Nhân quả cuộc đời – Chương 29
Tác giả: Nguyễn Hiền
Ông Khôi như con thú bị điên khi đã hai ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy tiền vào tài khoản. Đến ngân hàng hỏi thì được trả lời chưa thấy có ai chuyển tiền. Ông đến nhà hàng hỏi thì được trả lời những người ngồi trong phòng hôm đó đều là khách của nhà hàng. Chợt ông ta nhìn thấy cậu nhân viên hôm đó đứng đón ở cầu thang lầu hai, dẫn ông ta về phòng VIP tiền xông lại túm ռ.ɠ-ự.ɕ áo, nghiến răng trợn mắt rít lên nghe thật lạnh người:
– Chính mầy là đồng bọn với tụi nó lừa tao…
Cậu Hải bị ông ta túm áo bất ngờ nên ấp úng:
– Tôi không biết, yêu cầu ông bỏ tay ra
– Mầy nói vậy mà nghe đuợc à? Chính mầy đứng đón tao ở cầu thang rồi đưa tao vào phòng gặp tụi nó…
– Tôi không nhớ ông là ai? Khách yêu cầu thì tôi phải làm thôi…
– Thằng Jang Hàn quốc đâu rồi?
– Jang nào? Tôi không biết…
Lúc này cậu Khải vội điện cho Thanh Hương:
– Ông Khôi đang gây sự la lối ở sảnh ngoài, túm áo cậu Hải không cho đi…
– Em gọi điện báo cho côпg αп có người đến gâγ ɾốι ở nhà hàng, rồi chị sẽ về ngay. Đúng kế hoạch rồi…
Mẹ cô thấy con gáι còn yếu bèn lên tiếng:
– Con còn yếu nên nghỉ ngơi, điện cho ông Việt ba thằng Kiệt. Chuyện gia đình nguời ta thì để họ giải quyết…
– Số tiền mà bà Lan đưa cho ông ta là của con, nhất định con phải lấy. Con khỏe rồi, mẹ đừng lo…
Hai mẹ con về đến nhà thì ông Khôi cùng cậu Hải đã được côпg αп mời lên phuờng. Thanh Hương gọi điện cho ông Việt cùng Tuấn Kiệt đến nhà hàng để thống nhất kế hoạch. Khi nghe cô nói sẽ thông báo cho các chủ nợ thì ông Việt ngăn lại:
– Thôi con ạ, làm vậy Ϯộι ông ấy quá…
Bỗng Tuấn Kiệt lên tiếng:
– Theo con vẫn phải làm một lần để ông ấy nhận thấy rằng, khi làm bất cứ việc gì sai cũng đều phải trả giá…
Kiệt nói chưa dứt lời thì điện thoại bỗng đổ chuông, nhìn màn hình bỗng anh giật mình khi nhận ra người gọi là mẹ Lan liền tắt máy. Ông Việt lấy làm thắc mắc liền hỏi:
– Ai vừa gọi mà con không nghe máy?
Anh lại quay sang nhìn cô một lần nữa rồi nhận được cái gật đầu thì trả lời:
– Dạ, là mẹ gọi…
– Thế tại sao lại không nghe? Có phải con đang giấu Ba chuyện gì không?
– Dạ, Ba hiểu tính mẹ rồi, nếu con nghe là bắt con về trông bé Tú, vì con nói chỉ gửi một lát rồi về…
Ông Việt cười, ông còn lạ gì tính của bà ấy, nếu nhờ bả đi mua gì đó miễn là được đi thì bà ấy đồng ý ngay, nhưng còn trói chân bả ở nhà trông cháu thì e rằng khó chịu lắm. Ông khen con trai:
– Giỏi, may mà con không nghe chứ nếu không là bả bắt cha con mình về rồi…
Nhưng ông chưa nói hết câu thì điện thoại của ông lại đổ chuông, nhìn màn hình ông Việt la lên:
– Mệt rồi, đúng như con nói, gọi cho con không được nên bả gọi cho Ba nè…vậy Ba có nên nghe không?
