dịu.
“Nhưng còn mẹ anh? Bà… Có lẽ…!”
“Chuyện mẹ anh thì em không cần phải lo. Anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ. Dù sao mẹ cũng chỉ có mình anh là con trai, lẽ nào lại bỏ rơi cháu đích tôn của mình! Mẹ cũng mong ngóng có cháu bồng cháu bế lắm rồi đấy! ”
Dịu thở dài lo lắng. Thấy Dịu vẫn chưa yên tâm lắm, Tâm liền ngồi dậy, hai tay đỡ lấy gương mặt Dịu, âu yếm nhìn vào mắt người yêu:
“Em đừng lo! Hãy tin anh! Hãy tin vào tình yêu của chúng ta và cả con của chúng ta nữa. Nó đang đến để giúp bố mẹ nó được ở bên nhau đấy!”
Dịu thở nhẹ, khẽ gật đầu. Lúc này, cơ mặt cô mới giãn ra đôi chút. Tâm nhìn cô cười rồi kéo cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình, hôn nhẹ lên tóc cô thì thầm: “Anh biết ơn em lắm! Em biết không? Cảm ơn em vì đã ở bên anh cho đến giờ này! Chúng ta rồi sẽ vượt qua được tất cả em ạ!”
Tâm cứ thế ôm chặt người yêu trong ʋòпg tay, lòng lâng lâng hạnh phúc. Gió thổi thông thốc làm Dịu khẽ rùng mình co người lại. Một đám mây đi ngang qua làm mặt trăng bị che mờ. Không khí càng về đêm càng se lạnh. Mặc dù đây là đang là giữa mùa hè. Thật lạ!
***
“Mày đi đâu mà giờ này mới mò mặt về hả?” Bà Hoạt ngồi gác một chân lên ghế, tay vừa bóc lạc bỏ vào miệng, mắt đang chăm chú theo dõi bộ phim truyền hình nhiều tập tгêภ tivi. Chẳng cần nhìn ra ngoài mà chỉ nghe tiếng xe máy với tiếng bước chân bà cũng biết được đó là Tâm rồi.
“Con đi gặp bạn con.”
Tâm trạng Tâm đang vui nên không để ý đến thái độ hậm hực của mẹ. Anh đi vào phòng thay quần áo xong ra phòng khách hỏi mẹ: “Nhà còn gì ăn không mẹ? Con đói quá!”
“Tao tưởng nó cho mày ăn no rồi nên quên cái nhà này rồi chứ! Hóa ra đói nên mày mới nhớ đến mà mò mặt về đấy hả?” Bà Hoạt vừa nói vừa lườm con trai.
Tâm chỉ cười: “Thôi mà mẹ! Con đói muốn xỉu rồi đây!”
“Đấy xuống bếp coi còn có gì ăn không? Chắc còn mỗi cơm với cá kho thôi. Ai biểu mày hồi nãy nói không ăn.”
“Vậy là ngon rồi mẹ!”
Tâm hí hửng chạy xuống bếp lục cơm ăn. May là cơm vẫn còn nhiều. Nồi cá nục kho khô cũng còn ρhâп nửa.
Thấy có tiếng lộc cộc trong bếp, con Nga đang dưới phòng nó cũng chạy lên xem.
“Ô! Anh ăn cơm hả? Em tưởng anh ăn rồi nên không để phần. Hai con cua hồi chiều chị Dịu mang đến… Em và mẹ mỗi người một con ăn rồi.”
Con Nga lí nhí, cảm giác có lỗi với anh nó khi ăn mất hai con cua tẩm bổ của anh. Tâm nhìn nó phì cười: “Trời ơi! Có gì đâu! Ăn rồi thì thôi! Với lại anh cũng khỏe rồi không cần tẩm bổ. Có cơm với cá thế này là ngon rồi!”
Tâm vừa nói vừa lấy muôi xới bát cơm thứ hai rồi gắp thêm cái đầu cá vào bát ăn ngon lành. Tâm thích ăn nhất là cá nục kho khô cho cạn khô hết nước thế này, vừa dai ϮhịϮ lại không có mùi tanh. Tâm trạng cũng đang tốt, anh ăn hết một lèo ba bát cơm hết sạch nồi cơm.
Thấy con Nga vẫn đứng ở đó nhìn mình ăn cơm, Tâm liền nói:
“Thôi! Lên học bài đi! Không cần chờ anh. Tí ăn xong ăn rửa bát luôn cho.”
