Nhân quả cuộc đời – Chương 9
Tác giả: Nguyễn Hiền
Mộc Trà tìm đến nhà Thanh Hương thì đúng lúc bà Hà cũng vừa về. Từ trong nhà nhìn thấy một cô gáι bụng bầu đến cổng thì bà cũng đã đoán ra, nhưng cố tình làm ngơ hỏi:
– Cô tìm ai?
Mộc Trà nhìn thấy bà Hà thì làm bộ vui mừng la lên:
– Trời ơi, bác không nhận ra con hả? con là Mộc Trà bạn của Thanh Hương nè. Ngày trước con đến hoài mà…
– Ủa, nghe nói cô đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc mà, sao lại ở đây?
– Bác ơi…con khổ lắm…
Nói rồi cô ta nức nở khóc có vẻ oan ức, chờ cho cô ta khóc một hồi, bà Hà mới lên tiếng:
– Cô lâu ngày đến chơi thì tôi cảm ơn, nhưng cái thứ đi ςư-ớ.ק chồng của bạn mình thì tôi đây không tiếp. Xin cô về cho…
Mộc Trà vẫn nức nở càng khóc to hơn:
– Bác ơi, cháu không có ý đó, do nhậu say rồi anh Kiệt anh ấy…huhu
– Ý cô muốn nói là lợi dụng thằng Kiệt nhậu say rồi cô gài bẫy nó chứ gì? sao cô khờ thế, trước khi muốn đổ cho ai thì cũng phải tìm hiểu chứ? cô đã biết thằng Kiệt tại sao mấy năm cưới con Hương mà chưa có con hay không?
Đang khóc nức nở nhưng khi nghe câu nói tгêภ của bà Hà thì cô ta im bặt, bà ta đang nói gì chứ? chẳng nhẽ bà ta biết hết rồi hay sao? Nhưng đã trót rồi thì cũng cố gắng cho tròn vở kịch. Cô ta làm bộ ngạc nhiên:
– Bác nói gì mà cháu không hiểu, cháu bị anh Kiệt ép uống say mà…
Bà Hà dường như hết muốn chịu đựng thêm nữa bèn chỉ tay ra cửa rồi nói lớn:
– Chuyện trai gáι của mấy người tôi không bận tâm, nể tình cô cũng đã từng là bạn con Hương mà tôi tiếp cô nãy giờ. Bây giờ xin cô về cho và cũng đừng làm phiền đến con gáι tôi, nếu không muốn tôi nói ra hết sự thật…
Mộc Trà chắp tay xin bà Hà:
– Cháu xin Bác tha cho cháu, cháu chót dại bị anh Kiệt dụ dỗ, bây giờ cháu lỡ có thai với anh ấy, con cháu sinh ra không thể không có cha, xin bác nói với Hương giúp cháu…
– Cô muốn con Hương nó giúp cái gì? mà tác giả của cái thai là ai thì phải tìm người đó chứ? sao lại không tìm hiểu gì hết trơn mà đổ cho thằng vô sinh…
Cô ta trợn tròn mắt ngạc nhiên:
– Bác vừa nói gì ạ? Bác nói ai vô sinh?
