Rạn nứt – Chương 6
Trường vi đỏ
Sáng hôm sau,khi chị chuẩn bị đến công ty thì Sơn gọi đến,hai người lúc gặp lại đã trao đổi số của nhau,chị liền nghe máy:
“Tôi nghe đây.”
“tôi mời chị một ly cà phê sáng được không?”
Chị lâu rồi cũng chẳng có thời gian ngồi uống cà phê cùng ai,kể cả anh từ lúc biết được chị không thể sinh con chọ với anh đã có một cách vô hình nào đó mà không cách nào xoá bỏ,chị thầm nghĩ để cho tâm trạng thoải mái một chút cũng tốt,nghĩ vậy chị vui vẻ đồng ý:
“Được thôi,cậu gửi địa chỉ quán tôi sẽ đến ngay.”
“Tôi đang ở trước cổng nhà chị đây.”
Nghe Sơn nói chị có chút ngạc nhiên,vén rèm cửa sổ lên thấy quả thật xe của Sơn đang đỗ trước cổng,anh ta còn đứng cạnh cửa xe đợi chị,chị vội cúp điện thoại lấy túi ҳάch rồi đi ra ngoài,Sơn nhìn thấy chị từ trong nhà đi ra,anh ta mỉm cười nói với chị:
-Chào buổi sáng tôi có phiền chị quá không?
Chị khoá cổng xong quay đầu lại trả lời Sơn:
-Không phiền nhưng tôi không quen lắm.
-Đi cùng tôi hay sao?
-Bất kì ai,tại tôi không có thói quen này,cậu thấy đấy công ty tôi đang dần ổn định nên tôi cần thời gian.
-Vậy hôm nay chị có thời gian không?
-Cậu vốn là đối tác của tôi mà,gặp nhau cũng tốt chứ sao?
Nói rồi chị đến bên cạnh cửa xe hỏi:
-Tôi ngồi ở hàng ghế nào đây?
Sơn mở cửa xe ghế phụ bên cạnh ghế chính cho chị ngồi vào,đợi chị ngồi lên ghế xong Sơn mới đóng cửa xe lại rồi ʋòпg qua xe ngồi vào vị trí lái,Sơn chạy một đoạn rồi nói:
-Chị ăn sáng chưa?
Thật ra chị cũng chưa ăn gì,dạo gần đây chị thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể không được thoải mái chẳng muốn ăn uống gì chắc do chị vì làm việc quá sức nên thế,nghe Sơn hỏi chị trả lời:
-Tôi chưa,cậu đã ăn chưa hay là tìm quán nào ăn cùng tôi luôn.
-Ok chị,tôi cũng đang đói,chị ăn được món bún chả Hà Nội không?
-Tôi rất thích món bún chả nhé, chẳng lẽ cậu cũng thích ăn món đó sao?
Sơn cười đáp:
-Tất nhiên rồi,tôi là người gốc Hà Nội mà.À về chuyện tuần sau ra Hà Nội chị đã sắp xếp ổn chưa,có cần tôi phụ gì không?
-Không cần đâu,tôi lo được.
Chạy thêm một đoạn tới gần trung tâm thành phố,chị nhớ có lần cùng anh ăn món bún chả gần đây,nhớ lại một chút quán ấy cũng gần phía trước chị liền nói:
-Tôi biết có một quán bán món bún này ngon lắm.Cậu chạy từ từ nhé,qua đoạn này nữa tới đèn xanh đèn đỏ phía trước quẹo phải là đến.
-Ok chị.
Hai người họ lái xe đến quán bún mà chị nói,đối diện quán bún cũng là quán cà phê rất lớn,Sơn xi nhan đèn xe tấp vào lề đường rồi nói với chị:
-Chị vào gọi món trước,tôi lái xe sang quán cà phê kia đỗ xe ăn xong chúng ta sẽ sang đó uống nước luôn được chứ.
-Thế cũng được.
Nói xong chị mở cửa xe đi xuống,hôm nay chị ăn mặc rất đơn giản,quần jean ôm với áo thun đóng thùng thêm đôi giày cao gót đen nhìn chị chẳng khác nào cô gáι tuổi đôi mươi,câu nói người đẹp vì lụa quả không sai, nhưng cũng phải công nhận chị rất xinh đẹp,dáng người cao ráo trắng trẻo,do trước kia chị còn nghèo khó ăn mặc thoải mái quần áo rộng rãi nên không thấy được đường cong ς.-ơ τ.ɧ.ể chị.