Nhà nó có cái lệ con gáι phải dọn rửa. Nhiệm vụ rửa bát là của con Nga. Ai ăn xong là con Nga phải rửa. Kể cả khi mọi người đã ăn xong rồi, có người về muộn ăn sau thì con Nga cũng phải chờ mà rửa. Mẹ nó dạy con gáι con đứa thì phải như vậy. Nhà này có mỗi nó là con gáι thì nó phải chịu khó vậy thôi chứ biết phải làm sao.
Con Nga thấy anh nó nói vậy thì cũng đi lên phòng mình tiếp tục học bài. Nó thường học bài khuya đến 12 giờ đêm rồi ngủ luôn ở phòng đó. Nhà tгêภ cách phòng nó một gian bếp, cái nhà tắm. Phòng ông bà Hoạt được xây riêng ở trong một gian thò. Còn hai cái giường kê ở ngoài là của Tâm ngủ. Cái giường kia thì để mọi người ai thích ngủ thì ngủ. Thường bà Hoạt xem phim xong hay ngủ quên ở đó.
Tâm rửa bát xong lên nhà tгêภ thì ông Hoạt đã thức dậy ra bàn ngồi hút tђยốς lào.
“Bố dậy sớm thế ạ?”
“Mẹ mày coi phim mà cҺửι người ta ầm cả lên làm bố giật mình nên tỉnh cả ngủ đấy!” Ông Hoạt nửa đùa nửa thật trêu vợ. Mà thật, bà Hoạt có cái tật bạ đâu nói đấy. Coi phim mà tức cũng lớn tiếng cҺửι rủa người ta sang sảng như thể đang cҺửι nhau với người ngoài đời thật. Tâm biết tính mẹ nên cũng chả lạ gì nữa.
Thấy có cả bố và mẹ đang ngồi đây, Tâm liền mở lời về chuyện của Dịu từ tối.
“Bố mẹ! Sẵn có cả bố và mẹ ở đây, con muốn bàn với bố mẹ một chuyện quan trọng ạ!”
Tâm ngồi xuống bên cạnh bố. Bà Hoạt liếc qua Tâm một cái, tay vẫn bóc lạc rang nói: “Chuyện gì nói nhanh lên! Vẽ chuyện!” Xong vẫn dán mắt vào tivi.
“Chuyện con và Dịu. Con xin phép bố mẹ cho con được cưới cô ấy trong năm nay ạ!”
“Cái gì?” Bà Hoạt vứt củ lạc rang đang bóc dở xuống rá, quay ngoắt lại quát: “Cưới gì mà cưới! Tao không bao giờ chấp nhận mày lấy con bé đó! Mày đừng mơ để nó bước chân vào cái nhà này!”
“Mẹ! Sao mẹ bảo thủ thế ạ! Con với Dịu yêu nhau đã bốn năm rồi. Chúng con đã lớn tuổi, chẳng lẽ cứ để tuổi thanh xuân của cô ấy như vậy chờ đợi mãi sao mẹ?”
“Nó có chờ đến hai mươi năm cũng vậy thôi. Nó có ૮.ɦ.ế.ƭ già hay ૮.ɦ.ế.ƭ trẻ tao mặc ҳάc! Tao nói không cưới là không cưới!”
“Mẹ bình tĩnh nghe con nói đi được không? Dịu… Cô ấy… có thai rồi!”
Tâm ngập ngừng nói khẽ. Bà Hoạt vừa nghe xong đứng phắt dậy quát lớn: “Mày nói cái gì? Nó có thai rồi?”
“Vâng! Được năm tuần rồi. Vì vậy nên chúng con tính sẽ cưới trong năm nay mẹ ạ.”
Bà Hoạt sa sầm mặt lại rồi bỗng chốc chống пα̣пh nói một cách lạnh lùng: “Mà chắc gì cái thai đó là của mày mà nhận vơ?”
Tâm gằn giọng nói lớn: “Mẹ! Dù mẹ có ghét cô ấy đến mấy cũng không nên ҳúc ρhα̣m Dịu như vậy!”
Bà Hoạt ngồi xuống, lấy chén nước uống ực một ngụm rồi thong thả nói tiếp: “Gớm! cái ngữ ấy tao còn lạ gì. Nó yêu thằng Bính mấy năm trời chắc còn con gáι mới lạ. Chả biết nó đi chung đụng ở đâu rồi về đổ vấy lên đầu mày. Coi chừng mà kẻ ăn ốc người đổ vỏ đấy con ạ!”
