Nhân quả cuộc đời – Chương 30
Tác giả: Nguyễn Hiền
Nói một thôi một hồi mà không thấy bà Lan trả lời, ông Việt ôm ռ.ɠ-ự.ɕ gục xuống bàn làm Thanh Hương lo lắng cố gắng khuyên ông bình tĩnh:
– Bình tĩnh nè Ba, nói vậy là bà ấy hiểu rằng Ba đã biết mọi chuyện, để xem bà ta sẽ tiếp tục như thế nào?
– Nhưng bà ấy phải ký vào đơn Ϯố cάσ chứ? tại sao bà ta lại không trả lời? hàng ngày bà ta mạnh miệng lắm mà…
– Giờ bả làm sao dám mở miệng nói gì nữa? im lặng là phải thôi. Còn đơn Ϯố cάσ thì không cần nữa ạ, hôm trước ở ngân hàng, anh Kiệt đã lừa bả ký giấy ủy quyền rồi…
Ông Việt ngạc nhiên:
– Bộ bà ta đồng ý ký giấy ủy quyền cho thằng Kiệt Ϯố cάσ ông ta hả?
– Dạ không, anh Kiệt nói dối ủy quyền đến ngân hàng nhận thẻ ATM thôi…
Bỗng ông Việt cuời phá lên:
– Haha đúng là bà ta dốt nát mà cứ tuởng mình tài giỏi hơn nguời…
– Con chỉ muốn bà ta thoát ra khỏi cơn u mê mà ông ta giăng ra. Thật già rồi mà còn dại quá…
– Già hay trẻ cũng tùy người, bà ta là loại đàn bà ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ. Thật không ngờ, Ba chỉ có thể bị bà ta lừa một lần thôi, không bao giờ có lần hai. Sauk hi giải quyết xong với ông ta, Ba sẽ nói chuyện với bà ta và tống ra khỏi nhà…
Lời ông Việt nói tuy có vẻ dứt khoát nhưng vô cùng cay đắng. Thanh Hương im lặng chờ Ba bớt ҳúc ᵭộпg, bởi cô hiểu cho dù có nói gì lúc này cũng đều vô ích. Bỗng điện thoại của ông Việt đổ chuông, nhìn màn hình ông nói:
– Thằng Kiệt gọi…
– Chắc có vấn đề về ông Khôi rồi…
Ông Việt thắc mắc:
– Ba có Ϯố cάσ ông ấy đâu?
– Nhưng ông ta Ϯố cάσ Ba sang công ty mà không trả tiền cho ổng…
– À, Ba hiểu rồi. Vậy thì mang hồ sơ đi thôi…
Hai người đến nơi thì thấy mấy ông chủ nợ cũng có mặt, vừa nhìn thấy ông Việt thì ai cũng tỏ ra vui mừng:
– Dạo này ông biến đi đâu lâu thế?
– Chuyện dài lắm, mà lý do vì sao thì chắc các ông cũng biết rồi…
Ông Khôi cúi gằm mặt khi nhìn thấy đầy đủ các con nợ, và nhất là sự có mặt của ông Việt thì ông đã hiểu mình bị trúng kế của ông Việt rồi. Ngay khi ký hợp đồng, nhìn họ tên là ông đã sinh nghi, nhưng vì quá nôn nóng và mất cảnh giác nên ông trở nên thế này. Đáng lý ra ông yêu cầu bên nhận chuyển nhượng phải có mặt hoặc đã ký tên thì ông nhận ra ngay. Cũng tại ông tin bà Lan nói ông Việt bị tai biến không đi lại được. Nên khi đọc tên ông mới chủ quan nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ là trùng tên mà thôi.
Vậy mà giờ đây ông ta đang ngồi trước mặt ông khỏe mạnh, có thấy bị liệt gì đâu? Thôi thì đành tương kế ʇ⚡︎ựu kế, nếu không xong thì sang phương án đòi tiền. Đã vậy thì ông cứ chối phéng đi là xong. Hoặc yêu cầu ông ta trả tiền rồi ông trả hết cho mọi nguời, với lời hứa sẽ làm trả tiếp số còn lại. Xem có ai không đồng ý hay không. Lấy đuợc tiền mừng quá đi chứ còn làm khó dễ gì nữa.
Ông Khôi bỗng ngẩng đầu lên cười thật tươi:
– Chào anh em, sao lại biết tôi đang lo tiền để trả mọi người mà đến vậy?
Không thấy ai nói gì mà chỉ có những ánh mắt sắc như dao chĩa về phía ông ta, làm ông ta cụt hứng. Lúc này đồng chí côпg αп mới lên tiếng:
– Chúng tôi tiếp nhận đơn Ϯố cάσ của các đơn vị và sẽ làm việc cụ thể với từng người, tránh tập trung đông người gây mất an ninh trật ʇ⚡︎ự. Đề nghị mọi người về cho…
– Không được. Khó khăn lắm chúng tôi mới gặp được ông ta ở đây, hôm nay không lấy được tiền thì nhất định không về…
– Yêu cầu các anh về, chúng tôi sẽ gửi thư mời từng đơn vị lên làm việc sau khi đã làm việc với ông Khôi. Còn ông Khôi chúng tôi sẽ tạm giữ trong thời gian giải quyết ổn thỏa giữa các bên…
– Hai chữ ổn thỏa chỉ xảy ra khi chúng tôi nhận được tiền.