Chị không đi vào mà đứng đợi Sơn trước quán.Chị đứng đấy thu hút biết bao ánh nhìn của người đi đường, rất nhanh Sơn quay trở lại, thật ra từ bên đường Sơn đã nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp này của chị, nhất thời anh nói:
-Hôm nay chị xinh lắm!
Chị đỏ mặt trả lời:
-Cậu quá khen tôi già rồi.
Sơn nhún vai một cái rồi trả lời:
-Tôi không thấy vậy,chúng ta vào thôi.
-Ừ.
Quán bún này rất ngon, vừa ngon lại ngay trung tâm thành phố nên quán lúc nào cũng đông khách,hai người được phục vụ đưa đến bàn ăn,sau khi đợi hai người họ ngồi liền hỏi:
-Anh chị dùng gì ạ?
Chị nói:
-Cho tôi hai bát bún chả Hà Nội.
Ăn xong hai người họ cùng đi sang quán cà phê,Sơn chọn vị trí ngồi ở cuối quán khuất sau chậu cây cảnh lớn, ở đó khá yên tĩnh hơn.
Lúc này chị lại nói:
-Ngại quá đợi một chút tôi đi vệ sinh đã nhé!
Sơn mỉm cười gật đầu với chị,anh ngồi xuống gọi hai ly capuchino,anh còn nhớ rất rõ lần đầu gặp chị rất thích uống loại cà phê này.Sau khi chị trở ra thì cà phê cũng vừa được phục vụ mang lên,nhìn thấy ly capuchino nóng hổi tгêภ bàn chị ngạc nhiên hỏi:
-Cậu vẫn còn nhớ tôi thích uống loại bày sao?
Sơn lại cười nói với chị:
-Tất nhiên rồi,sao tôi quên được.
Chị chỉ còn biết cười trước câu nói của Sơn nói:
-Cậu cứ khéo nói đùa.
Sơn nghiêm mặt trả lời:
-Một người tài giỏi như chị thì xứng đáng để người khác phải nhớ tới.
-Cảm ơn cậu đã ᵭάпҺ giá cao về tôi,à phải rồi khi nào cậu về lại Hà Nội?
-Tuần sau tôi sẽ đi cùng chị.
-Vậy cũng được, một chút nữa cậu cùng tôi đến công ty tôi nhé!
-Ok chị.
Vừa nói xong chị nghe một giọng nói quen thuộc ở phía sau vang lên:
-Em ngồi xuống đây đi,anh đã bảo để anh chở về rồi còn muốn vào đây làm gì,em thích uống gì để anh đi mua,bác sĩ đã dặn dò tránh để em hoạt động đi lại nhiều rồi mà em không nghe.
Chị nghe ra tuy lời nói có sự trách móc không vui nhưng lại quan tâm rất nhiều,chỉ nghe cô gáι đó trả lời:
-Em biết rồi mà em biết anh là thương em nhất.
-Ừ biết vậy là tốt.
Giọng nói này rất giống với chồng chị, nhưng mà chị thầm cười rồi nghĩ ngoại hình còn giống nhau,người còn giống người thì nói gì đến giọng nói, nhưng chị vẫn tò mò quay lại nhìn xem thế nào, vừa nhìn thấy người đàn ông đó chị như ૮.ɦ.ế.ƭ lặng!chị thật không ngờ người đó lại là anh… chồng của chị!!!
Anh đang cùng một cô gáι khác vô cùng thân mật dành những cử chỉ lời nói quan tâm yêu thương cho nhau,hô hấp của chị nhất thời khó khăn,chị như không tin vào mắt của mình,chuyện này là sao?cô gáι kia là ai sao mới sáng sớm đã cùng anh ở một chỗ vui vẻ như vậy?.Bao nhiêu cảm xúc đang chiếm lấy trái tιм chị,chị cố gắng thật bình tĩnh bởi chị tin con người anh,chị ʇ⚡︎ự trấn an với bản thân có lẽ cô gáι kia là đối tác làm ăn của anh mà thôi.Chị lẩm nhẩm một mình chắc chỉ là đối tác!
Sơn thâý chị thất thần nhìn về phía bàn sau lưng,anh ta lay tay chị rồi quan tâm hỏi:
-Chị quen hai người đó sao?