“Mẹ! Con nói một lần nữa. Mẹ không được ҳúc ρhα̣m Dịu như vậy. Con thông báo với mẹ vì mẹ là mẹ của con. Còn chuyện con cưới ai là của riêng con. Nếu mẹ không đồng ý thì chúng con ʇ⚡︎ự lên xã đăng ký kết hôn làm vợ chồng hợp pháp.”
“Tao thách chúng mày đấy!” Bà Hoạt ᵭ.ậ..℘ cái chén xuống bàn cái “Rầm” làm ông Hoạt cũng giật nảy cả mình mẩy. Ông Hoạt nãy giờ ngồi nghe con trai thưa chuyện chưa nói được câu nào thì đã bị bà vợ nhảy bổ vào họng. Giờ thấy bà ta ngày càng ăn nói quá quắt cũng chen vào nói đỡ: “Bà bình tĩnh nào! Chuyện chúng nó đến mức này rồi thì để chúng nó ʇ⚡︎ự quyết định đi! Mình là cha là mẹ cũng chỉ mong chúng nó sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Chúng nó ở với nhau cả đời chứ mình ở với nó là mấy!”
Bà Hoạt thấy ông Hoạt nói xen vào thì được thể nhảy đỏng lên, trừng mắt quát tháo ầm lên: “Thì tôi muốn nó hạnh phúc vui vẻ tôi mới phải cấm nó lấy con bé đấy. Nó là người như thế nào cả cái làng này ai chả biết. Ông không có tai hay sao mà không nghe thiên hạ họ đồn ầm lên. Cái thằng Bính đó ૮.ɦ.ế.ƭ chìm ૮.ɦ.ế.ƭ nổi là vì nó đấy. Thằng Tâm nhà này mà lấy nó về thì không Ьệпh cũng thành tật. Ông xem! Chưa lấy mà nó hành thằng bé gãy tay gãy chân không ra cái gì.”
“Mẹ! Mẹ càng nói càng hồ đồ! Sẵn con cũng thông báo luôn với bố mẹ. Dù có bố mẹ đồng ý hay không ngày mai chúng con sẽ đi xem ngày rồi lên xã đăng ký kết hôn luôn.”
Nói xong Tâm liền cúi đầu xin phép đi về phòng trước. Anh biết có nói cái gì bây giờ với mẹ mình cũng như đổ dầu vào lửa mà thôi. Cứ hễ nghe đến cái tên Dịu là bà Hoạt điên ɱ.á.-ύ lên rồi.
“Đồ thứ con bất hiếu! Đồ mất dạy! Tao cho mày ăn học đàng hoàng rồi mày cãi chày cãi cối với tao đấy hả? Tao thách mày dám rước nó về đây đấy!”
Bà Hoạt tức tối ném cả cái rá theo Tâm. Vỏ và củ lạc rơi vương vãi tung tóe khắp nhà.
Con Nga nghe thấy tiếng cãi cọ rất to liền chạy lên nhà tгêภ xem có chuyện gì. Thấy mẹ nó đang nổi cơn tam bành cũng không dám ho he. Nó lặng lẽ cúi xuống nhặt mấy củ lạc vào rá.
Ông Hoạt thấy vậy liền kéo tay vợ ngồi xuống ghế: “Bà cứ bình tĩnh nghe tôi nói đã! Chuyện đâu còn có đó bà cứ phải làm rối tung lên!”
Bà Hoạt quắc mắt nhìn về phía ông Hoạt: “Ông không thấy thằng con trai ông nó vừa cҺửι lại mẹ nó đấy hả? Nó bị cái con ૮.ɦ.ế.ƭ dẫm đó cho ăn cái thứ gì mà ngày càng đổ đốn ra đấy! Không coi lời bố mẹ nói ra gì! Phải mắt nó mù tai nó điếc cho cam! Đằng này… Hu hu! Trời ơi là trời! Tôi cũng vì cái nhà này, vì muốn tốt cho nó mà nó lỡ cҺửι lại tôi này trời!”
Bà Hoạt bù lu bù loa, cҺửι oang oang khắp nhà. Con Nga hoảng quá can: “Mẹ ơi! Đêm rồi đừng khóc lóc om sòm nữa! Hàng xóm họ lại nghe thấy tưởng nhà mình ᵭάпҺ nhau thì khổ!”
“Kệ bố chúng nó! Tao sợ đếch gì!” Con Nga không đâu cũng bị cҺửι lây. Nó lén nhìn ông Hoạt dò ý. Ông Hoạt kêu nó quét dọn nhà mặc kệ bà Hoạt. Mãi một lúc lâu sau khóc chán chê mỏi miệng bà ta mới chịu dừng lại. Ngoài ngõ vang lên tiếng chó sủa ầm ĩ.