Rạn nứt – Chương 26
Anh thẩn thờ trở về nhà, thấy anh bà Lan sốt sắng chạy ra mở cửa bà mếu máo nói:
-Con đi đâu mà mẹ gọi không được,vợ con nó gọi cho con không?
Nhắc đến chị anh bỗng giật mình,liền nói:
-Không mà sao vậy mẹ?
Bà Lan khóc rấm rứt bảo:
-Con Hoài nó bỏ đi rồi con ơi!!!
Anh sững sờ đứng chôn chân tại chỗ anh cầm tay bà Lan liên tiếp hỏi:
-Bỏ…bỏ đi là sao, chẳng phải cô ấy ở nhà với mẹ mà,sao lại bỏ đi được.
Bà Lan lau nước mắt ngắn dài nức nở nói:
-Mẹ không biết,lúc sáng mẹ đưa cháo vào phòng cho Hoài,nó bảo chiều muốn ăn món bún chả Hà Nội,nó nhờ mẹ đi mua về nấu để tối ba mẹ con mình cùng ăn, mẹ nghĩ là thật, cứ ngỡ con bé nghĩ thông rồi ai ngờ lúc mẹ về gọi mãi không thấy ai trả lời,vội vào phòng thì thấy bức thư nó để lại tгêภ bàn,con đọc đi.
Nói rồi bà Lan lấy trong túi ra một bao thư đưa cho anh,anh vội vàng cầm lấy chăm chú đọc:
“Gửi anh khi anh đọc được lá thư thì tôi đã không còn ở thành phố này nữa,phải đắn đo suy nghĩ lắm tôi mới quyết định rời đi trong im lặng như vậy,bởi cả tôi và anh đều biết giữa chúng ta đã có nhiều vết nứt không cách nào hàn gắn được,để mà tha thứ cho anh tôi không cách nào làm được, cứ nghĩ đến sự phản bội của anh tιм tôi lại đau như dao cắt,anh biết không lúc tôi biết được mình mang thai tôi đã vui mừng đến nhường nào,đã có lúc tôi từng nghĩ có lẽ ông trời muốn dùng đứa bé này để hàn gắn lại những rạn nứt trong cuộc hôn nhân của chúng ta,dù anh có lỗi với tôi nhưng con thì vô Ϯộι,có thể vì con tôi sẽ chịu đựng để tiếp tục chung sống cùng anh để cho con mình có được một gia đình trọn vẹn, nhưng rất tiếc,niềm hi vọng mong manh kia lại bị cô nhân tình của anh dập tắt,tôi đau khi mất con,tôi ċăm hận cô ta sao lại ᵭộc ác đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng không tha, nhưng tôi không làm gì cô ta bởi tôi biết nhân quả luôn có chỉ là đến sớm hay muộn mai thôi, việc cô ta làm hãy để lương tâm cô ta phán xét,tôi chỉ trách mình yếu đuối không bảo vệ được con mà thôi.
Tôi có một bí mật muốn nói cho anh biết một bí mật mà cô người tình của anh đã dày công sắp đặt để lừa dối anh,để có cái cớ xen chân vào giữa hôn nhân của tôi và anh…cô ta lừa anh thôi,chẳng có cái thai nào cả, Ьệпh viện cô ta hay đến đang bị điều ra vì chưa có giấy phép kinh doanh cộng với bác sĩ không có tay nghề, nếu anh không tin giấy tờ tôi để trong hộc tủ anh đọc sẽ rõ.
Xin lỗi tôi không thể thực hiện lời hứa đi du lịch cùng với anh được,tôi với anh đã đi cùng nhau một quãng đường có thể gọi là rất dài nhưng rất tiếc lại không thể cùng nhau đi hết cuộc đời như đã hẹn trước.Sau cùng tôi mong anh vui vẻ nếu cô ta là người khiến anh hạnh phúc tôi xin chúc hai người yêu nhau đến răng long đầu bạc, nghe có vẻ mỉa mai lắm phải không nhưng đó là lời thật lòng của tôi.
Đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của tôi,lúc nào anh thông suốt thì hãy kí vào đó,anh chuyển lời giúp đến mẹ,tôi là đứa con dâu bất hiếu xin mẹ đừng buồn vì tôi,mong mẹ giữ gìn sức khoẻ.
Chào anh !”