Chị không biết trả lời thế nào, người đàn ông đó rõ ràng là chồng chị mà,chị muốn đi nhanh sang đó hỏi cho ra lẽ, nhưng chị lại nghĩ khoan hãy nóng vội chuyện đâu còn có đó,chị lấy điện thoại ra hướng về phía anh chụp một tấm hình làm bằng chứng,đợi lúc anh về chị hỏi cho ra lẽ,chị lấy lại bình tĩnh cố gắng không nhìn về phía bọn họ nữa,chị nhấp một ngụm cà phê sau đó trả lời Sơn:
-Không quen,cậu đừng chê cười tôi chỉ là có chút tò mò thôi.
-Vậy sao,mà thôi cũng hơn 8h rồi để tôi đưa chị về công ty.
Chị biết chị phải đi ngay nếu còn ngồi lại chị sẽ không giữ nổi bình tĩnh,chị lựa chọn tin tưởng anh nên chị rất hi vọng anh đừng làm chị thất vọng. Vì không muốn để anh nhìn thấy nên chị đi đường ʋòпg,Chị nói với Sơn ra xe trước chị sẽ ra sau,Sơn gật đầu rồi rời đi trước,khi đi ngang qua bàn của anh cùng cô gáι kia Sơn nhìn thoáng qua bọn họ rồi rất nhanh rời đi.
Sơn vừa ra tới xe thì chị cũng ra tới,chị chỉ đường cho Sơn đến công ty chị,đến công ty nhưng suốt cả buổi tâm trí chị rối bời không thể tập trung làm được gì,Sơn là người rất ϮιпҺ ý anh đề nghị với chị:
-Nêú không khoẻ tôi đưa chị về?
Chị biết ở lại cũng không thể khiến tâm trạng tốt hơn,có khi vì tâm trạng không tốt mà ảnh hưởng đến người khác,sau khi giới thiệu mọi thứ với Sơn chị dặn dò với quản đốc xưởng một chút rồi nhờ Sơn chở chị về nhà.
Trở về nhà chị cứ nằm suy nghĩ mãi, nếu thật sự anh có nhân tình bên ngoài thì sao?tình cảm của hai người đâu phải ngày một ngày hai,tính luôn thời gian yêu rồi cưới cũng gần 20 năm có thừa,chị thật không dám nghĩ đến nếu một ngày anh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ,phản bội lại tình yêu và niềm tin của chị thì chị biết phải làm sao đây?Nghĩ đến đây tιм chị đau nhói lên từng cơn,nước mắt chị không kìm được mà rơi ướt gối.Chị suy nghĩ một lúc nữa anh về chị nên nói ra nghi ngờ trong lòng chị hay chọn cách im lặng cho qua một thời gian rồi dần tìm hiểu sau?Dù sự thật có là gì thì chị cũng buộc phải đối diện với chúng!
Cũng phải gần 9h tối anh mới về tới nhà.Hôm nay anh vũng muốn về sớm nhưng mà Lệ cứ giữ anh ở lại mãi, thấy sức khoẻ Lệ vẫn chưa ổn định anh cũng không nỡ ra về,dùng dằng mãi cũng đã đến tối.Anh biết chị đang ở nhà nhưng sao nhà cửa lại tối om như này,anh vội bật đèn lên sau đó đi vào phòng ngủ thấy chị ngồi ôm gối cuộn người lại phía góc giường.Bộ đồ đi làm chị cũng chưa thay ra,mắt chị đỏ lên vì khóc anh không biết chị xảy ra chuyện gì liền lo lắng đến cạnh chị hỏi:
-Em…em làm sao vậy em?
Chị biết anh về rồi nhưng chị không phản ứng gì,đợi đến lúc anh hỏi chị mới nhìn anh bằng đôi mắt mờ mịt,chị nói với anh bằng những câu không đầu không đuôi:
-Anh về rồi à,về rồi thì tốt.
Hôm nay anh thấy chị rất lạ, thật ra lúc sáng ở quán cà phê anh vô tình nhìn thấy bóng lưng quen thuộc giống chị,anh nhất thời hσảпg hốϮ nhưng rất nhanh bóng lưng ấy đã vụt qua anh cười thầm chắc do anh nhìn lầm chứ anh hiểu rõ chị từ trước đến nay không bao giờ ngồi quán uống cà phê bao giờ.Cũng vì anh tin chắc điều này nên anh không kịp thời có biện pháp khắc phục,anh cũng không hề biết rằng trong lòng chị đã dấy lên mầm mống của sự nghi ngờ khiến cho cuộc hôn nhân của anh chị trong thời gian sắp tới rơi vào bế tắc,kẻ khóc người cười,kẻ vui người đau.