Nhân quả cuộc đời – Chương 26
Tác giả: Nguyễn Hiền
Trong khi luật sư Hoàng Vũ đối chiếu giấy tờ pháp danh công ty thì ông Khôi cũng tranh thủ đọc, ngoài các điều khoản ra thì điều ông chú ý đó là bảng kê giá chi tiết từng thiết bị, loại xe. Thú thật dàn xe của ông cũng cũ quá rồi, nếu còn ngon thì cũng chẳng còn đến bây giờ.
Thấy ông Khôi đọc xong mà không nói gì nên Luật sư Hoàng Vũ lên tiếng:
– Công ty Trách nhiệm hữu hạn một thành viên nên mọi thủ tục cũng nhanh gọn. về phía bên ông cần công chứng các giấy tờ như…
Không cần luật sư nói xong thì ông Khôi đã lấy ra một tập giấy đã công chứng sẵn và đưa cho luật sư rồi cười:
– Luật sư khỏi lo, trong 2 ngày qua tôi đã chuẩn bị xong rồi…
– Vậy thì tốt quá, cảm ơn giám đốc…
Ông Khôi cười giả lả:
– Không có gì, hai bên cùng có trách nhiệm thì sẽ nhanh thôi…
– Nếu ai cũng được như Giám đốc Khôi đây thì đỡ quá…
Được khen nên ông ta cười có vẻ rất vui, bỗng Thanh Hương đọc xong bảng kê chi tiết giá thành các loại thiết bị, xe các loại thì lên tiếng:
– Chúng ta cần bàn lại việc định giá các loại xe này. Hôm rồi công ty X công khai rao bán dàn xe ben 4 chân mà giá rẻ hơn loại này. Hơn nữa từ đời xe đến chất lượng đều cũ rồi, vấn đề mua xong còn sử dụng được không?
Ông Khôi nghe xong thì vã mồ hôi ướt đầm khuôn mặt, mặc dù trong phòng máy lạnh lại thêm quạt quay vù vù. Sở dĩ ông muốn ký cho nhanh cũng vì dàn xe bán được giá, nếu không thì ông chuyển nhượng mà làm gì. Ông liếc mắt về phía cô gáι, bỗng ông nhận ra cô gáι này không hiểu mình đã gặp ở đâu mà trông rất quen. Tại cô ta mang khẩu trang lại kèm hai mắt kiếng màu hồng nên không thể nhìn rõ được. Ông cứ tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ đến phút chót cô ta lại còn lên tiếng chứ? Nhưng ông vẫn im lặng và chờ đợi quyết định từ ông Jang. Một lát sau ông Jang lên tiếng:
– Mọi chuyện đã được thống nhất cả về thủ tục lẫn giá thiết bị, bây giờ lại có ý kiến e không kịp nữa. Ngày mai tôi phải bay về Hàn quốc, nếu bên ông Khôi không có ý kiến gì, thì thư ký đưa cho ông ấy ký tên đóng dấu, và bàn giao con dấu cùng các giấy tờ pháp nhân công ty. Còn nếu ông Khôi cần thay đổi điều gì thì chúng ta tạm thời dừng lại.
Nghe nói đến đó thì ông ta vội lên tiếng:
– Tôi hoàn toàn đồng ý và không có vấn đề gì…
Ông Jang nghe nói vậy thì quay sang nói với thư ký Khải:
– Đưa hồ sơ cho giám đốc ký và thông báo cho bộ phận kế toán chuyển tiền cho ông ấy. Xem như là đã xong…
Quay sang ông Khôi đang ngẩn người chứng kiến thư ký Khải thu gom tất cả giấy tờ mà ông vừa ký, cùng con dấu cho vào phong thơ rồi niêm phong lại và ra khỏi phòng. Sau giây phút bất ngờ, ông Khôi lên tiếng:
– Vấn đề quyền lợi của tôi hay nói cách khác là tôi muốn nhận lại tiền chuyển nhượng.
