Nhân quả cuộc đời – Chương 5
Tác giả: Nguyễn Hiền
Tuy hơi bất ngờ trước lời đề nghị của bà Hà, nhưng Tuấn Anh cũng đã hình dung được điều gì đó đã xảy ra, nên bác ấy mới can thiệp vào chuyện vợ chồng con gáι mình. Hơn nữa là một người bạn, anh cũng đồng tình chuyện đó. Nếu có thể làm một việc gì đó để giữ được hạnh phúc gia đình của bạn mình thì anh cũng sẵn sàng. Chính vì điều đó khi nghe bà Hà nhờ giúp đỡ, theo dõi mọi hành động của Tuấn Kiệt và chụp ảnh gửi về cho Bà làm bằng chứng, và anh đã đồng ý…
Vì cuối năm hàng nhiều nên rất bận, hơn nữa từ nơi anh ở đến nơi mà Tuấn Kiệt chồng Thanh Hương ở rất xa, nên anh không thể đến thường xuyên được. Chợt nhớ đến người bạn đã có lần đưa anh đến đó nên anh nhờ bạn giúp đỡ…
Những tấm ảnh mà bạn chụp gửi đến, làm anh hết sức bàng hoàng và không tin ở mắt mình. Có một điều anh thắc mắc là thời gian hai người sống chung với nhau từ khi nào mà Mộc Trà lại có thai lớn như thế, trong khi anh và cô ta cũng chỉ mới chia tay nhau khoảng 5 tháng. Chẳng nhẽ hai người lén lút với nhau ngay cả khi cô ta chưa chia tay anh hay sao? Rồi anh nghĩ Thanh Hương có chịu đựng nổi không khi nhìn bức hình này? Tội nghiệp cô ấy quá…
Nhìn những tấm ảnh hết sức tình cảm của con rể với cô gáι, mà bà Hà thương con gáι đã gặp phải người chồng không ra gì. Bỗng bà chợt nghĩ có phải chăng con bà vô sinh nên con rể mới phản bội. Hai đứa kết hôn cũng mấy năm rồi mà vẫn không có tin vui, vậy mà con rể giờ lại khiến cô gáι kia có thai cũng có thể là nguyên nhân cho việc phản bội vợ mình.
Sau khi xong công việc thì bà Hà mới hỏi dò con gáι:
– Bộ hai đứa cưới nhau mấy năm rồi mà con cũng không có thai, chẳng nhẽ thằng Kiệt không phản ứng gì sao? Phải đi khám để còn chữa chứ. Giờ ý học tân tiến lắm chữa cho những cặp vợ chồng hiếm muộn, trừ phi vô sinh thì phải chịu thôi…
Nghe mẹ nhắc đến hai chữ vô sinh làm Thanh Hương nhớ lại lần hai vợ chồng cô đi khám, nhưng khi nhận kết quả vì quá bận, hơn nữa Tuấn Kiệt lại đi vắng nên cô chỉ nhận rồi cất trong tủ mà chưa đọc. Thấy mẹ nay lại quan tâm chuyện này nên cô ngạc nhiên:
– Sao nay mẹ lại quan tâm vấn đề đó? Mà con nghĩ cũng may mà chưa có con, nếu không bỏ lại khó…
– Mai tranh thủ con ghé trung tâm xét nghiệm thử xem, có gì còn điều trị…
Như chợt nhớ ra điều gì, Thanh Hương nói với mẹ:
– Đợt con với anh Kiệt đi khám sức khỏe để nộp hồ sơ đi xuất khẩu, có ghé khoa hiếm muộn khám rồi…
– Vậy kết quả thế nào? Nguyên nhân chậm có thai là do đâu?
Im lặng như muốn nhớ điều gì? cô trả lời:
– Con còn chưa xem kết quả nữa, nhận xong con cất trong tủ quần áo…
Vấn đề bây giờ toàn bộ đồ của cô đang ở nhà chồng, giờ làm sao có thể vào nhà lấy đồ chứ? chợt nhớ ra Ba chồng, cô gọi cho ông nhưng điện thoại không liên lạc được. Thanh Hương thắc mắc:
– Sao dạo này con gọi cho Ba không được, không hiểu có chuyện gì không?
– Mẹ nghĩ việc này do bà Lan làm, chỉ còn cách về nhà lấy đồ thôi, nếu bà ta không mở thì mời chính quyền địa phương đến can thiệp.
