Rạn nứt – Chương 19

Rạn nứt – Chương 28
Rạn nứt – Chương 27
Rạn nứt – Chương 26
Rạn nứt – Chương 25
Rạn nứt – Chương 24
Rạn nứt – Chương 23
Rạn nứt – Chương 22
Rạn nứt – Chương 21
Rạn nứt – Chương 20
Rạn nứt – Chương 19
Rạn nứt – Chương 18
Rạn nứt – Chương 17
Rạn nứt – Chương 16
Rạn nứt – Chương 15
Rạn nứt – Chương 14
Rạn nứt – Chương 13
Rạn nứt – Chương 12
Rạn nứt – Chương 11
Rạn nứt – Chương 9
Rạn nứt – Chương 8
Rạn nứt – Chương 7
Rạn nứt – Chương 6
Rạn nứt – Chương 5
Rạn nứt – Chương 4
Rạn nứt – Chương 3
Rạn nứt – Chương 2
Rạn nứt – Chương 1

Nói là đi buổi khuya nhưng đến sáng hôm sau,con Huệ đi học nhóm rồi đèo chị ra bến bắt xe khách đi.

Chị tới Sài Gòn cũng đã hơn 2h chiều,chị mệt mỏi đi vào phòng tắm rửa cho sạch lớp bụi bẩn,xong xuôi chị lên phòng thả người nằm xuống giường,chị chẳng buồn gọi cho anh vì chị biết anh đang làm gì và ở đâu,chị mở laptop lên các trang web tìm kiếm chỗ cho thuê nhà nguyên căn.Tìm mãi đến mờ cả mắt nhưng chẳng có chỗ nào chị ưng ý.

Lúc này Sơn gọi cho chị,cũng vài hôm rồi chị và Sơn không liên lạc với nhau,chị nghe máy Sơn liền hỏi chị:

“Hai hôm nay tôi gọi chị không được,chị có chuyện gì sao”?

“không,tôi về quê giỗ Ba chồng nên điện thoại tôi để chế độ máy bay,tôi chỉ liên hệ công việc qua laptop thôi,có chuyện gì sao?”

“không gọi cho chị được nên tôi lo lắng thôi”!

“cám ơn cậu,mà tôi cũng đang đau đầu đây”

“sao thế,tôi giúp được gì cho chị không?

“chắc là không rồi”!

“chuyện gì chị nói thử xem biết đâu tôi giúp được”!

dù quen nhau chưa được bao lâu nhưng chị coi Sơn như một người em thân thiết chị cũng thành thật nói với Sơn:

“chẳng là tôi muốn tìm thuê chỗ ở tôi lên ๓.ạ.ภ .ﻮ kiếm mà chả ưng,chỗ thì rẻ nhưng không an toàn,chỗ lại mắc quá nhưng diện tích nhỏ hơn nữa cũng phức tạp”

Nghe vậy Sơn cười phá lên:

“ôi tưởng chuyện gì,trong ấy tôi có một căn hộ cho thuê,mai là hết hợp đồng rồi,chị không chê thì cứ đến đó ở tạm đi”!

“cậu đùa tôi đấy à,không biết tôi còn nghĩ cậu kinh doanh nhà đất đấy,đại gia ngầm là đây chứ đâu”

“chị lại trêu tôi,do tính chất công việc thôi,ngày trước làm ngoài đó tôi mua ở cho tiện,đến lúc chuyển ra Hà Nội,bán tôi thấy tiếc nên giữ lại.”

“Vậy à, nhưng thôi không cần đâu,làm phiền cậu thế tôi ngại lắm”!

“ngại gì tôi cho chị thuê chứ có cho không đâu mà ngại”

Nghe vậy chị liền nói:

“vậy thì tốt,mà khi nào cậu ra đây,tôi cần chỗ ở gấp nếu dọn đi trong hai ngày nữa thì tốt”

“Mai tôi bay ra Sài Gòn lúc ấy tôi dẫn chị đến đó cho chị xem”

“thế thì tốt quá, nhưng cậu đừng nói với tôi là vì tôi mà cậu bay ra đấy nhá”

“Chị ʇ⚡︎ự luyến quá,tôi ra xem tình hình sản xuất ở công ty chị như thế nào rồi về họp với ban giám đốc công ty tôi,tối về tôi gọi chị sau nhé, giờ tôi bận rồi”!

“ok,cậu cứ làm việc đi,cảm ơn cậu trước nhé”!