Mọi người hậm hực ra về. Khi mọi người đã về rồi thì tất cả được mời vào phòng làm việc. Ông Khôi liếc xéo về phía ông Việt, và chợt nhận ra Thanh Hương chính là cô gáι có mặt trong ngày làm việc hôm đó, liền chỉ tay về phía cô rồi la lên:
– Cô ta, chính là cô ta lừa tôi, đồng bọn của chúng nó…
Thanh Hương cũng không vừa:
– Đề nghị ông ăn nói cho cẩn thận. Chúng tôi mua bán đàng hoàng, ông đã nhận tiền cọc của chúng tôi, hợp đồng ghi rõ và chữ ký cùng còn dấu còn màu mực, không nhẽ lại là giả?
Ông ta nghe thấy cô nói như thế thì nổi ҟҺùпg định đứng dậy, nhưng bị một điều tra viên ấn vai yêu cầu ngồi xuống:
– Đề nghị mọi người yên lặng, lần lượt từng người trình bày…
Lúc này ông Khôi mới lấy tập hồ sơ chuyển nhượng ra đưa trình. Trong hồ sơ có đầy đủ các loại giấy tờ được hai bên đọc và ký tên kèm theo con dấu đỏ chót của công ty. Sau khi chờ cάп bộ xem xong, ông Việt bắt đầu trình bày, ông tuyệt đối không nhắc đến số tiền mà bà Lan đã đưa cho ông ta mà chỉ xem như đó là số tiền đã trao lần một, hay còn gọi là đặt cọc. Số tiền còn lại ông sẽ bàn giao nốt hôm nay, vì tính chất phức tạp về phía các chủ nợ vủa ông Khôi, nên ông yêu cầu cơ quan côпg αп can thiệp để bảo vệ quyền lợi bên ông…
Nghe ông Việt nói đến đâu, mặt ông Khôi tím bầm đến đó. Hai mắt ông ta long sòng sọc chiếu về phía ông Việt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng kỳ lạ thay thái độ của ông Việt lại hết sức bình tĩnh. Rõ ràng chỉ cách đây mấy tiếng đồng hồ, ông còn khuyên các con tha cho ông ta. Nhưng từ khi biết ông ta và bà Lan vẫn còn dan díu với nhau thì ông nhất định không bao giờ bỏ qua. Trình bày xong ông chiếu thẳng tia mắt căm hờn nhìn thẳng vào mặt ông ta. Bắt gặp ánh mắt đó bỗng ông Khôi cúi xuống như né tránh. Tiếng điều tra viên nói với ông Khôi:
– Qua việc ông Việt trình bày thì anh có ý kiến gì không?
Khẽ kéo ông tay lau vội những giọt nước mắt, ông ta nức nở:
– Thật tình oan cho tôi quá cάп bộ ơi, tôi chưa hề nhận được một đồng nào, tất cả đều do ông ta ʋu ҟҺốпg…
– Thế giấy nhận tiền anh đã ký nhận rồi, anh giải thích như thế nào về trường hợp này? Chẳng nhẽ ông chưa nhận tiền mà lại ký giấy hay sao?
– Vì quá chủ quan, hơn nữa nghĩ là người quen nên tôi chỉ đọc sơ qua một tờ hồ sơ chuyển nhượng, mà tuyệt nhiên không thấy tờ giấy này, cũng như không nhận một đồng nào gọi là đặt cọc từ ông ta cả. Không tin các anh có thể trích xuất camera thì sẽ rõ…
– Chúng tôi làm việc tгêภ cơ sở những bằng chứng mà bên ông Việt đã cung cấp. Mong ông hiểu rằng không có thể giải quyết bằng việc nói miệng được…
Lúc này Thanh Hương mới lên tiếng:
– Xin hỏi ông Khôi rằng ông có nhận tiền của bà Lan chuyển cho ông trong suốt hai năm trời, mà toàn bộ số tiền con trai bà ta gửi về không?…
Mắt liếc nhanh về phía ông Việt khi cô gáι nhắc đến tên bà Lan. Ông ta trơ trẽn từ chối:
– Tôi không quen ai tên là Lan và cũng không liên quan gì đến tiền bạc của bà ta cả, xin cô tập trung vào vấn đề tôi chưa nhận tiền sang nhượng của ông ta. Nếu các người không có tiền để giao, thì chúng ta có thể thống nhất hủy hợp đồng…
Nếu không phải đang ở cơ quan điều tra thì ông Việt đã đấm thẳng vào mặt ông ta rồi, ông không biết rằng Tuấn Kiệt đã ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện để gửi về cho mẹ. Thanh Hương tiếp tục khiêu khích:
– Nếu tôi đưa ra được bằng chứng rằng ông cặp bồ với bà Lan để lợi dụng bà ta về tiền bạc thì ông nghĩ sao?
