Nhân quả cuộc đời – Chương 6
Tác giả: Nguyễn Hiền
Thanh Hương vừa về đến nhà thì mẹ đã đứng chờ ở cửa, một thoáng ngạc nhiên không hiểu tại sao mẹ lại đứng chờ mình. Nhưng không chờ cô lên tiếng thì mẹ cô nói:
– Đưa đồ cho mẹ cất rồi vào bán hàng ngay đi, hôm nay đông khách quá…
Cô tỏ ra áy náy:
– Con đi lâu vì nói chuyện với Ba Việt mà không nỡ về mẹ ạ, thương Ba quá…
Bà Hà mẹ cô hỏi:
– Con đến có gặp bà Lan không?
– May bà ấy không có nhà, mà kể cả có gặp thì cũng không làm gì được con. Bà ấy có quyền gì mà ngăn cản không cho con về lấy đồ chứ?
Bỗng mẹ cô lên tiếng:
– Thôi nói chuyện sau, vậy có lấy được tờ kết quả không?
Lúc này cô mới lấy tập giấy từ trong túi định mở ra đọc, thì bà Hà vội cầm lấy rồi giục con gáι:
– Từ từ xem sau, lấy về là tốt rồi…
– Dạ, cũng vì khi nhận kết quả thì anh Kiệt đã đi rồi nên con cũng thấy không cần thiết, mà kể cả bây giờ con cũng không cần đến nó nữa, vô sinh hay không cũng đâu còn ý nghĩa…
Thấy con gáι có vẻ ҳúc ᵭộпg, bà Hà khuyên con:
– Thôi đừng nghĩ đến nữa, rồi thời gian sẽ trả lời. Đưa đồ cho mẹ cất rồi vào bán hàng đi…
– Dạ, con biết rồi…
Khi con gáι đã đi vào trong quán thì bà Hà cũng ҳάch đồ vào phòng. Trước khi đi bà không quên mở tập giấy ra xem rồi mỉm cười…
Từ ngày có điện thoại, ông Việt và Thanh Hương thường xuyên nói chuyện với nhau. Qua ông Việt thì cô biết rằng bà Lan và Tuấn Kiệt đang cố gắng thuyết phục ông, đồng ý phá dỡ ngôi nhà cũ và xây nhà mới, nhưng ông không đồng ý. Có một điều khiến cô ngạc nhiên rằng cho dù có khuyên kiểu gì thì ông Việt cũng không đồng ý cho phá căn nhà cũ đi. Hỏi lý do thì ông chỉ trả lời rằng sau này cô sẽ hiểu. Hơn 3 năm làm dâu trong nhà nhưng cô ít khi hỏi về tài sản, hay nói cách khác là cô không bận tâm. Có một lần cô nghe được cuộc cãi nhau giữa Ba mẹ, loáng thoáng tiếng bà Lan mẹ cô yêu cầu chồng phải cho bà cùng đứng tên trong sổ đỏ. Nhưng hình như ông Việt không đồng ý nên bà ấy mới tỏ ra bực tức đến như thế. Có lần cô nghe bà Lan còn lôi cả cha mẹ chồng ra cҺửι, với lý do sang tên sổ đỏ cho con trai là ông Việt trước khi kết hôn với Bà, theo bà Lan thì cha mẹ ông Việt sống thủ đoạn ngay cả với con dâu. Những lúc như thế thì Tuấn Kiệt chồng cô khuyên vợ không nên bận tâm làm gì. Bởi theo anh dù mẹ có đứng tên tгêภ sổ hay không, thì căn nhà này cũng là của anh thừa kế. Nhưng bây giờ tại sao vợ con muốn xây sửa thì ông Việt lại nhất định không đồng ý…
