Nhân quả cuộc đời – Chương 7

Nhân quả cuộc đời – Chương 31
Nhân quả cuộc đời – Chương 30
Nhân quả cuộc đời – Chương 29
Nhân quả cuộc đời – Chương 28
Nhân quả cuộc đời – Chương 27
Nhân quả cuộc đời – Chương 26
Nhân quả cuộc đời – Chương 25
Nhân quả cuộc đời – Chương 24
Nhân quả cuộc đời – Chương 23
Nhân quả cuộc đời – Chương 22
Nhân quả cuộc đời – Chương 21
Nhân quả cuộc đời – Chương 20
Nhân quả cuộc đời – Chương 19
Nhân quả cuộc đời – Chương 18
Nhân quả cuộc đời – Chương 17
Nhân quả cuộc đời – Chương 16
Nhân quả cuộc đời – Chương 15
Nhân quả cuộc đời – Chương 14
Nhân quả cuộc đời – Chương 13
Nhân quả cuộc đời – Chương 12
Nhân quả cuộc đời – Chương 11
Nhân quả cuộc đời – Chương 10
Nhân quả cuộc đời – Chương 9
Nhân quả cuộc đời – Chương 8
Nhân quả cuộc đời – Chương 7
Nhân quả cuộc đời – Chương 6
Nhân quả cuộc đời – Chương 5
Nhân quả cuộc đời – Chương 4
Nhân quả cuộc đời – Chương 3
Nhân quả cuộc đời – Chương 2
Nhân quả cuộc đời – Chương 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

Nhìn thấy con gáι có vẻ đau khổ lẫn hận thù, Bà Hà vô cùng đau lòng. Thử hỏi có bậc cha mẹ nào mà cam chịu nhìn con gáι mình đau khổ chứ. Bà còn nhớ ngày con gáι dẫn người yêu về ra mắt, bà thấy cậu ta cũng hiền lành, ăn nói ʇ⚡︎ử tế. Ngay cả mấy năm hai đứa lấy nhau mà chưa có con thì Kiệt cũng không tỏ ra buồn rầu hay trách móc, ngược lại con rể còn bênh vợ mỗi khi bị mẹ la rầy. Vậy mà tại sao chỉ mới xa vợ đi sang xứ người làm việc, thì con rể lại thay đổi như thế. Rõ ràng bà biết có sự tác động của bà Lan trong chuyện này nhưng bà chưa lên tiếng. Bởi bà nghĩ một khi mà sui gia can thiệp vào thì mọi chuyện dù nhỏ cũng biến thành to. Chính vì thế mà bà im lặng…

Nhưng nhìn con gáι đau khổ thế này thì bà không cam lòng, bà nói với con:

– Con gọi điện nói ông Việt nhập viện đi…

Thanh Hương ngạc nhiên:

– Sao lại nhập viện hả mẹ? Ba chồng có Ьệпh gì đâu?

– Suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể, đau đầu đau bụng gì cũng là Ьệпh. Thà ổng nằm Ьệпh viện còn hơn ở nhà chứng kiến những việc trướng tai gai mắt…

– Đúng rồi. Để cho bà Lan nếm mùi con dâu mới, Mộc Trà là bạn nên con hiểu rõ tính nó hơn ai hết, mà nó lại gặp bà Lan thì vui biết mấy…

Bà Hà nhắc nhở con gáι:

– Mẹ cấm con không được nói như thế, ở đời đều có luật nhân quả. Ai làm sai người đó chịu, nhưng phận làm con tuyệt đối không được buông những câu từ như thế. Bộ bà ấy đau khổ thì con vui lắm hay sao?

– Con xin lỗi mẹ, để con gọi điện cho Ba Việt…

Cô vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông, vừa nhìn màn hình cô nói với mẹ:

– Là Ba Việt gọi đến, sao thiêng thế không biết, vừa nhắc là có ngay à…

– Con nghe máy đi, xem ổng nói gì rồi nói ổng nhập viện đi, cử cậu Khải chăm sóc…

– Dạ mẹ…

Không hiểu sao Thanh Hương bỗng cảm thấy hồi hộp khi nói chuyện với ông Việt, mặc dù chỉ qua điện thoại và không phải lần đầu tiên. Phải chăng cô chưa sẵn sàng để nghe thông báo về tin Tuấn Kiệt đã trở về.

