Nhân quả cuộc đời – Chương 8
Tác giả: Nguyễn Hiền
Khi chỉ còn lại một mình, bỗng bà Lan cảm thấy lo sợ. Bà không ngờ cô gáι Mộc Trà lại ghê gớm đến như vậy, khác hẳn với giọng nói hết sức nhẹ nhàng của cô gáι nói chuyện với bà qua điện thoại. Bà tưởng cứ hứa cho có về tương lai ngôi nhà này, trước sau cũng thuộc quyền thừa kế của Tuấn Kiệt nhưng cô ta không chịu. Lúc đầu cô ta yêu cầu xây nhà mới nhưng sau lại đổi ý, chỉ yêu cầu giữ quyền lợi cho con trai, bằng một bản di chúc của hai ông bà để lại cho cháu nội sắp ra đời. Ngược lại cô ta sẽ đưa một số tiền lớn để ông bà dưỡng già. Vì muốn lấy số tiền đó nên bà thuê ᴅịcҺ vụ bên ngoài làm di chúc giả để đối phó với cô ta. Nhưng bà đã nhầm khi vừa bước chân vào nhà thì cô ta đã hống hách không xem ai ra gì. Người thứ hai làm bà không yên tâm đó là ông Việt, bởi rất nhiều lần hết nói nhẹ đến nói nặng nhưng ông ấy nhất quyết không cho bà đứng chung tên trong sổ đỏ. Vậy thì hà cớ gì mà ông ấy chấp nhận cho cô ta thừa kế chứ. Nhưng với ai chứ với bà Lan thì không bao giờ đầu hàng, Bà thuê người lập di chúc giả, bà ký tên rồi lựa lúc ông Việt ngủ say lăn tay là xong. Vấn đề là cô ta yêu cầu bà phải giao sổ đỏ cho cô ta giữ, đã mấy lần bà lục tìm nhưng tuyệt nhiên không thấy…
Đang mải suy nghĩ tìm mưu tính kế để đối phó thì bà nghe tiếng Rầm từ phòng ông Việt. Bà vội chạy vào thì hốt hoảng khi thấy ông Việt nằm dưới đất, bà lay gọi nhưng không thấy ông trả lời thì vội vàng gọi cho Kiệt:
– Con ơi…
Đang ôm Mộc Trà nằm ngủ sau 6 tiếng bay liên tục mệt mỏi nên Tuấn Kiệt không biết gì. Bà Lan phải gọi đến lần thứ hai thì Tuấn Kiệt mới nghe máy, vừa mở điện thoại thì anh giật mình khi từ đầu dây bên kia tiếng bà Lan hốt hoảng:
– Kiệt ơi…
– Có gì không mẹ, con nghỉ một chút rồi chiều con về…
– Con về đưa Ba đi Ьệпh viện nhanh lên…
Chỉ cần nghe đến thế, Tuấn Kiệt tỉnh hẳn ngủ rồi vừa mặc quần áo vừa hỏi mẹ:
– Mẹ vừa nói cái gì? tại sao mà Ba lại phải đi Ьệпh viện chứ?
– Mẹ cũng không biết, chỉ nghe tiếng động trong phòng, khi mẹ vào tới nơi thì Ba con té sóng xoài dưới đất. Giờ không biết gì nữa…
– Được, mẹ đừng quá lo lắng, con về ngay…
Trước khi ra khỏi phòng, anh cúi xuống nói với Mộc Trà:
– Mẹ gọi điện nói Ba bị té trong phòng, anh về một chút rồi quay lại ngay…
Mộc Trà nghe nói thì không trả lời mà chỉ gật đầu rồi lại ngủ tiếp. Tuấn Kiệt vội rời khỏi phòng xuống vẫy Taxi về nhà. Bà Lan đón con ngay từ cửa rồi luôn mồm trình bày làm Tuấn Kiệt thêm sốt ruột:
– Sao dạo này mẹ nói nhiều thế? Mẹ yên lặng một chút được không?
– Cái gì?