Sáng nay không biết có chuyện gì mà điện thoại của cô đổ chuông liên hồi, nhưng vì đang chạy xe nên cô không mở ra xem là ai gọi. Về đến nhà mới mở ra xem thì đó là ông Việt gọi, dù không hiểu chuyện gì nên cô cũng tranh thủ gọi lại:
– Ba gọi cho con có việc gì không? buổi sáng con hơi bận, nên nếu không có gì quan trọng thì chiều rảnh con gọi lại cho Ba nghen…
Từ đầu dây bên kia, tiếng ông Việt đứt quãng:
– Bà ấy đi ngân hàng rút tiền để xây nhà rồi, nhờ con giữ nhà hương hỏa của ông bà cho Ba…
– Con làm sao mà giữ được chứ, hay Ba cứ để cho mẹ sửa lại đi…
Im lặng một hồi, ông Việt nói tiếp:
– Con cho người chở Ba đến chỗ này…
Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trước đề nghị của Ba chồng thì cô cũng không nỡ từ chối. Cô gọi một xe taxi đến chở ông đi rồi tiếp tục làm việc. Nhưng khoảng 30 phút sau thì chiếc taxi lại ghé chở cô đến gặp Ba chồng mà cũng không biết lý do. Bà Hà thấy thế liền hỏi, và sau khi nghe con gáι nói lý do thì hình như bà đã hiểu ra chuyện gì đó nên khuyên con gáι:
– Theo mẹ thì bên gia đình ông bà sui đã xảy ra chuyện gì rồi. Nghe nói không còn tiền vì tất cả tiền thằng Kiệt gửi về thì bà Lan đã mang đi trả nợ. Giờ ʇ⚡︎ự nhiên chồng con lại có tiền chuyển về ép xây nhà. Theo như mẹ đoán thì tiền là của cô gáι kia và tất nhiên phải có điều kiện. Còn điều kiện gì thì mẹ chưa đoán ra được…
– Thật tình con không muốn dây dưa vào chuyện nhà cửa bên nhà chồng. Người con còn chẳng tiếc huống gì tiền bạc. Con chỉ thương Ba chồng con thôi…
Nói rồi Thanh Hương nhanh chóng ra xe đến gặp ông Việt. Khi đến nơi cô ngạc nhiên bởi đó là văn phòng công chứng, vừa thấy con dâu thì ông Việt vẫy tay gọi vào. Trong khi luật sư soạn thảo văn bản tặng cho quyền sử dụng đất, thì ông Việt nói chuyện với con dâu về lý do vì sao ông lại quyết định tặng cho toàn bộ đất đai cho cô, mà không phải cho Kiệt hoặc bà Lan. Giọng ông trầm buồn như cố gắng kím nén ҳúc ᵭộпg:
– Ba phải làm việc này cũng là hình thức cuối cùng. Ba xin con đừng từ chối…
Thanh Hương cũng không cầm được cảm xúc:
– Con nhận lời cũng chỉ để giữ tài sản giúp Ba, mong Ba hiểu cho con. Việc anh Kiệt phản bội con lấy vợ khác con cũng không thèm bận tâm, huống gì đến tài sản. Nhưng nếu đúng như lời Ba nói, bởi có sự can thiệp của Mộc Trà thì con không bao giờ để cho cô ta coi thường con được. Cô ta phải trả giá cho việc phản bội cùng với anh Kiệt.