Nhìn vẻ chần chừ của con gáι thì bà Hà hiểu rằng con gáι vẫn còn tình cảm với chồng. Kể cũng đúng thôi, bởi vợ chồng vẫn đang mặn nồng thì một trong hai người thay đổi. Cho dù có là sự thật hay cho cùng dẫu phải ly hôn thì cũng chẳng vui vẻ gì. Bà thương con, hiểu hoàn cảnh mà con đang phải đối mặt. Nhưng bà hoàn toàn bất lực, tất cả các bằng chứng bà đang cầm trong tay đây, nếu một lúc nào đó đành phải chưng ra thì cũng là giải pháp cuối cùng. Bởi nó chỉ gây đau khổ cho con người cho dù đó là ai. Chính vì thế Bà chưa cho con gáι biết rằng người vô sinh chính là Tuấn Kiệt, rằng anh ta đang bị lừa. Chỉ có một việc mà bà thắc mắc, đó là tại sao ông Việt lại giao tài sản cho con gáι bà mà không phải là Mộc Trà, người đang mang thai của cháu nội ông. Trong khi Thanh Hương không có con, nếu một ngày nào đó hai đứa ly hôn thì xem ra chẳng còn gì để níu kéo nữa…

Thấy con gáι cứ cầm điện thoại vẫn đang đổ hết hồi chuông này đến hồi chuông khác thì bà Hà cầm lấy điện thoại và bấm nút nghe:

– Alo, chào ông sui…

Từ đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên bởi người nghe máy là bà sui chứ không phải là con dâu. Biết ông Việt bị bất ngờ, bà Hà nói tiếp:

– Cháu Hương sẽ gọi cho ông sau, nhưng có một điều là ông nên nhập viện vì một lý do nào đó, nếu ông không muốn gặp người ông không muốn gặp…

– Tôi hiểu ý của bà, nhưng tôi chỉ muốn báo cho con dâu một tin quan trọng…

– Là con trai Tuấn Kiệt và cô gáι kia sắp về đúng không?

– Tại sao bà biết? thế con dâu biết chưa? Tôi thương nó quá…

Bà Hà im lặng một hồi như kìm nén ҳúc ᵭộпg. Lát sau bà nói:

– Cháu Hương biết rồi, cảm ơn ông đã thương nó…

– Tôi sẽ chờ xem mặt mũi kẻ đã phá nát hạnh phúc người khác thế nào?

Bà Hà thăm dò:

– Cô ta đang mang thai cháu nội của ông mà ông lại nói thế nghe sao được…trong khi con Hương mấy năm trời mà không có con…

Bỗng ông Việt buột miệng nói lên:

– Con dâu không có lỗi…

Hình như biết mình đã buột miệng nói ra câu như thế nên ông im bặt. Nhưng chính câu nói ấy khiến bà Hà giật mình, phải chăng ông Việt cũng biết con trai mình vô sinh nên mới nói như thế. Rõ ràng ông ấy đã biết cô gáι không phải mang thai cháu nội của mình, nên ông đi trước một bước bằng cách gửi tài sản hương hỏa của gia đình cho Thanh Hương giữ hộ. Điều đó là đúng hay còn lý do gì khác nữa? mải suy nghĩ mà ông Việt tắt máy từ hồi nào mà bà cũng không biết. Mãi khi Thanh Hương nhắc thì bà mới nhớ:

– Ba Việt nói gì mà mẹ ngẩn người ra thế?

– À,…thì ổng tưởng con chưa biết nên điện báo cái tin kia ấy mà…

– Vậy khi mẹ nói Ba Việt nhập viện thì Ba có chịu không?