Ông Jang cười:
– Ông thật là vô tình, chúng tôi trước khi nhận hồ sơ bản chính cũng đã bàn giao giấy biên nhận, và cam kết chuyển tiền vào tài khoản công ty cho ông rồi. Ông làm việc trực tiếp với kế toán tập đoàn SK và ngân hàng.
– Sao các ông không chuyển Bangking cho nhanh…
– Hihi đây là tập đoàn chứ không phải cá nhân tôi. Ông kiểm tra giấy tờ đã nhận đủ chưa nhé, chúng tôi làm ăn uy tín tгêภ thương trường mấy chục năm rồi nên ông yên tâm…
Đến nước này thì ông Khôi cũng đành đứng dậy ra về và chờ đợi. Giấy biên nhận ông đã giữ, nên nếu như không nhận được tiền trong thời gian 24 tiếng đồng hồ, thì ông có thể kiện đòi quyền lợi của mình.
Tiễn ông ta về rồi, ông Jang nhìn Thanh Hương cười:
– Vậy là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về vị trí bếp trưởng. Còn mọi việc xử lý thế nào thì do cô chủ quyết định.
– Cảm ơn anh rất nhiều…
Lúc này từ cάпh cửa phòng bên, Ông Việt bước ra với khuôn mặt ҳúc ᵭộпg và hai mắt đỏ hoe. Ông đã khóc khi chứng kiến cảnh này qua Camera trong phòng. Cầm tay bếp trưởng Jang, ông ҳúc ᵭộпg:
– Cảm ơn ông, Bếp trưởng Jang…
Bếp trưởng Jang lúng túng:
– Dạ không có gì, chẳng qua là con giúp lẽ phải và trừng trị những kẻ ác…
Ông Việt nghe bếp trưởng nói vậy thì có vẻ khó hiểu. Mà ông Việt không hiểu cũng đúng thôi, bởi mọi người vẫn chưa nói cho ông ấy biết chuyện bà Lan vợ ông, vẫn thường xuyên qua lại với ông Khôi. Không những thế toàn bộ ʋòпg vàng, tiền bạc và thậm chí toàn bộ số tiền mà con trai Tuấn Kiệt làm việc vất vả ở nước ngoài gửi về, thì bà cũng đều đưa cho ông ta. Sở dĩ mọi người chưa nói vì sức khỏe của ông Việt không tốt, hơn nữa nếu nghe tin này sẽ bị sốc và rất пguγ Һιểм.
Thanh Hương tranh thủ trao đổi với luật sư Hoàng Vũ để chuẩn bị các bước tiếp theo. Thật tình trong tập văn bản đã soạn sẵn có hai loại, nhưng khi đưa cho ông Khôi đọc thì chỉ có một nội dung, nhưng khi đưa cho ông ta ký thì lại cả hai loại văn bản tuy nội dung không sai, nhưng chỉ kèm theo khoản trả nợ cho bên nhận chuyển nhượng, mà khi nghe Thanh Hương nói về giá cả thiết bị thì ông ta không còn tỉnh táo và cứ thế ký rồi đóng dấu.
Thật tình nhìn lúc ông ta bước vào phòng thì cô cũng ҳúc ᵭộпg, bởi dù sao ông ấy cũng là cha ruột của Tuấn Anh, bạn thân của cô. Nhưng nghĩ đến ông Việt thì cô lại tăng thêm quyết tâm và làm đến cùng. Ông ta đã nhẫn tâm hủy hoại cuộc đời của một con người. Từ một kỹ sư tài năng mà bây giờ chịu cảnh thất nghiệp, ăn bám, Ьệпh tật. Đừng nói việc bà Lan cặp với ông Khôi mà ông Việt không biết. Bởi bất lực cho dù có nhìn thấy thì cũng không dám nói, ông nhẫn nhịn trong câm nín để chờ đến ngày này. Vậy thì tại sao cô lại dừng được chứ?