– Thì thằng Kiệt chứ còn ai vào đây nữa. Trước ngày nó lên đường thì vợ chồng nó đi khám sức khỏe, kết quả nó bị vô sinh chứ không phải con Hương. Nghe tin nó về mấy bữa nay mà lu bu cũng chưa gọi nó sang lấy tờ giấy kết quả…
– Cháu không tin, cái thai này là của anh Kiệt…
Bà Hà khẳng định làm cô ta tái mặt:
– Tin hay không cũng không quan trọng, khi sanh ra xét nghiệm ADN là biết ngay mà…
Mặc dù cô ta quay mặt đi để lau những giọt mồ hôi đang rỏ xuống, nhưng cũng không qua được mắt bà Hà. Làm như không biết điều đó, bà Hà tấп côпg tiếp:
– Thương cho đấng sinh thành quá vất vả lo cho cô ăn học, rồi lo tiền bạc cho cô đi xuất khẩu lao động, để rồi ทɦụ☪ nhã ê chề khi con gáι chửa hoang phải trở về. Cha mẹ cô còn dám ngẩng mặt nhìn bà con chòm xóm chứ…
Mộc Trà cũng không giữ nổi bình tĩnh mà hét lên:
– Con cháu có cha là anh Kiệt, Bác đừng ác miệng như thế, bộ Bác không sợ mang Ϯộι hay sao?…
– Thì tôi nói sai tôi chịu, việc gì mà cô phải hét lên thế? Cô nên nhớ rằng sự thật vẫn là sự thật. Còn bây giờ khôn hồn thì cô cút ra khỏi cái nhà đó…
– Dù bác có nói thế nào thì anh Kiệt cũng không tin, vì Bác là mẹ vợ cũ của anh ấy thì bao giờ cũng bênh con gáι. Cháu biết mình có lỗi với Thanh Hương nên đến đây xin lỗi cô ấy. Chúng cháu xa quê hương thiếu thốn tình cảm nên mới lỡ dại…
Dường như sức chịu đựng có hạn, bà Hà đứng dậy quắc mắt giận dữ:
– Xin mời cô về, còn nếu cô không về thì tôi gọi thằng Kiệt đến chở về, nhân tiện lấy tờ giấy kết quả vô sinh luôn…
Dù lỳ lợm đến mấy nhưng khi nghe bà Hà nói gọi Tuấn Kiệt đến lấy tờ giấy kết quả vô sinh thì cô ta hoảng sợ. Mặc dù không biết thực hư về những điều bà ta nói nhưng tốt nhất trong lúc này, cô ta chưa lấy được bất cứ thứ gì. Vừa về thì xảy ra đủ thứ chuyện, cha già mắc ᴅịcҺ ʇ⚡︎ự nhiên lại lăn ra Ьệпh phải đi Ьệпh viện, rồi bà già hắc ám lại lấy cớ chăm chồng mà lờ đi lời hứa với cô. Nếu bây giờ mà thông tin này đến tai Tuấn Kiệt và ông bả, thì có khi cô mất trắng số tiền đã đưa cho bả cũng nên…
Quay sang liếc xéo bà Hà, Mộc Trà ngúng nguẩy ra xe để về. Dọc đường cô ta không ngừng suy nghĩ cách gì đó phải chiếm được cái nhà trước khi mọi chuyện bị bung bét ra. Tạm thời dừng lại việc yêu cầu Thanh Hương và Tuấn Kiệt ly hôn. Hơn nữa cũng chỉ còn mấy ngày là anh Kiệt phải quay sang nước bạn để làm việc. Trong thời gian đó cô sẽ phải giải quyết xong, thử xem bà Lan có dám từ chối yêu cầu của cô không?
Nhưng cho dù có nằm mơ thì cô cũng không thể ngờ tất cả nội dung cuộc nói chuyện đã được bà Hà ghi âm lại. Lúc thấy cô ta xuất hiện ngoài cổng thì bà lấy điện thoại gài ghi âm và bỏ vào ngăn kéo bàn uống nước. Sau khi cô ta ra về thì bà lấy điện thoại ra kiểm tra lại xong gọi cho con gáι, từ đầu dây bên kia Thanh Hương lên tiếng:
– Alo, mẹ về đến nhà chưa?
– Mẹ vừa về để tiếp khách bất đắc dĩ nè…
– Ai vậy mẹ?
– Con thử đoán xem…
– Tốt nhất mẹ đuổi thẳng cổ hắn ta về, còn mặt dày mò đến nhà mình hay sao? Đồ phản bội…
– Con đoán là ai mà nói dữ thế?
– Không là thằng chồng của con thì còn ai vào đây nữa…
Bà Hà cười:
– Con đoán sai bét rồi, người đến nhà tìm con không phải thằng Kiệt mà là con Trà…
– Hả? con Trà dám vác mặt đến nhà mình?