Hết cô gáι Mộc Trà giờ lại đến con trai bà nói Bà phải im lặng là sao? Có bao giờ tụi nó ỷ lại mình có tiền mà coi thường cha mẹ không ra gì hay không. Nhưng bà chưa kịp phản ứng thì thấy Tuấn Kiệt cõng ông Việt ra xe Taxi rồi chạy luôn, làm Bà vội vàng chạy ra gọi với theo:
– Ơ kìa…chờ mẹ đi với…
Nhưng xe Ta xi đã chạy xa rồi nên có thể anh không nghe được tiếng của bà gọi. Bực bội quay vào nhà, bà thẫn thờ không hiểu nổi những gì đang xảy ra. Tại sao cả nhà lại đối xử như vậy với bà chứ? giờ bà có muốn đi lên Ьệпh viện với ông Việt thì cũng không biết Ьệпh viện nào mà đi. Chợt bà nghĩ tại sao lúc này lại không lục tìm quyển sổ đỏ chứ? nhất định là ông ấy cất đâu đó trong cái nhà này. Nhưng thật kỳ lạ là bà gần như lục tung khắp phòng, thậm chí rũ từng cái quần cái áo mà tuyệt nhiên không có. Bà thẫn thờ đi ra ngoài, chợt bà nhớ đến phòng con trai, có bao giờ ông ấy giấu ở đó không? thôi thì nhân tiện dọn hết đồ đạc của Thanh Hương để vài ngày Mộc Trà còn về nghỉ ngơi. Bây giờ bà rất cần lấy lòng cô ta, chẳng dại gì mà gây căng thẳng mà làm gì?
Tìm khắp phòng con trai, bà cũng không tìm thấy quyển sổ đỏ để đâu thì lấy làm ngạc nhiên. Chợt nhớ đến con dâu cũ, bà chợt hỏi có bao giờ ông Việt gửi cô ta cầm không? Rõ ràng trước ngày cô ta về lấy đồ thì bà còn nhìn thấy ông ấy để trong tủ, nhưng tại sao bây giờ lại không thấy. Nhưng tất cả cũng chỉ là dự đoán. Nếu giả sử khi hỏi mà cô ta chối hoặc hỏi bà lấy để làm gì? tại sao không hỏi ông Việt mà lại hỏi cô ta? Trong khi chính bà đã đuổi cô ta ra ngoài khi giữa đêm…
Nhìn Đống đồ đạc bừa bãi dưới nền nhà mà làm Bà ngao ngán. Cũng chẳng cần sắp xếp gọn gàng, mà bà vơ đại mấy cái bao rồi nhét hết vào đó. Sau dó cũng chẳng biết để đâu, bà mang sang phòng ông Việt nhét xuống gầm giường. Xong việc bà bỗng cảm thấy mệt, bà Lan chợt lo lắng khi mới ngày đầu Mộc Trà trở về mà nhà đã đảo lộn lên thế này. Nếu cô ta ở đây rồi khi sanh nở thì người chăm sóc cô ta không ai khác mà chính là bà, và điều đó không bao giờ bà chấp nhận…
Chợt tiếng chuông điện thoại kêu làm bà giật mình. Từ đầu dây bên kia, tiếng Tuấn Kiệt tỏ ra mệt mỏi:
– Sao mẹ không đến Ьệпh viện với Ba? Mẹ ở nhà mà không thấy khó coi à?
Bà Lan muốn nổi điên, từ hồi giờ bà đã nhường nhịn hay nói cách khác là im lặng để cho yên cửa yên nhà, nhưng hết đứa này đến đứa khác lấn át bà, vậy bà là gì ở cái nhà này chứ? Bà Lan hét lên:
– Mày có im không hả?
Bị bất ngờ, Tuấn Kiệt không hiểu đầu đuôi tại sao mẹ lại quát mình nên hỏi lại:
– Tại sao mẹ lại la con? Bộ con nói không đúng hay sao?
– Thế tao hỏi mày, khi mày đưa ông ấy ra xe rồi đi luôn, tại sao không chờ tao đi cùng, rồi biết Ьệпh viện nào mà đến hả?