Tuấn Kiệt cười:
– Nếu Ba muốn về ôm cháu nội thì cứ ʇ⚡︎ự nhiên…
– Đâu có được, thôi kệ bả, người đâu mà kỳ cục, phụ nữ mà lại ngại việc nhà và trông cháu, làm biếng quen rồi…
Chỉ có Tuấn Kiệt và Thanh Hương hiểu rằng hôm nay đúng là 7 ngày kể từ ngày anh đưa mẹ lên ngân hàng làm thẻ. Bà Lan nghĩ rằng tiền ông Việt bán đất đã chuyển vào cho bà, nên mới gọi hỏi Tuấn Kiệt. Khi gọi không được thì gọi hỏi ông Việt xem tình hình thế nào? Nhưng may anh nghĩ đến việc trông bé Tú ở nhà nên trả lời Ba hoàn toàn hợp lý.
Nhưng Thanh Hương nghĩ cũng đã đến lúc nói sự thật cho Ba biết. Cô thăm dò:
– Con xin lỗi Ba…
Thấy Thanh Hương nói như thế thì anh cũng lên tiếng:
– Con xin lỗi ba…
Ông Việt ngạc nhiên nhưng bỗng cười phá lên tỏ vẻ vui mừng, tưởng hai con quay lại với nhau:
– Ba mừng lắm, các con không có lỗi gì hết. Điều Ba mong ước đã thành sự thật rồi…
Đến lượt hai người ngơ ngác không hiểu tại sao Ba lại cười và nói như thế. Thanh Hương trả lời:
– Ba hiểu nhầm ý của con rồi, tụi con nói dối mẹ là Ba bán đất sẽ chuyển tiền cho mẹ, có như thế mẹ mới chịu đến ngân hàng để sao kê tài khoản, để biết số tiền mà mẹ chuyển cho ông Khôi là bao nhiêu?
Vừa nghe đến tên ông Khôi, Ông Việt tỏ ra tức giận ᵭ.ậ..℘ mạnh tay xuống bàn quát:
– Cái gì? tiền nào mà bà ta chuyển cho thằng ch.ó đó hả?
– Là số tiền mà hàng tháng con gửi về…
– Trời ơi, lũ кнốикιếρ…vậy là chúng nó vẫn còn dan díu với nhau. Đúng là tôi có mắt như m.ù mà…
Ông Việt ôm ռ.ɠ-ự.ɕ tỏ ra bị sốc vì quá bất ngờ, Tuấn Kiệt vội ôm lấy Ba ngồi xuống ghế. Vẫn biết rằng trước sau gì cũng phải nói ra điều này để Ba biết, mặc dù sẽ làm Ba rất đau lòng, nhưng thật sự không thể giấu Ba mãi được. Một lúc sau không thấy Thanh Hương nói gì, Ông Việt uống một ngụm nước như nuốt cục tức đang chèn nơi cổ họng, giọng ông bỗng bình tĩnh lạ thường:
– Con nói tiếp đi, tại sao lại im lặng?
– Ba bình tĩnh nghen Ba…
– Các con nghĩ Ba là ai hả? Cảm ơn con đã để Ba đứng tên doanh nghiệp, giờ đây mọi việc cứ để Ba giải quyết…
Thấy ông Việt mặt đỏ bừng thì cô lại sợ ảnh hưởng đến sức khỏe, bỗng ông nói với hai con:
– Để Ba gọi điện thông báo với các chủ nợ của ông ta rằng Ba đã mua xong công ty Anh Khôi, những người này Ba đều biết để họ làm đơn Ϯố cάσ ông ta Ϯộι lừa đảo tài sản. Phải để ông ta trả giá trước pháp luật…
– Còn mẹ thì sao ạ?