– Thôi bỏ đi mẹ ơi, mấy thứ quần áo con cũng không sài, hơn nữa tủ con cũng khóa rồi nên bà ta không mở được đâu…
– Mẹ cần tờ giấy kết quả khám vô sinh, mai mốt chồng con về cũng không lấy lý do đó để bỏ vợ…
– Ảnh không bỏ thì con cũng ly hôn. Giờ con không bận tâm chuyện đó nữa…
Đến nước này thì bà Hà không thể dấu con được nữa. Bà đành đưa cho con gáι xem những tấm ảnh mà Tuấn Anh gửi về. Cầm tгêภ tay những tấm hình chụp chồng cùng Mộc Trà đang tay trong tay, mà Gương mặt Thanh Hương như đanh lại, hai môi mím chặt, hai mắt vằn đò căm hờn. Cô thật không ngờ nguời chồng mà cô tin tuởng lại khốn пα̣п đến như vậy. Nhìn hai nguời ôm ấp nhau mà cô chỉ muốn băm vằm vào cái bản mặt cho bõ tức. Chợt nhìn thấy cái bụng bầu đã lớn của con bạn thân một thời mà cô giật mình. Hai nguời ăn ở với nhau bao lâu mà cô ta có thai, trong khi cô kết hôn mấy năm mà không có gì, vậy không nhẽ nguyên nhân lại do cô? Không thể đuợc, cô khỏe mạnh bình thuờng thì tại sao vô sinh đuợc chứ. Nhất định cô phải xem kết quả xét nghiệm lần đó thì sẽ rõ thôi.
Nghĩ vậy chiều nay cô quyết định trở về nhà. May quá cửa cổng không khoá nên cô đi thẳng vào trong. Hình như bà Lan đi vắng nên chỉ có ông Việt ở nhà. Vừa nhìn thấy con dâu thì ông la lên mừng rỡ:
– Con dâu về hồi nào mà Ba không biết?
– Con mới về, thấy cửa không khoá nên vào nhà
– Giờ con ở đâu, về nhà đi con. Ba cũng buồn lắm…
– Con ở lại chỗ làm cũng ổn Ba ạ. Mà điện thoại của Ba đâu mà con gọi không đuợc?
– Ba cũng không nhớ điện thoại ở đâu, tìm hoài không thấy…
Vì sợ bà Lan về bất ngờ, cô nói với ông Việt:
– Con chỉ đuợc đi một tiếng về lấy ít đồ rồi đi ngay, lúc khác con lại về nha Ba. Ba giữ sức khỏe…
Nói rồi cô đi nhanh về phòng, nhìn chiếc giuờng của hai vợ chồng mà cô không cầm đuợc nuớc mắt. Cũng tгêภ chiếc giuờng này là minh chứng cho hạnh phúc vợ chồng, với những khát khao về một mái ấm gia đình, có vợ có chồng và những đứa con. Nhưng giờ đây căn phòng vô cùng lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó. Tất cả cũng vì tiền và những cám dỗ sắc dục, làm cho đầu anh ta trở nên mụ mị, ngu đần. Anh ta không còn nhớ đâu là điểm xuất phát với những ân tình của nguời vợ tào khang. Anh ta ngụp lặn trong mớ ทɦụ☪ dục để rồi quên đi ơn nghĩa vì sao mà anh ta đuợc như thế này? Đứng nhìn căn phòng mà suốt mấy năm trời cô đã cùng anh ta trải qua những cung bậc cảm xúc. Chợt cô giật mình khi nhớ đến mục đích của mình là tìm tờ giấy đó. Nhìn ổ khoá tủ vẫn còn nguyên, chứng tỏ không có nguời vào căn phòng này. Thanh Huơng nhanh chóng vơ vội mấy bộ đồ cho vào vali và cũng không khó để cô lấy tập giấy kết quả xét nghiệm giắt vào nguời. Xong đâu đấy cô khoá tủ và rời khỏi phòng. Ông Việt vẫn đứng ở phòng khách chờ con dâu, hai mắt ông đã ngập nuớc:
– Về nhà đi con, đừng chấp bà ấy mà làm gì
Lấy từ trong túi ra 5 triệu dúi vào ta Ba chồng. Giọng cô cũng ҳúc ᵭộпg:
– Con phải quay về nhà hàng. Chiều mai con mua cho Ba một chiếc điện thoại và cho nguời mang đến đây. Trong máy có sẵn số điện thoại của con nên có gì hai cha con nói chuyện sau nhé
Ông Việt ngậm ngùi:
– Con tặng điện thoại thì ba nhận, nhưng còn tiền thì con giữ mà sài, Ba cũng chẳng đi đâu mà cần đến tiền…
Sợ bà Lan sắp về, cô nói nhanh:
– Ba cứ giữ lấy cần gì thì mua, thôi con đi đây…
Nói xong cô vội đi nhanh ra cổng và rời khỏi nhà mà không dám nhìn lại. Phía sau ông Việt đứng nhìn theo bóng con dâu đang xa dần, rồi khẽ đưa ống tay áo lau nhanh giọt nuớc mắt đang chảy xuống…
– Ông không ở trong nhà mà ra đây làm gì thế hả? cửa thì mở toang…
Giật mình vì tiếng bà Lan nói ngay sau lưng, may mà Thanh Hương lại bỏ tiền vào túi cho cha nên bà ấy không nhìn thấy. Ông trả lời:
– Ai là người đi ra ngoài mà không khóa cổng? chính bà chứ còn ai vào đây nữa, giờ lại còn hỏi tôi…
– Thế tại sao ông thấy thế mà không đóng?