Lúc này Tuấn Kiệt mới thấy mình sơ xuất bèn xin lỗi:
– Thật sơ ý quá, con xin lỗi mẹ…con làm thủ tục cho Ba nhập viện rồi, giờ con về lấy đồ rồi chở mẹ vào viện luôn…
Nghe thấy thế, bà Lan vội vàng soạn mấy bộ đồ vào giỏ ҳάch rồi ngồi đợi. Khoảng 30 phút sau thì Tuấn Kiệt cũng về tới. Vừa bước vào nhà thì anh đi ngay vào phòng định lấy gì đó, nhưng chợt sững lại khi thấy căn phòng trống không thì ngạc nhiên hỏi mẹ:
– Mẹ vừa làm gì trong phòng con vậy hả? đồ của Thanh Hương đâu hết rồi?
Bà Lan bữu môi:
– Thanh Hương. Nghe tình cảm quá ta, nếu còn yêu vợ thì tại sao lại có con với người khác chứ?
Không hiểu sao khi nghe câu nói đó thì Tuấn Kiệt nổi ҟҺùпg:
– Tại ai mẹ biết không? bao nhiêu tiền con gửi về cho mẹ để sửa nhà, nhưng mẹ để đâu? Tại sao bây giờ con hỏi thì nói không có tiền. Gần hai năm trời con không gửi về cho cô ấy, bây giờ tiền cũng không có thì biết ăn nói như thế nào? Con biết con không kìm chế được bản thân mà sa vào ái tình với Mộc Trà là con sai, nên con phải trả giá bằng hạnh phúc gia đình của mình. Nhưng Thanh Hương không có Ϯộι, mẹ không được đụng vào căn phòng này, trừ phi cô ấy ʇ⚡︎ự mang đi…
– Mày nói nghe dễ hén? Liệu con Mộc Trà nó có để cho mày yên thân hay không?
– Con sợ gì chứ? con cũng mệt mỏi lắm rồi. Mẹ cầm tiền của cô ấy thì ráng mà chăm cho tốt…
Bà Lan ngạc nhiên:
– Mày vừa nói cái gì? bộ biến bà già này thành ô xin hay sao?
– Ủa, cổ đưa tiền cho mẹ mà, chẳng nhẽ mẹ không đồng ý mà lại nhận tiền của người ta?
Bà Lan cứng họng, nhưng bà nghĩ chẳng nhẽ cô ta gửi về cho bà có 500 triệu mà vừa muốn lấy nhà, vừa biến bà thành ô xin hay sao? Đừng có mà nằm mơ nghen con…nghĩ vậy bà nói với con trai:
– Nói gì thì nói, hai đứa bây thuê người về hầu hạ, mẹ già rồi sức khỏe đâu mà làm chứ?
– Vậy mẹ trả tiền cho cổ đi, để cổ đi thuê người làm, chứ nhận tiền của cổ mà không làm thì khó coi lắm. Con về chỉ được mấy ngày là phải sang bển đi làm. Mẹ làm sao cho khéo nha mẹ…
Sở dĩ Tuấn Kiệt không muốn ở lại lâu bởi anh sợ phải giáp mặt với Thanh Hương. Tốt nhất trong thời gian này anh đăng ký tạm trú cho Mộc Trà và giao cho mẹ chăm sóc. Anh lấy cớ sang đi làm kiếm tiền, nhưng sự thật là trốn chạy không dám đương đầu với sự thật. Anh biết ăn nói thế nào với cô đây? trong khi Mộc Trà là bạn còn anh là chồng…
Anh cũng biết với tính cách của mẹ lại gặp tính ngang bướng của Mộc Trà, thì cái nhà này quả là không yên ổn. Càng nghĩ anh lại càng thương sức chịu đựng của Thanh Hương. Nếu một ngày cô ấy trở về, và thấy người phụ nữ khác ở trong phòng mình thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Anh thấy mình quá hèn nhát, ʇ⚡︎ự làm nhưng không ʇ⚡︎ự chịu, mà đùn đẩy trách nhiệm cho người khác…
– Không vào viện hay sao mà còn ngồi đó?