Sau khi tắt điện thoại chị tranh thủ dọn quần áo và đồ dùng cá nhân vào vali,chị đoán chắc tối nay anh không về,cũng tốt như vậy chị thấy thoải mái hơn nhiều,nhìn thấy còn sớm chị tranh thủ chạy xuống siêu thị bên kia đường mua gì đó về nấu ăn buổi chiều, lâu rồi chị không vào bếp nhớ đến món cá lóc om chuối ʇ⚡︎ự dưng chị lại thèm.

Loay hoay cả buổi chiều cũng đã nấu xong một bữa ra trò, ngửi thấy mùi mồ hôi tгêภ người chị nhanh vào tắm lại một lần cho sạch sẽ rồi trở ra bàn ăn, trước khi ăn chị lấy điện thoại chụp một tấm hình sau đó gửi cho Sơn kèm theo nội dung

“nhớ món này không, cậu xem tôi nấu cũng đâu ra đấy phải không”? Kèm theo cái icon mặt cười đầy đắc ý.

Chị đi đến giàn chén, với người lên lấy chén và đũa thì bất ngờ một ʋòпg tay từ sau gắt gao ôm lấy chị,toàn thân đầy mùi bια ɾượu,chị khó chịu phản kháng:

-Tránh ra anh làm gì thế?

Giọng anh lè nhè:

-Anh ôm vợ anh thì có gì sai?

-Anh không sai, nhưng tôi không thích,hơn nữa anh muốn ôm thì tìm cô ta,tránh ra.

Anh không những không tránh mà còn ôm chị càng chặt,giọng anh trầm thấp nói:

– Em đừng nhắc đến cô ấy được không?Để yên anh ôm một lúc thôi,em biết không vừa nãy ở phía sau thấy em tất bật nấu ăn như vậy anh liền nhớ về ngày trước,tan làm anh đèo em đi chợ rồi về em nấu cho anh ăn,lâu lắm rồi anh không trải qua cảm giác này anh thật sự rất nhớ!

Lời anh nói khiến chị ૮.ɦ.ế.ƭ lặng,đúng vậy cũng đã gần ba năm chị chưa bao giờ xuống bếp nấu cho anh một bữa,chị vô thức hỏi:

-Anh đã ăn gì chưa,ra bàn ngồi đi,để tôi lấy chén đũa.

Anh cứ tưởng là anh đang mơ,giọng anh khó tin hỏi:

-Thật không em?

Chị gật đầu đáp:

-Thì tôi cũng đã nấu rồi,thôi anh buông tôi ra,anh đi rửa mặt cho tỉnh đi rồi ra bàn ngồi,người anh toàn mùi bια ɾượu tôi ngửi không nổi!

Anh vui mừng nói:

_Anh..anh biết rồi!

Thấy anh như vậy chị không khỏi chua xót, một bữa cơm đơn giản giữa hai vợ chồng giờ đây với anh chị lại hết sức xa vời,chỉ có mỗi chị biết đây cũng là bữa cơm cuối cùng chị ăn cùng với anh.

Ăn uống xong,chị dọn dẹp rồi về phòng, một lúc sau anh sang gõ cửa phòng ngủ của chị,ban đầu chị không định mở nhưng thấy anh gõ mãi cũng phiền,chị khó chịu mở cửa phòng hỏi anh:

-Chuyện gì,anh ăn no rồi sao không ngủ đi hoặc đi thăm cô ta,gõ cửa phòng tôi làm gì?

Anh nhìn chị trong chiếc váy lụa hai dây,đôi gò bông tròn đầy lấp ló ẩn hiện dưới viền ren trước ռ.ɠ-ự.ɕ,ánh mắt anh tối lại đôi môi khô khốc,hơi thở gấp gáp,không nói lời gì anh lao vào chị,cúi đầu ghì chặt hôn lấy môi chị một cách ngấu nghiến.

Quá bất ngờ trước hành động của anh,sau khi đã tỉnh táo trở lại,chị biết anh đang định làm gì,chị hốt hoảng liền đưa hai tay lên chị dùng sức vội đẩy anh ra, nhưng sức của chị không kháng cự nổi so với sức lực của anh.Chị đấm mạnh vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh miệng ú ớ :

“Ưm…Bỏ…b…ỏ…ra…”

Anh bắt đầu mất kiểm soát,môi hôn chị còn tay thì łầɲ ɱò xuống liên tục xoa nắn nơi đẫy đà,bàn tay anh tham lam di chuyển liên tục không ngừng, như một luồng điện chạy qua chị vừa sợ hãï vừa có một cảm giác ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ khó tả,anh là chồng chị nên đã quá thân quen với ς.-ơ τ.ɧ.ể chị, anh biết đâu là nơi ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ nhất của chị, anh hôn áp sát chị đè chị nằm ℓêп gιườпg,chân anh kìm chặt giữa hai chân chị để chị không giãy dụa được.