– Phải để bà ta chứng kiến bộ mặt thật của tên Khôi. Nhưng trước tiên vẫn theo kịch bản cũ, có nghĩa rằng Ba nhận tiền bán đất thì sẽ chuyển vào tài khoản của bà ta, nhưng với yêu cầu bà ta phải ký vào đơn Ϯố cάσ tên Khôi lừa đảo, kèm theo sao kê ngân hàng. Yêu cầu kế toán tính xem số tiền sang nhượng là bao nhiêu? Số tiền bà Lan chuyển cho ông ta là bao nhiêu. Số còn lại không giao cho ông ta mà giao cho côпg αп với sự làm chứng của ông ta và các chủ nợ…
Vì có giấy ủy quyền của bà Lan nên Tuấn Kiệt làm đơn Ϯố cάσ ông Khôi lừa đảo. Trong khi đó ông Việt điện cho các chủ nợ biết tình hình. Khi Tuấn Kiệt đến cơ quan điều tra, yêu cầu tạm giữ ông Khôi về Ϯộι lừa đảo, thì trong phòng lúc này chỉ còn ông Việt và Thanh Hương. Hai người một già một trẻ không ai nói với ai câu nào. Bởi trong đầu họ đang suy nghĩ theo hai hướng khác nhau.
Mỗi khi nghĩ đến ông Khôi thì Thanh Hương lại nghĩ đến Tuấn Anh. Không biết khi nhận được tin Ba mình bị bắt thì anh sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng ở trong hoàn cảnh này thì cô không thể làm khác được. Ông ta đã làm khổ biết bao người phụ nữ, chà đạp lên cuộc sống của họ, đến khi họ thân tàn ma dại, thì ông ta đá như cái nùi rẻ rách mà cho rằng mình là người chiến thắng. Cũng như bà Lan cũng đã từng bị ông tuyên bố ngu thì ráng chịu, do bả mê ông rồi ʇ⚡︎ự nguyện đi theo chứ ông ta đâu cần. Chính bà Lan cũng đã từng nghe câu nói đó nhưng không hiểu sao bà ta vẫn tin lời ông ta chẳng qua là nói đùa, để rồi lại tiếp tục làm nô lệ cả về tiền lẫn tình…
Ông Việt cay đắng lắm, nhưng trước mặt các con nên ông không biểu lộ ra ngoài. Quá khứ như một thước phim hiện về làm ông vô cùng uất hận, ông giận ông Khôi một thì giận bà Lan mười. Sau sự việc xảy ra, bà ta qùγ lạy xin ông tha thứ, và thề rằng không bao giờ còn liên quan đến ông ta nữa. May mà ông cảnh giác nên không cho bà ta đứng tên chung trong sổ đỏ, lấy cớ là cha má khi quα ᵭờι đã giao hẹn, chỉ mình con trai được đứng tên đất đai, nhà cửa. Chứ thực ra vì cha má sang tên khi ông chưa lấy vợ, có nghĩa cha mẹ tặng cho con trước thời kỳ hôn nhân. Chính vì điều đó mà bà Lan ấm ức suốt mấy chục năm trời.
Không ngờ hai kẻ mèo mả gà đồng vẫn lén lút qua lại với nhau suốt một thời gian dài mà ông không biết gì. Như vậy chứng tỏ bà ta quá coi thường chồng, ông cay đắng khi nghĩ đến tên Khôi tỏ ra coi thường ông, chắc hắn sẽ hả hê lắm…
Bỗng tiếng chuông điện thoại làm cả hai giật mình. Thanh Hương chỉ vào điện thoại của ông rồi nói:
– Là điện thoại của Ba, chắc mấy ông chủ nợ nghe Ba nói như vậy nên gọi lại…
Nhưng khi ông nhìn vào màn hình thì nói với cô:
– Là bà ta gọi, chắc vẫn đang hy vọng Ba bán đất sẽ đưa tiền…
Thanh Hương nhìn ông cười:
– Vậy Ba có nghe không?
Ông Việt trả lời chua chát:
– Có chứ, em yêu gọi thì phải nghe chứ?