– Không những vác mặt mà còn vác cả cái bụng bầu nữa…
– Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ. Thôi mẹ tiếp nó thì mẹ ráng chịu đi, con không bận tâm về nó nữa…
Bà Hà thầm nghĩ, may mà hôm nay con Trà đến đây lại gặp Bà, nếu gặp Thanh Hương rồi lại làm khổ con bé nữa. Sở dĩ bà chưa lên tiếng bởi bà muốn bà Lan phải nếm mùi cay đắng khi bị con Trà ħàɲħ ħạ. Bà ta đối xử với con gáι bà như thế nào thì bây giờ phải chịu thế ấy. Để rồi lúc biết sự thật việc vất vả chăm sóc con cháu không phải của nhà mình, thì bà ta mới nếm mùi cay đắng. Việc đuổi những người ấy ra khỏi nhà quá dễ, nhưng còn ông Việt. Sức khỏe ông ấy yếu do bị tai пα̣п chấn thương sọ пα̃σ. Hơn nữa Bà cũng muốn Tuấn Kiệt cũng phải chứng kiến sự thê thảm của mẹ mình, sự khinh bỉ đến ทɦụ☪ nhã khi bị cô ta lừa. Tất cả cũng là trả giá cho sự phản bội mà không ai có thể tránh được.
Bà biết nếu bây giờ mà nói ra thì quá nhẹ cho mẹ con bà Lan. Nếu biết sự thật thì bà ta sẽ lấy cớ đó mà chiếm đoạt số tiền và đuổi thẳng cô ta ra khỏi nhà. Bà muốn bà Lan phải nếm mùi đắng cay thì mới hả dạ. Người đàn bà ᵭộc ác và không có tính người, đã nhẫn tâm đuổi con gáι bà ra khỏi nhà trong đêm khuya. May mà không xảy ra chuyện gì, nếu không bà nhất định không tha cho bà ta…
Vừa về đến nhà thì bà Lan cũng ở Ьệпh viện về. Thấy cô gáι đi từ ngoài vào thì bà lên tiếng kiếm chuyện làm quà:
– Con bầu bí, cần gì thì nói chồng con nó mua chứ đi ra ngoài làm gì cho mệt, rồi nhỡ may…
Bà chưa dứt lời thì cô ta lên tiếng, không phải trả lời về câu hỏi vừa rồi, mà lại hỏi về vấn đề mà bà đang lo nhất:
– Ủa, mà hình như mẹ quên đã nói những gì rồi hay sao?
Bà Lan cũng chẳng vừa:
– Hứa thì vẫn còn đó, còn làm thì chưa rảnh. Cô không thấy nhà đang xảy ra chuyện gì hay sao? Ba chồng nhập viện mà cô đã hỏi thăm được câu nào chưa?
– Nhập viện thì ai chẳng có lúc phải nhập viện. Ngay tui đây mai mốt sanh cũng phải nhập viện thì có sao đâu? Chuyện bình thường mà…
– Thiệt hết chỗ nói, không bằng một phần của con Hương…
Vừa nghe chưa hết câu nói của bà Lan khi nhắc đến tên Hương, mặc dù đang bụng bầu, nhưng Mộc Trà đi nhanh lên đứng trước mặt bà Lan hỏi gằn từng tiếng:
– Bà vừa nói gì? Tôi cấm bà không được nhắc đến tên nó nghe chưa?