Tiếng bà Lan cất lên làm anh giật mình vội đứng dậy. Khi hai mẹ con đến nơi thì ông Việt đã được các bác sỹ đưa đi làm xét nghiệm, chụp Xquang đầu xem cú té có ảnh hưởng đến пα̃σ hay không? Hai mẹ con đành ngồi chờ ở băng ghế ngoài. Tuấn Kiệt tỏ ra bực mình khi Mộc Trà liên tục gọi vào máy hết đợt này đến đợt khác, mà nội dung cuộc gọi chẳng có gì ngoài câu hỏi anh đang ở đâu? Làm gì? thậm chí nhanh lên về với cô ta. Bỗng anh lại thấy nhớ Thanh Hương. Những lúc gia đình xảy ra chuyện gì là cô ấy gánh vác hết để mẹ chồng nghỉ ngơi, còn chồng yên tâm làm việc. Còn Mộc Trà thì sao? Cô ta chỉ biết bản thân mình mà thôi. Nhưng tất cả đều đã quá muộn, có muốn níu kéo cũng không còn cơ hội nữa…
Tiếng chuông điện thoại của Mộc Trà lại gọi tới, chắc cô ả đã ngủ dậy và thấy đói bụng nên gọi anh về. Tuấn Kiệt có cảm tưởng mình không còn là chính mình mà cũng đã trở thành ô xin từ hồi nào. Anh cũng mất bình tĩnh nên trả lời gắt gỏng:
– Em gọi gì mà gọi hoài thế hả?
– Anh đang ở đâu? Đừng nói rằng anh đang ở bên con Hương nha…
– Anh quá mệt mỏi với em rồi, chẳng nhẽ em nói hoài câu đó mà không thấy chán hay sao?
– Nếu anh không muốn em nhắc đến nó nữa thì anh ly hôn đi, tại sao lại không làm chứ?
– Cái gì cũng phải từ từ chứ? trước hết phải tập trung lo cho Ba, rồi lo đăng ký tạm trú cho em…
Anh chưa nói xong thì cô ta cắt ngang:
– Tôi nghe câu nói này bao nhiêu lần rồi, nếu anh coi tôi là vợ thì việc gì phải tạm trú? Anh nên nhớ trong bụng tôi đang mang thai con của anh, tôi có thể kiện anh Ϯộι hϊếp da^ʍ nữa đấy…
Tuấn Kiệt buông thõng hai tay tỏ ra mệt mỏi, anh đã đi hết cái sai này đến cái sai khác. Không hiểu sao lúc này anh chỉ muốn thời gian trôi đi thật nhanh để đến ngày anh trở sang bển đi làm cho rảnh nợ. Rồi cô ta với mẹ anh muốn ra sao thì ra, anh cũng không can thiệp nữa…
Dường như cũng đoán biết được ý định của Tuấn Kiệt nên Mộc Trà không chịu ở khách sạn nữa mà một hai đòi trở về nhà. Không những thế cô ta còn ép Tuấn Kiệt phải ly hôn dứt điểm với Thanh Hương để hợp pháp kết hôn với cô ta. Nếu không thì đừng hòng mà bỏ đi như vậy…
Lợi dụng lúc Ba đang Ьệпh để Tuấn Kiệt kéo dài thời gian, anh hứa với cô ta sau khi Ba ra viện thì anh sẽ gặp vợ cũ để ly hôn. Một bên thì hối thúc còn một bên thì cố tình kéo dài khiến cuộc sống hết sức mệt mỏi. Thấy tình hình có vẻ không ổn và không nên kéo dài. Mộc Trà quyết định đến gặp Thanh Hương. Vì là bạn với nhau nên cô tin rằng Thanh Hương sẽ đồng ý, chẳng nỡ lòng nào mà cô ấy từ chối để chứng kiến đứa con trong bụng Mộc Trà sinh ra không có cha…