– Chắc không, bởi ổng nói muốn gặp mặt cô Mộc Trà. Mẹ nghĩ tình hình cũng không đơn giản. Thôi thì cứ xem sao rồi tính…

Thanh Hương giờ có vẻ bình tĩnh hơn liền nói:

– Để con gọi cho Ba Việt một lần nữa, khuyên xem Ba có chịu không?

– Mẹ nghĩ con không nên gọi, bởi đang nói mà ổng tắt máy đột ngột, rất có thể mấy người kia đã về đến nhà…

Thanh Hương thẫn thờ, hai mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Cô không biết khi về đến nhà, và bước vào căn phòng của hai vợ chồng mà không thấy cô, thì cảm xúc của Kiệt thế nào? liệu trong đầu anh ta có còn nghĩ đến cô không? có lo lắng xem hiện nay cô đang ở đâu? Điều đó chắc chắn bà Lan đã nói cho anh biết. Nhưng còn Mộc Trà? Anh sẽ cho cô ta vào ở ngay căn phòng của hai vợ chồng hay ở đâu? Nhà chỉ có ba phòng, hai vợ chồng ở một phòng còn hai phòng thì ông bà ở. Ông yếu nên đêm thường гêภ la làm bà không ngủ được, chẳng nhẽ cô ta lại chịu vào đó ở?

Mọi việc xảy ra không ngoài dự đoán của Thanh Hương. Vừa bước vào nhà là Mộc Trà cau mặt la mệt muốn đi nghỉ, mà không cần biết phải đến chào cha chồng, cho dù ông không ra đón mà đang ở trong phòng. Không còn cách nào khác Tuấn Kiệt đành đưa cô ta vào phòng của hai vợ chồng. Hơn hai năm xa căn phòng hạnh phúc và người vợ mà anh bỗng khựng người lại. Căn phòng cũng như mọi vật dụng vẫn còn đây nhưng Thanh Hương giờ ở đâu. Bỗng tiếng hét của Mộc Trà không chỉ làm anh giật mình mà cả bà Lan đang ở ngoài cũng chạy vào hốt hoảng:

– Có chuyện gì thế? Con dâu có đau ở đâu không?

– Mẹ hỏi con trai của mẹ á, con đã nói trước rồi mà không ai chịu hiểu là sao?

– Nhưng con phải nói rõ thì mọi người mới biết chứ?

– Mẹ im đi, lải nhải nói nhức cả đầu…

– Cái gì?

Bà Lan giật mình không tin được những gì mà mình vừa nghe thấy. Nhưng bà cũng kịp im lặng bởi nếu làm căng thì con dâu sẽ đòi lại tiền. Thôi thì im lặng một chút cũng không sao? Nó đi đường xa vất vả lại bầu bí thế kia, có cáu gắt một chút cũng là lẽ đương nhiên…

Trong phòng, tiếng Tuấn Kiệt đang khuyên vợ:

– Em vừa nói gì thế hả? vừa mới gặp mặt mà ăn nói như vậy hay sao?

– Thì em có nói gì đâu, tại mẹ cứ lải nhải bên tai nên em nói mẹ đừng nói nữa. Nhưng còn anh thì sao? Anh đã hứa thế nào trước khi trở về…

– Thì có gì đâu chứ, vừa về đến nhà là em khó chịu rồi…

Mộc Trà nổi ҟҺùпg:

– Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn rồi, anh đã hứa thế nào? phải dẹp hết tất cả những gì còn dính đến con Hương. Tôi không muốn có bất kỳ đồ gì của nó ở trong căn nhà này. Vậy tại sao đồ đạc vẫn còn y nguyên. Có phải anh muốn trêu tức tôi không?