Dục vọng lên cao anh không thể kiểm soát được hành động,anh thôi không hôn chị nữa mà cúi đầu vào bộ ռ.ɠ-ự.ɕ no tròn của chị, chiếc lưỡi điêu luyện không ngừng di chuyển từ bên này sang bên kia,tay anh một lần nữa łầɲ ɱò xuống phía dưới,khi anh chạm vào nơi ướt át đó,anh dùng tay thăm dò vào bên trong,lúc này một chút lý trí còn sót lại buộc bản thân chị phải tỉnh táo,chị cảm thấy vô cùng ทɦụ☪ nhã,chị chán ghét bản thân đã để cho ðụ☪ ϑọทջ thấp hèn lấn át đi lòng ʇ⚡︎ự tôn của chị,chị vùng vằn ngồi dậy,dùng hết sức bình sinh chị tát anh một cái thật mạnh,nước mắt giàn dụa cùng phẫn üất chị hét lên:

-Anh…cút ra ngoài cho tôi,anh xem tôi là gì hả,anh xem tôi là công cụ giải toả cho anh khi cô ta bầu bí đúng không??cút ra ngoài…cút ra….

Ăn trọn một cái tát như trời giáng của chị,anh lúc này mới tỉnh táo được vài phần,ánh mắt vẫn còn nhuốm chút ðụ☪ ϑọทջ,dù không muốn thừa nhận nhưng anh thật sự rất tham luyến ς.-ơ τ.ɧ.ể chị,anh ʇ⚡︎ự trách mình ngu muội tại sao người vợ tuyệt vời như vậy anh lại không biết trân trọng mà lại để lòng phải sa ngã trước những cám dỗ thấp hèn bên ngoài, giờ đối diện với sự thật rằng anh sẽ mất chị mãi mãi anh mới Һσα̉пg ℓσα̣п muốn giữ chị lại, nhưng anh biết chị sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Anh nhìn chị nước mắt giàn dụa ánh mắt phức tạp không nói nên lời,tranh thủ lúc anh buông lỏng chị vội vàng ngồi thụt lùi lại góc giường, chiếc váy ngủ xộc xệch nhăn nhúm đến khó coi,chị cầm vội cái mền lên che đi ς.-ơ τ.ɧ.ể gần như đã loã lồ trước mặt anh,giọng chị run rẩy:

-Anh ra ngoài cho tôi, đừng để ς.-ơ τ.ɧ.ể bẩn thỉu của anh chạm vào người tôi,tôi thật sự rất ghê tởm anh hiểu không?Tại sao chứ,tại sao anh lại phản bội tôi,tại sao lại có thể chung chạ với ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à khác?Anh có biết vừa lúc nãy thôi tôi cũng đã ๒ย.ô.ภ.ﻮ tђ.ả ๒.ả.ภ t.ђ.â.ภ mình cùng với anh nhưng may mắn chút lý trí còn lại đã cảnh tỉnh tôi nếu không tôi không thể tha thứ cho bản thân mình được!!

-Em nói đủ chưa?

-Chưa,tôi còn rất nhiều điều muốn nói nhưng hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh,anh làm ơn ra ngoài đi,tôi xin anh đó!!!Bàn tay của anh đã chạm vào cô ta làm ơn đừng dùng đôi bàn tay dơ bẩn đó chạm vào người tôi!!!

Những lời chị nói khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận,không nhịn được anh Һuпg Һᾰпg nhìn chị như một con thú dữ muốn ăn ϮhịϮ người,anh nhìn chị chằm chằm gằn giọng nói:

-Được,hôm nay tôi sẽ cho cô biết như thế nào gọi là ghê tởm,là dơ bẩn!!!

Nói xong anh hất cái chăn tгêภ người chị ra,dùng tay chụp lấy chân chị kéo chị về phía anh,tay anh giữ chặt cάпh tay chị,tay còn lại cởi bỏ thắt lưng,kéo khoá quần xuống cự vật hùng dũng hiện ra trước mặt,anh ƙ.é.ℴ ☪.ɦ.¡.ế.☪ ϑ.á.ƴ chị lên cao rồi trực tiếp tiến thẳng vào trong nơi tư mật,bị ҳâм cҺιếм bất ngờ chị đau đến quặn người,chị như vậy mà lại bị anh ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς,đau đớn ทɦụ☪ nhã,miệng liên tục gào lên:

-Đồ khốn anh bỏ tôi ra,anh là thằng tồi,tôi hận anh….hận anh….huhu

Ở bên tгêภ người chị,anh dùng sức liên tục ra vào miệng lẩm bẩm:

-Vậy thì em cứ hận tôi đi.Còn hận là còn yêu!