Anh ngồi bất động tгêภ ghế không nói được gì, từng câu từng chữ chị viết ra đọng lại trong tâm trí anh,trái tιм anh co rút dữ dội,đau đến ζ./ê ๔.ạ.เ,anh thật sự đã mất tất cả vợ đẹp con ngoan một gia đình hạnh phúc chỉ vì những phù phiếm bên ngoài, nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống ướt nhoè lên tờ giấy, bà Lan thấy vậy cũng không kìm được mà lén lau nước mắt, cả đời bà sống ʇ⚡︎ự hào về chồng về con nhưng anh lại làm cho bà thật sự quá thất vọng, nghĩ đến chị sức khoẻ vẫn còn yếu, ở đây chị không có họ hàng người thân nào bà Lan lo lắng nhìn anh oán trách nói:
-Tội nghiệp con dâu của tôi,sao nó lại nghĩ nông cạn như vậy chứ, nếu như con không muốn sống cùng thằng Đại thì cứ trực tiếp ly hôn với nó sao mà dại bỏ đi vậy hả con ơi!!Anh thì hay rồi mèo mỡ bên ngoài tôi vừa mất cháu bây giờ lại mất dâu anh tìm nó về ngay cho tôi.
Anh đau khổ vò đầu bứt tóc nói:
-Mẹ đừng khóc nữa, chuyện quan trọng lúc này là tìm ra Hoài,mẹ…mẹ cố nhớ lại xem dạo gần đây Hoài hay liên lạc với ai hay có biểu hiện gì khác lạ không mẹ?
Bà Lan tức quá thì khóc vậy thôi chứ bà biết có khóc cũng không được gì,bà cố nhớ lại xem dạo này chị thường hay qua lại với ai,suy nghĩ một lúc bà đột nhiên thốt lên:
-À… à phải rồi mẹ nhớ ra rồi,dạo gần đây có cô γ tά tên Oanh vẫn thường hay đến chăm sóc cho vợ con???
Anh nhíu mày lẩm nhẩm cái tên này:
“Oanh…Oanh sao…?
——
… …
-Á buông tôi ra,ông đừng lại đây… đừng lại đây!!!!
-Khà khà cô em xinh đẹp như vậy kêu anh làm sao không lại cho được, nào ngoan đến đây để anh yêu cái nào????
Cô gáι tгêภ giường áo quần xộc xệch,ς.-ơ τ.ɧ.ể trắng muốt hiện lên toàn những vết xanh tím chứng tỏ bị bạo hành không ít.Cô ta Һσα̉пg ℓσα̣п la hét:
-Tên chó ૮.ɦ.ế.ƭ này mày tránh xa tao ra, mày là thằng biếи ŧɦái,, mày ħàɲħ ħạ tao suốt mấy ngày qua còn chưa chán hả,cút …cút mau!!!
Cô gáι kia không ai khác chính là Lệ,còn lão già đang dày vò cô ta là lão Thông bụng phệ hám gáι,sau khi anh biết toàn bộ sự thật,bác sĩ Hà đã kiểm tra cho cho biết cô ta chưa từng có dấu hiệu mang thai,hỏng thai càng không, điều này như một đòn chí ๓.ạ.ภ .ﻮ giáng vào đầu anh,hoá ra bấy lâu nay anh bị cô ta lừa xoay anh như chong chóng,sự thật như một đã kích khiến anh thẹn đến hoá giận, nhớ đến việc lão Thông có hứng thú với ς.-ơ τ.ɧ.ể của Lệ,anh không do dự ngay lập tức anh gọi điện cho lão Thông bán Lệ cho lão ta để đổi lấy việc hợp tác cho công trình ngoài Ninh Thuận, một cái giá quá hời với anh, đừng trách anh ɱ.á.-ύ lạnh vô tình vì cái thể loại như Lệ khiến anh không cách nào cảm thông và thương xót được.
Lão Thông là một tay có sở thích tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς Ьệпh hoạn,Lệ rơi vào tay lão ta thì ҳάc định chỉ còn lại một tấm thân tàn ma dại,đáng đời cho cô ta gieo nhân nào ắt gặp quả ấy.
—-
4 năm sau
-Bé Bông con đang làm gì thế???
-A mẹ về,mẹ đi làm về có mua gì cho Bông không mẹ?
Chị đến véo lấy gương mặt bầu bĩnh của Bông cưng chiều nói:
-Con đó chỉ nhớ quà không nhớ mẹ!!!
Cô bé chúm chím đôi môi đỏ hồng phụng phĩu nói:
-Nào có Bông thương mẹ, nhớ mẹ lắm.
-Ừ Bông lại đây mẹ bế xem nào,ôi nhớ Bông ૮.ɦ.ế.ƭ mất,Bông ở nhà với ngoại Bảy và dì Oanh có ngoan không?
-Ngoan lắm ạ.
Lúc này từ trong nhà đi ra tiếng của Oanh mắng yêu:
-Chị đừng có tin nó,con bé cả ngày nay cứ xem ti vi mãi thôi em nói cách nào cũng không chịu nghe chị ạ!??
Chị cau mày không vui hỏi Bông:
-Sao Bông lại hư thế,không nghe lời dì Oanh,Bông làm vậy cả mẹ dì Oanh và ngoại sẽ không vui biết chưa?