– Chiều qua Ba nghe thấy mẹ con nói chuyện điện thoại với thằng Kiệt về việc xin giấy phép xây dựng, mà điều đó bắt buộc phải có chữ ký của Ba. Có một điều Ba nghe thấy bà ấy có nhắc đến hai chữ chuyển nhượng. Vì tiếng nói chuyện hơi nhỏ nên Ba không nghe rõ rằng chuyển nhượng cho ai, cả đêm qua Ba không ngủ được mà cứ suy nghĩ mãi. Chính vì vậy khi bà ấy đi ngân hàng rút tiền thì Ba cũng vội đi gặp con…
– Chuyện này chỉ có hai cha con mình biết nghe Ba. Con sẽ bắt tụi nó phải trả giá về Ϯộι phản bội…Con sẽ lo tuổi già của Ba, Ba giữ sức khỏe…
– Ba cũng không biết tiếp theo bà ta sẽ làm gì nếu biết Ba đã tặng hết tài sản cho con…mặc bà ta muốn làm gì thì làm, Ba cũng chẳng thiết gì cái thân già này nữa…
Trước khi ra về. Thanh Hương đưa một số tiền và căn dặn ông Việt:
– Tình hình thế nào Ba cứ điện cho con và không lo gì nữa, rất có thể con sẽ trở về xem họ dám làm những gì? Một người là bạn còn một người là chồng, bộ tгêภ đời này hết người rồi hay sao mà chúng nó bày trò ra như thế?
– Ba xin lỗi vì không dạy dỗ được con trai, thật có lỗi với con quá…
Ông Việt cứ một xin lỗi, hai xin lỗi làm Thanh Hương thương ông vô cùng. Nhìn ông ra xe về nhà mà tιм cô như thắt lại. Nếu một ngày mà bà Lan biết rằng căn nhà lại rơi vào tay con dâu, trong khi bà là vợ mà còn không được đứng chung tài sản. Cô muốn về nhà để đuổi hết những con người đã nhẫn tâm đuổi cô giữa đêm vắng đầy cạm bẫy. Nhưng cô kịp dừng lại và chờ đợi, chờ đợi cái ngày người chồng và con bạn thân trở về. Ngày đó chắc chắn sẽ vui lắm…
Những ngày sau đó không thấy ông Việt gọi điện hay nhắn tin thì Thanh Hương tỏ vẻ sốt ruột. Cô gọi cậu Khải nhân viên nhà hàng nói chuyện gì đó, chỉ thấy cậu ta gật đầu rồi đi ngay. Vậy là qua cậu Khải, Thanh Hương vẫn bám sát được mọi việc ở nhà chồng. Sở dĩ ông Việt không gọi cho cô bởi dạo này không hiểu sao mà bà Lan cứ đi suốt, thậm chí không nấu cơm cho ông ăn mà ông phải ʇ⚡︎ự chăm sóc bản thân mình. Thanh Hương sai cậu Khải mang đồ ăn hàng ngày đến cho ông nên cũng yên tâm.
Điều mà ai cũng ngạc nhiên bởi những ngày kế tiếp không thấy bà Lan đề xuất đến việc xây nhà nữa, làm cả ông Việt lẫn Thanh Hương thắc mắc không hiểu lý do vì sao. Rõ ràng Mộc Trà đã chuyển cho bà Lan một số tiền lớn, vậy tại sao bà Lan lại không thấy động tĩnh gì để thể hiện rằng đang chuẩn bị xây nhà, khi mà trước đó liên tục hối ông Việt xin giấy phép xây dựng. Có bao giờ bà ta phát hiện ra việc ông Việt tặng tài sản cho con dâu hay không? nhưng cô gạt ngay ý nghĩ này khi mà với tính nết của bà Lan thì không bao giờ chịu im lặng như thế…
Rồi cái ngày Mộc Trà phải trở về Việt Nam. Mấy ngày nay bà Lan có vẻ lo lắng, bà ta cứ đi ra đi vào, và nếu có điện thoại thì phải ra ngoài để nói chuyện làm ông Việt nghi ngờ. Hơn nữa mấy ngày nay bà ta ở nhà mà không ra ngoài làm ông Việt càng thêm khó hiểu, nhưng con dâu khuyên ông phải hết sức bình tĩnh nên ông im lặng. Hơn nữa có cậu Khải thường xuyên đi qua đi lại như bảo vệ làm ông cũng thấy yên tâm.