Ông ta trả lời:
– Xin lỗi cô, tôi thiếu gì gáι trẻ mà phải ôm ấp mấy bà già, còn bà Lan nào mà cô đang nói nếu có thì ngu ráng chịu…còn cô hù ai chứ đừng hù tôi…
Cán bộ điều tra quay sang hỏi Thanh Hương:
– Cô không được tùy tiện ăn nói không có bằng chứng. Sở dĩ chúng tôi cho hai bên đối chất với nhau vì có liên quan đến việc chuyển nhượng doanh nghiệp. Nhưng nói bất cứ điều gì cũng phải có chứng cứ…
Thấy cάп bộ nói như thế, ông ta được đà cười chế giễu:
– Giỏi thì đưa bằng chứng ra, nếu không tôi sẽ Ϯố cάσ các người Ϯộι lừa đảo tiền và ʋu ҟҺốпg…
Thanh Hương không còn cách nào khác đành trình thiết bị ghi âm của Mộc Trà, và những tấm hình mà Tuấn Kiệt đã chụp được, khi bắt gặp hai người trong quán café. Sở dĩ cô không muốn đưa những thứ này ra bởi cô không muốn ông Việt phải đau lòng. Nhưng ở tình thế này nếu không vạch mặt ông ta thì không được. Khi ông Việt đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Thanh Hương quay sang ông nói:
– Con xin lỗi Ba, thật tình con không muốn Ba đau lòng, nhưng tình thế này bắt buộc con phải nói ra, về việc ông ta ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ và lợi dụng mẹ…
Không ngờ sau khi nghe cô nói xong thì ông Việt bình tĩnh nói:
– Con đừng lo, tất cả mọi việc Ba đều biết rồi…
Được sự đồng ý của Ba Việt, Thanh Hương đi về phía cάп bộ điều tra trình Bảng sao kê tài khoản ngân hàng, cùng những tấm ảnh và thiết bị ghi âm rồi nói:
– Báo cáo cάп bộ, đây chính là bằng chứng mà ông ta ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với vợ ông Việt. Mục đích lợi dụng bà ta để moi rút tiền của gia đình. Và đây là kết quả sao kê tại ngân hàng những lần bà Lan chuyển tiền cho ông ta…
Ông Khôi tái mặt khi nghe đến mấy chữ sao kê ngân hàng, ông không hiểu bằng cách nào mà cô ta lại có những bằng chứng như thế? Việc này có thể hiểu rằng bà Lan đã phản bội ông. Vậy mà luôn miệng thề thốt này kia, để rồi bằng chứng kia đang chống lại ông. Ông ta mặc dù chưa nghe đoạn băng ghi âm, nhưng vì có ông Việt ngồi đây nên nếu cuộn băng đó là thật, thì ông không thể nói thêm một lời nào nữa.
Cán bộ điều tra nhận những tang vật tгêภ rồi nói:
– Vì không có bà Lan ở đây nên chúng tôi tạm thời giữ những vật chứng này. Bây giờ đề nghị hai ông trình bày tờ khai…
Ông Khôi thở phào, nhưng ông Việt lại muốn nghe, muốn xem những thứ mà Thanh Hương vừa nộp nên không đồng ý:
– Tôi đề nghị nên để mọi người được nghe công khai, xem bà ta còn chối được nữa hay không?
Thấy tình hình bắt đầu đi xa mục đích chính nên Thanh Hương lên tiếng:
– Hai việc tuy liên quan nhưng lại khác nhau Ba ạ. Bây giờ tập trung vào vấn đề chuyển nhượng. Chúng tôi xin giao số tiền còn lại cho ông Khôi, nhưng trước mặt cơ quan điều tra…
Ông ta giãy nảy lên không chịu:
– Tiền của tôi không ai có quyền giữ…
Điều tra viên trả lời:
– Vấn đề ở đây đang còn những đơn thư Ϯố cάσ ông lừa đảo tiền của họ, bắt buộc chúng tôi phải tạm giữ số tiền này. Nếu các bên không ʇ⚡︎ự giải quyết được với nhau thì sẽ gặp nhau tại tòa…
Nghe nói phải ra tòa, ông Khôi ngồi không vững, khuôn mặt như tái dần đi vì lo sợ. Thanh Hương dường như không bận tâm về thái độ của ông ta, cô hỏi tiếp:
– Vấn đề tiền chuyển nhượng, chúng tôi trừ đi số tiền mà ông đã nhận từ bà Lan vợ ông Việt. Số còn lại chúng tôi bàn giao cho ông tại cơ quan điều tra. Nếu ông không có ý kiến gì thì chúng tôi xin phép về…
Ông Khôi cứng họng, lúc này ông quay ra xin điều tra viên được nhận lại số tiền tгêภ nhưng không được. Trước khi rời khỏi phòng, Thanh Hương còn nhìn thấy Ba Việt quay lại nhìn ông ta với ánh mắt chứa đầy hận thù. Vậy là cuối đời, tuy đã muộn vì không còn trẻ nữa, nhưng cô cũng đã giúp ông trả được mối hận cũ mà đã có lúc ông tưởng rằng phải ôm nó đến hết cuộc đời…