– Cố gắng giữ sức khỏe nhé Ba…
Cô cũng chỉ biết động viên ông giữ sức khỏe. Đã từng là người vợ bị chồng phản bội nên cô hiểu tâm trạng ông lúc này. Không có gì đau khổ và day dứt hơn việc bị chính người mình thương yêu, tin tưởng lại phản bội mình. Đã có lúc cô căm thù đến tột độ, tưởng chừng chỉ muốn được băm vằm hai kẻ nhởn nhơ trước mặt thì mới hả giận. Nhưng may trong thời gian đó cô có mẹ bên cạnh khuyên nhủ và cấp vốn cho cô làm ăn. Và ngay chính bây giờ cha mẹ cô cũng đang giúp con gáι quán xuyến việc kinh doanh nhà hàng. Bỗng tiếng ông Việt cất lên nói chuyện với bà Lan mà chính cô cũng không tin ở tai mình là ông lại có thể bình tĩnh như thế:
– Anh nghe…
Tiếng bà Lan ở đầu dây bên kia cũng ngọt ngào không kém:
– Anh đang ở đâu thế?
– Có gì không? anh đang bận…
– Anh thì có việc gì mà bận chứ?
– Thật sự em coi thường chồng mình thế hay sao? Anh trả lời với em rằng anh đang sang lại công ty Anh Khôi. Kế toán đang thống kê tài sản…
– Cái gì? ông ta bán công ty hả?
Bà Lan vì quá bất ngờ mà thốt lên, nhưng chợt nhớ đang nói chuyện với ông Việt nên kịp dừng lại. Nhưng ông Việt đâu có dễ dàng bỏ qua:
– Sao em lại quan tâm đến chuyện này? Có phải ông ta bán công ty mà không báo cáo với em không?
Bà ta ấp úng:
– Không có, em chỉ buột miệng thôi, việc ông ta bán hay không thì có liên quan gì đến em…
Ông Việt gằn từng tiếng:
– Tại sao lại không liên quan? Tất cả tiền của con trai vất vả lao động ở nước bạn gửi về, bà đều đưa cho ông ta, vậy mà bây giờ bà còn có thể nói không liên quan được hay sao?
Bà Lan im lặng. Bà ta đang ʇ⚡︎ự hỏi không hiểu vì sao mà ông Việt lại biết việc bà chuyển tiền cho ông Khôi? Có phải ông Khôi nói ra hay không? Bà đang bị sốc khi nghe tin ông Khôi bán công ty mà không hề nói với bà, phải chăng ông ta định ôm tiền bỏ đi hay sao? Việc ông Việt mua công ty liệu ông Khôi có biết không? nếu bà biết thì sẽ ngăn lại. Chuyện này không hiểu như thế nào nữa…
Tiếng ông Việt vẫn quát bên tai làm bà hốt hoảng:
– Tại sao Bà không trả lời? bà chuyển cho hắn bao nhiêu tiền?
– Em không biết…
Ông Việt tức giận ᵭ.ậ..℘ tay xuống bàn làm bà giật mình, giọng ông rít lên:
– Tôi sẽ cho thằng Kiệt viết sẵn đơn Ϯố cάσ rồi yêu cầu bà ký vào, may ra khi trả tiền thì tôi sẽ trừ đi số tiền đó…
Bà Lan lại im lặng, làm sao mà bà nỡ ký đơn Ϯố cάσ ông Khôi lừa đảo chứ? bà muốn gọi cho ông ấy để hỏi cho rõ. Mặc dù những thông tin tгêภ là do ông Việt nói ra nhưng không hiểu sao bà vẫn không tin. Bây giờ bà biết phải trả lời thế nào khi có vẻ mọi chuyện chồng bà đã biết. Không biết ai đã nói chuyện này với ông ấy? chỉ có con Trà là bà hay nghi ngờ, nhưng hiện nay nó đã bị bắt, còn con Hương thì biết gì? chẳng nhẽ lại là thằng Kiệt? Nếu đúng như bà suy nghĩ, thì có bao giờ hôm nó đưa bà lên ngân hàng cũng vì một mục đích nào đó không?