Mới sáng sớm điện thoại của Thanh Hương đã đổ chuông. Lúc đầu cô nghĩ chắc Ba Việt gọi bởi người già thường khó ngủ, nhưng khi nhìn màn hình không phải ba Việt mà là Tuấn Anh thì cô tỉnh ngủ hẳn. Cô lên tiếng:
– Alo, Hương nghe nè…
Tiếng Tuấn Anh nói nhỏ nhưng nghe rất rõ:
– Anh Kiệt và Mộc Trà đã ra sân bay về nước. Chỉ 6 tiếng là có mặt ở Việt nam…
Không hiểu sao Thanh Hương cười:
– Cảm ơn bạn, để mình nghĩ xem tiếp đón thế nào nhỉ?
Bỗng Tuấn Anh hỏi:
– Hương có tính trở về nhà không?
– Thì mình đang nghĩ xem nên tiếp đón như thế nào mà, xem hai con người phản bội đó sẽ trả lời như thế nào?
– Mình nghĩ chắc họ cũng đã chuẩn bị để đối phó, nếu Hương chỉ nghĩ sẽ ly hôn thì lại quá dễ, anh Kiệt sẽ ký ngay và bà Lan sẽ đuổi Hương ra khỏi nhà. Vậy là xong…nghe sao có mùi vị cay đắng ở đây…
Thanh Hương im lặng, bởi Tuấn Anh chưa biết căn nhà đã mang tên cô nên mới nói như thế, nhưng có nên nói cho Tuấn Anh biết hay không thì cô phải cân nhắc. Đối với cô thì không sao, nhưng sự an toàn của ông Việt thì không cho phép cô chủ quan được. Thấy Thanh Hương im lặng thì Tuấn Anh hỏi tiếp:
– Giờ bạn tính thế nào? không hiểu sao mình thấy lo quá…
Thanh Hương cười để bạn yên tâm:
– Cảm ơn Tuấn Anh đã báo cho mình biết tin này, cứ yên tâm để họ về đi, mình còn thời gian để nghĩ cách đón tiếp mà…
– Mình thấy thương bạn quá, đối với hai con người trơ trẽn kia thì bạn phải cứng rắn lên nhé, tuyệt đối không được yếu đuối để cho họ ăn hϊếp nghe không?
– Biết thế này thì ngày xưa đi học võ nhỉ? Nhưng ai mà học được chữ ngờ chứ…
Hương cười để Tuấn Anh yên tâm nhưng sao anh nghe nó chua chat đến thế. Nhưng biết làm sao bây giờ khi anh không có ở Việt nam, mà cho dù có ở gần bên thì cũng không có quyền gì mà can thiệp vào chuyện gia đình người khác được…
Cúp máy rồi mà Thanh Hương cũng không kém phần lo lắng. Bà Hà nãy giờ lắng nghe câu chuyện giữa hai người thì lên tiếng hỏi con gáι:
– Vậy con có ý định quay về không?
Thanh Hương vẫn im lặng không trả lời. Khi anh ra đi, cô đã từng chờ đợi cái ngày anh trở về sau mấy năm xa nhau với bao nỗi nhớ nhung. Nhưng bây giờ anh đã trở về thì không hiểu sao cô không muốn gặp, thậm chí là kinh tởm con người phản bội. Cô kinh tởm khi nghĩ rằng nếu phải nhìn hoặc tiếp xúc, và phải nghe những lời giả dối thốt ra từ cửa miệng của anh ta. Nơi đã từng thề non hẹn biển, cũng từ ๒.ờ ๓.ô.เ này đã trao cho cô những nụ hôn đầu đời để rồi một ngày thành nghĩa vợ chồng. Nhưng nay ๒.ờ ๓.ô.เ đó đã bốc mùi phản bội, phải chăng chỉ còn vị đắng mùi tiền và tình mà thôi…
Bất giác cô đưa tay lên miệng mình, phải chi cô có thể gột rửa được hết những vết nhơ, cũng như một lần xóa hết những kỷ niệm, cũng như nỗi hận mà tưởng chừng không bao giờ cô có thể quên…