Bông hai mắt đỏ lên,cô bé chạy ra khỏi ʋòпg tay mẹ,đến lấy cái điều khiển ti vi mở đến kênh có đăng thông tin về một khu vui chơi thiếu nhi vừa mới mở cửa hoạt động cách đây vài hôm,Oanh lí nhí nói:
-Mẹ…mẹ…Bông muốn đến đây chơi,Bông muốn mẹ và dì đưa Bông đi công viên nước chơi,Bông muốn đi lắm mẹ!
Chị qùγ gối xuống đất ôm Bông vào lòng,yêu thương nói:
-Được rồi cuối tuần này cả nhà mình đi đến đó Bông chịu không?
Cô bé mở to tròn đôi mắt nhìn mẹ đầy vui vẻ,hôn một cái rõ kêu lên mặt chị nói:
-Ye…thích quá,bông yêu mẹ,yêu dì yêu ngoại nhất.
Oanh thấy vậy cũng cười, thật hết cách với con bé đáo để này,Oanh nhẹ nhàng nói với Bông:
-Bông vào phòng mở ipad lên học tiếng anh đi nhé,dì Oanh với mẹ nói chuyện một chút.
-Vâng ạ, Bông chào mẹ,chào dì Bông đi học bài đây ạ!???
Cô bé chạy chân sáo vào trong,chị vừa mới đi công tác ngoài Hà Nội về,Oanh cùng chị đến ghế ngồi xuống,chị mệt mỏi dựa hẳn đầu lên thành ghế,nhắm mắt lại,hai tay xoa xoa lên hai bên thái dương
Oanh đến tủ lạnh lấy cho chị chai nước lạnh để trước mặt chị nói:
-Chị uống cho đỡ khát,công việc vất vả lắm hả chị?
Chị uống một ngụm nước lớn,sau đó nói:
-Cũng không hẳn,Sơn sắp phải ra nước ngoài định cư, những thành viên còn lại trong ban giám đốc trước giờ vốn không để công ty của chị vào trong mắt cũng nhờ có Sơn ra mặt giúp đỡ họ không dám làm càng,nay cậu ấy đi rồi chắn chắn bọ họ sẽ dừng hợp tác với chúng ta!!!!
-Bọn họ đúng là cạn tàu ráo nán mà,nhớ năm trước nhờ công ty chị kịp thời xuất giúp cho họ hơn4 000 áo mới không bị bể hợp đồng, nếu không số tiền bồi thường hợp đồng kia họ gánh nổi không?Hừ….
Chị mỉm cười với Oanh:
-Được rồi,trách họ làm gì họ cũng là vì lợi ích cho công ty thôi.
Oanh không vui nói:
-Chị lúc nào cũng thế,cũng lương thiện nên bị người khác lợi dụng.Mà sao anh Sơn lại đi nước ngoài vậy chị,chị chỗ chị em em hỏi thật chị .. thật sự không có chút tình cảm gì với anh ấy sao ạ,hơn bốn năm anh Sơn bên chị như hình với bóng,chị không cảm động chút nào sao chị?
Chị trầm mặc im lặng hồi lâu chị mới nói:
-Chị có phải là gỗ đá đâu mà không có tình cảm, Sơn tốt với chị chị biết nhưng Sơn xứng đáng có được hạnh phúc bên người tốt hơn,chị từng đổ vỡ một lần rồi chị không muốn đi vào vết xe đổ cũ,yêu nhiều đau nhiều em hiểu không?
Oanh thở dài lấy làm tiếc nói:
-Anh Sơn yêu chị rất nhiều em là người ngoài còn cảm nhận được huống hồ chị là người trong cuộc.
-Tình yêu không phải chỉ có anh yêu tôi- tôi yêu anh là đủ,cũng chẳng có tình yêu nào mãi mãi đâu,em chưa yêu nên chưa biết được,thôi chị vào xem bé Bông học thế nào rồi,em nói với mẹ tối nay cả nhà mình đi ăn nhà hàng em nhé,còn nữa em sắp xếp công việc một chút cuối tuần gia đình mình đi công viên nước chơi nha.
-Em biết rồi.
Chị đứng lên định đi vào trong không nhịn được Oanh buộc miệng hỏi chị:
-Chị…có phải chị vẫn còn nhớ đến người đàn ông đó không!???
Chị khựng người lại trước câu hỏi của Oanh nhưng liền sau đó chị dứt khoát trả lời:
-Không! Với chị anh ta ૮.ɦ.ế.ƭ rồi.
Nhìn thấy đôi vai đang run lên của chị, Oanh thương chị mà nói thầm”
“chị đừng lừa mình dối người nữa,nếu không còn yêu sao tấm ảnh cưới của chị và người đàn ông đó chị vẫn cất kĩ trong ví,chị… anh ta không xứng với chị,chị là người tốt em mong chị sẽ có được bình yên trong đời”!!!
Thật ra yêu một người từng làm mình tổn thương không có gì phải xấu hổ, điêù đáng xấu hổ là chúng ta không dám thừa nhận đối diện mà kiêu hãnh vượt qua nó mà thôi.
Còn nữa