– Thì anh dọn nhưng cũng phải từ từ chứ…

Tuấn Kiệt chưa nói hết câu thì ông Việt từ trong đi ra, nghe trọn câu nói của Mộc Trà, bèn chỉ thẳng tay vào mặt cô ta mà hét lên:

– Cô là ai mà vào đây dám lôi đồ của con dâu tôi ra khỏi cái phòng này. Nếu thằng Kiệt mầy dám làm điều đó thì hãy bước qua ҳάc tao rồi mới ra khỏi cửa phòng…

Ông Việt vừa nói vừa thở hổn hển làm Tuấn Kiệt tỏ ra lo lắng:

– Ba bình tĩnh đi Ba, chỉ là hiểu nhầm thôi…

– Tao nghe rõ ràng, cô ta là ai? mời cô ra khỏi nhà tôi ngay…

Bà Lan đang ở trong phòng, nghe thấy thế vội chạy ra bịt miệng chồng, đồng thời lôi ông vào phòng rồi đóng cửa lại. Lúc này ở ngoài chỉ còn hai người, Tuấn Kiệt vội xoa dịu vợ:

– Ba anh không khỏe, hơn nữa từ ngày bị tai пα̣п nên thần kinh cũng có vấn đề…

Mộc Trà bặm môi:

– Tại sao lại để một cha già thần kinh ở trong nhà chớ, có khi xảy ra án ๓.ạ.ภ .ﻮ không chừng…

– Thôi bây giờ anh chở em ra khách sạn nghỉ mấy ngày, để anh thu dọn nhà xong rồi hãy về…

Miệng nói nhưng tay anh đã kéo cô ta đi. Thật lòng khi bước chân vào căn phòng của hai vợ chồng. Tuấn Kiệt cũng không muốn dọn tất cả những gì liên quan đến Thanh Hương, bởi đó là kỷ niệm. Hiện nay Thanh Hương vẫn đang là vợ anh hợp pháp, cũng chỉ vì xa vợ lâu ngày mà anh không vượt qua được cám dỗ của Mộc Trà, rồi không ngờ cô ta có thai. Chính cái thai và mẹ anh tác động mà anh không dám nhìn mặt vợ cho dù chỉ là tгêภ điện thoại. Khi còn chưa về Việt nam, anh đã quyết tâm gạt bỏ hình bóng vợ ra khỏi đầu mình. Nhưng không hiểu sao khi trở về căn phòng của hai vợ chồng thì những ký ức bỗng ùa về làm anh hối hận. Nhưng tất cả có lẽ cũng đã muộn rồi, sự xuất hiện của Mộc Trà khi nói chuyện với cha mẹ làm anh giật mình. Khi còn ở Hàn quốc thì cô ấy luôn mềm dịu, chưa một lần nói hỗn với anh. Vậy tại sao với cha mẹ thì cô ấy lại như thế? Phải chăng cũng vì cô ta đã chuyển tiền cho mẹ và nghĩ rằng căn nhà này là của cô ta? Và cha mẹ cũng chỉ là người ở nhờ. Việc này anh phải hỏi mẹ cho rõ…

Khi Tuấn Kiệt và Mộc Trà vừa đi khỏi thì bà Lan mới dám đi ra ngoài. Bà nhắn tin cho con trai:

– Ủa, con đâu rồi?

Tuấn Kiệt trả lời:

– Mộc Trà mệt nên con đưa ra khách sạn HT nghỉ tạm rồi. Con sẽ nói chuyện với mẹ sau…

Nói xong anh cúp máy làm bà Lan lo lắng, việc vợ chồng nó ra ở ngoài khách sạn thì cũng chẳng sao, nhưng nó còn nói sẽ nói chuyện với Bà là về chuyện gì? Bà hiểu tại sao mà Mộc Trà lại có những thái độ như vậy, việc này chỉ có bà mới hiểu, bởi bà đã nhận tiền và hứa cô ta sẽ là chủ nhân của ngôi nhà này. Sở dĩ bà hứa như thế bởi ông bà cũng chỉ có một thằng con trai là Tuấn Kiệt, mặc dù sổ đất tên ông Việt mà không có tên Bà, nhưng ổng ốm yếu trước sau cũng phải ra đi, vậy việc thừa kế không phải là nó thì là ai chứ?

Nhưng bà không ngờ cô ta lại phản ứng nhanh đến thế, điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra. Điều bà lo lắng nhất đó la ông Việt, nếu ông ta nói ra căn nhà này chính là cha mẹ ổng để lại thì cô ta sẽ đòi lại số tiền, mà điều đó thì bà hoàn toàn không muốn…