Vốn đã tức tối mấy ngày nay, bà Lan cũng nổi sung lên chỉ tay thẳng vào mặt cô ta quát:
– Mầy là cái thá gì mà có quyền cấm tao? Con Hương mặc dù nó không còn ở đây, nhưng tгêภ giấy tờ nó vẫn là vợ thằng Kiệt. Mầy đừng tưởng ỷ thế mang bầu mà làm càn nghe hôn, mấy ngày nay là tao chịu hết nổi rồi…
Dường như bà Lan đã đụng đúng chỗ yếu của mình nên Mộc Trà l*иg lộn gọi điện cho Tuấn Kiệt. Đang ở Ьệпh viện với Ba, thấy có cuộc gọi nên Tuấn Kiệt vội đi ra ngoài. Vừa mở máy thì tiếng Mộc Trà hét muốn ù tai làm anh phải đưa điện thoại ra xa. Từ đầu dây bên kia không hiểu có chuyện gì mà cô ta vừa nói vừa khóc:
– Anh đang ở đâu? Về nhà ngay cho tôi, bả ᵭάпҺ tôi sắp ૮.ɦ.ế.ƭ rồi đây nè…
Tuấn Kiệt lắc đầu. Chẳng cần hỏi thì anh cũng hiểu cô ta đang nói ai, những ngày bên xứ người thì tính nết cô ta đâu có dữ dằn như vậy. Không hiểu sao giờ bỗng nhiên thay đổi, hỗn láo và không coi ai ra gì, khiến nhà anh bị đảo lộn hoàn toàn. Anh bỗng cảm thấy lo sợ khi anh vắng nhà, với ai chứ với mẹ anh thì cũng ngang ngược không kém, và chuyện gì xảy ra cũng sẽ xảy ra thôi. Chắc anh tìm cách khuyên cổ về nhà mẹ ruột ở quê sanh xong con cứng cáp rồi trở lên cũng được.
Từ đầu dây bên kia, Mộc Trà nói một thôi một hồi mà không thấy Tuấn Kiệt trả lời thì càng điên tiết, cô ta gần như gào lên trong điện thoại:
– Bây giờ anh muốn làm sao? Anh muốn tôi ૮.ɦ.ế.ƭ đúng không? thôi được rồi để hai mẹ con tôi ra đường đâm đầu vào ô tô ૮.ɦ.ế.ƭ quách cho rồi. Tôi nguyền rủa cho dòng họ nhà anh tuyệt tổ tuyệt tông…
Cô ta chưa nói hết câu bỗng Bốp. Một cái tát như trời giáng của bà Lan vào mặt làm hai hàm răng vập vào môi gây chảy ɱ.á.-ύ. Hai mắt trợn ngược nhìn bà Lan chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, Cô ta rít lên:
– Bà ᵭάпҺ tôi?
Bà Lan cũng chỉ thẳng vào mặt cô ta mà dằn từng tiếng:
– Tao ᵭάпҺ đó, mày làm được gì tao? Nếu không vì cháu nội của tao thì mày mệt rồi, ở đó mà to mồm…
– Được rồi. Coi chừng tôi cũng không ở cái nhà này được rồi, vậy để tôi đi, nhưng yêu cầu bà trả lại tiền cho tôi…
– Tiền gì mà tiền, mày theo con trai tao vác cái ҳάc không về đây, bộ tưởng dễ lắm hả?
Không ngờ bà Lan trả lời quá trắng trợn làm Mộc Trà tức giận, mặt tái xanh, hai mắt trợn ngược làm bà Lan vô cùng hoảng sợ vội gọi cho con trai:
– Con ơi về nhanh lên…
Quá mệt mỏi khi vừa nghe Mộc Trà la lối om xòm, giờ lại đến mẹ gọi làm Tuấn Kiệt cũng không giữ nổi bình tĩnh hét lên:
– Mẹ có để cho con sống không hả? hết cô ta rồi giờ lại đến mẹ. Bộ mấy người rảnh quá hay sao mà gây hết chuyện nọ đến chuyện kia?
Nói xong anh cúp máy. Thấy vậy ông Việt khuyên con trai:
– Con nghe xem mẹ mày nói gì? chuyện gia đình xào xáo cũng do mày gây nên. Con Hương nó ngoan hiền như thế mà phản bội nó…
Tuấn Kiệt không bình tĩnh bịt hai tai hét lên:
– Thôi Ba đừng nói nữa được không? con cũng muốn điên rồi đây…
Ông Việt lắc đầu, ông không ngờ cuối đời lại phải chứng kiến những chuyện như thế này. May mà ông còn giữ được cái nhà, nếu không nhanh tay thì không biết còn những chuyện gì xảy ra…