– Thì tôi mới nhìn thấy định đi ra đóng cửa thì bà về…
Bà Lan không nói gì mà đi vào nhà, mà còn nói được gì nữa khi lỗi là ở Bà. Dạo gần đây ông Việt trở tính, hễ bà nói gì không đúng là ông không nhường nhịn nữa mà gay gắt đáp trả. Sau những biến cố vừa xảy ra nhất là từ ngày con dâu chuyển đi ở nơi khác. Để cho êm nhà êm cửa nhất là chỉ có hai ông bà, nên nhiều khi bà cũng im lặng cho xong…
Chợt bà thấy phòng ngủ của hai vợ chồng con trai mở cửa trong khi hàng ngày bà vẫn đóng và giữ nguyên mà không hề sáo trộn. Bà nhìn ông Việt ra chiều muốn hỏi vì sao nhưng thấy ông im lặng nên lại càng nghi ngờ. Chẳng nhẽ trong lúc bà vắng nhà thì con dâu trở về nhà? nhìn khuôn mặt ông Việt thật khó chịu nên bà đành im lặng đi vào nhà, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù tỏ ra không quan tâm nhưng bà Lan vô cùng khó chịu. Thật tình nếu con dâu có ghé về nhà lấy đồ thì cũng hết sức bình thường, nhưng việc gì mà ông Việt phải khó chịu đến thế, bà có ăn ϮhịϮ nó đâu, thậm chí nếu có gặp thì cũng tỏ ra bình thường. Sở dĩ bà phải nhường nhịn ông ấy chẳng qua để ổng không gây khó dễ trong việc xây nhà. Chồng thì cương quyết không chịu, con trai thì hối xây nhà gấp, khiến bà ở giữa hai cha con vô cùng mệt mỏi. Bà đi vào phòng ngủ của con thì thấy đồ đạc bị xáo trộn, rõ ràng đã có người vào phòng và bà khẳng định đó chính là Thanh Hương đã trở về, Bà gọi ông Việt:
– Con Hương mới về nhà đúng không?
Không ngờ ông Việt trả lời:
– Nhà nó thì nó về chứ việc gì phải sợ…
– Nhà nào của nó? ở đây không phải là cái chợ để rồi muốn đi thì đi, muốn về thì về…
– Tất cả cũng do bà đuổi nó, giờ bà còn nói gì nữa…
– Tôi đuổi nó hồi nào? đó chẳng qua là nó cố tình lợi dụng lúc ổ khóa đang bị hỏng mà bỏ đi thôi…
Ông Việt tỏ ra bực tức đứng dậy, trước khi rời đi, quay sang bà Lan rồi nói:
– Bà tắt dùm tôi cái miệng lại, chán chẳng muốn nói…
Bị ông chồng ví mình như cái catset nên bà Lan tức lắm, đừng tưởng thấy bà nhường nhịn không nói thì rồi làm quá. Sở dĩ bà phải nhịn vì muốn phá cái khung nhà cũ để xây nhà mới thì yêu cầu phải có chữ ký của chủ hộ trong hợp đồng xây dựng. Bà như phát điên khi sổ đất chỉ ghi mỗi tên ông Việt mà không có tên bà. Bà nguyền rủa ông bà nội trước khi quα ᵭờι, đã kịp để lại nhà cửa cho riêng con trai trước khi ông Việt cưới bà Lan về. Hồi đó còn trẻ nên bà không để ý, chứ nếu như bây giờ thì làm gì có chuyện đó…Đang lúc bực mình thì Tuấn Kiệt con trai bà lại gọi về. Mà chẳng cần nói thì bà cũng hiểu rằng nó muốn nói chuyện gì. Bà hờ hững lên tiếng:
– Alo…
Tuấn Kiệt nghe tiếng mẹ có vẻ mệt mỏi thì lo lắng:
– Mẹ bị sao thế ạ? Mẹ đi Ьệпh viện khám thử xem,…
Nhân cơ hội này, bà Lan nói với con:
– Mẹ mệt quá, lúc khác nói chuyện nhé…
Nói xong bà cúp luôn máy làm Tuấn Kiệt hơi chưng hửng và bất ngờ. Sở dĩ anh quan tâm mẹ và chưa vào đề ngay bởi Mộc Trà đang ở bên cạnh. Cô nàng tỏ ra lo lắng khi ngày sinh đang ngày một đến gần, mà nhà cửa vẫn chưa xây sửa gì cả. Thấy người tình tỏ ra lo lắng, anh động viên:
– Em đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng đến con. Anh đã nói với mẹ rồi…
– Anh nói vậy mà nghe được à? Xây nhà cũng đâu phải muốn nhanh mà được, đừng nói lúc em về rồi mà chưa xây nhà nhé…
Tuấn Kiệt thoáng chút bực mình và thầm so sánh, anh thấy cô nàng khác xa với Thanh Hương, nếu không có vấn đề gì quan trọng thì Thanh hương đều ʇ⚡︎ự giải quyết mà không làm phiền đến chồng, cũng như cô không bao giờ đòi hỏi. Căn phòng của hai vợ chồng đã cũ, nhưng có bao giờ cô đòi hỏi phải sửa sang gì đâu. Trong khi đó Mộc Trà yêu cầu phải ở nhà mới khang trang rộng rãi…Nếu như cô ta không mang bầu con trai thì có khi anh phải suy nghĩ lại mối quαп Һệ của mình…