Sở dĩ cô quyết định để ông Hoàng Việt đứng tên người đại diện pháp luật và sẽ đổi tên công ty thành Hoàng Việt. Cô muốn một lần ông Khôi phải chứng kiến người đang thắng mình là ai? Cô hứa với lòng mình chưa dừng lại ở đây, sau khi hoàn tất thủ tục công ty, cô sẽ thông báo cho các chủ nợ nhằm đưa ông ta vào tù. Những ngày cuối đời sau song sắt trại giam, ông ta mới thấm thía với những gì mà mình đã gây ra…
Lúc đầu ý ông Việt muốn để cho Tuấn Kiệt đứng tên pháp danh công ty nhưng Thanh Hương nhất định không chịu. Cô muốn phải là chính cái tên Hoàng Việt để không những ông Khôi mà bà Lan cũng phải chống mắt ra mà nhìn. Hơn nữa thời gian vừa qua cô nhận thấy Tuấn Kiệt quá nhu nhược. Anh hình như đã ᵭάпҺ mất chính bản thân mình và hoàn toàn trở thành người khác.
Bỗng điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình cô bỗng giật mình khi nhận ra người gọi là Tuấn Anh. Có bao giờ cậu ấy biết việc vừa rồi cô làm với ông Khôi không? Nhưng cô không tin điều đó xảy ra vì ông ta cũng mới rời khỏi đây chưa lâu. Có lẽ cậu ấy gọi cho cô về việc khác. Nghĩ vậy nên cô cố tỏ ra hết sức bình tĩnh để nghe máy:
– Alo, Hương nghe nè…
– Mình chỉ muốn hỏi bên nhà hàng đã tuyển người đủ chưa?
Nghe đến đó cô thở phào nhẹ nhõm, đúng như cô suy nghĩ cậu ta chưa biết gì. Thật tình cô rất muốn nói với bạn suy nghĩ của mình, nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Cũng nhờ Tuấn Anh nói với cô về việc Ba cậu ấy muốn sang lại công ty, thì cô mới lên kế hoạch để lấy nợ. Nếu cô không nói mà một ngày nào đó cậu ấy biết thì sẽ nghĩ về cô hẳn là không tốt. Lưỡng lự một hồi, cô lên tiếng:
– Tuấn Anh à…
Tuấn Anh không hiểu chuyện gì tưởng nhà hàng của Hương nhận đủ người rồi nên trấn an cô:
– Không sao, nhận đủ rồi thì thôi. Chẳng là trong công ty có người bạn hỏi xin việc cho anh của bạn ấy, mình cũng chưa hứa…
Dường như không chú ý gì đến câu trả lời của Tuấn Anh. Thanh Hằng ngập ngừng một hồi rồi nói:
– Chiều đi làm về gặp mình một chút được không?
– Có chuyện gì hay sao?
– Cũng không có gì, chỉ là muốn tâm sự với Bạn một chút thôi…
– OK. Chiều mình ghé nhà hàng nhé…
– Không, nhà hàng đông người lắm, mình không muốn người khác làm phiền. Chính vì thế bạn đến quán café hôm trước rồi alo cho mình nhé…
– OK…
Tắt điện thoại rồi mà Thanh Hương vẫn còn ngẩn ngơ như người mất hồn. Cô thấy áy náy và rất khó mở lời với Tuấn Anh. Đáng lý ra trước khi làm việc này thì cô nên trao đổi với cậu ấy. Nhưng cô lại sợ rằng nếu kế hoạch bị lộ thì sẽ không thành công. Chính vì thế mà cô quyết định làm rồi sẽ nghĩ cách nói với cậu ấy sau. Giờ đây mọi việc về cơ bản đã xong, nhưng sao cô bỗng cảm thấy buồn, cô không thể vui khi ông ta tuổi đã cao mà phải trả giá cho những việc làm của mình, cô động lòng vì những năm tháng cuối đời ông ta phải sống trong cảnh cầm tù sau những song sắt trại giam. Cô thương mẹ của Tuấn Anh phải cam chịu một người chồng mà có cũng như không, phải hàng ngày chứng kiến những cảnh nhuốc nhơ mà chồng mình gây ra để rồi bất lực không làm gì được. …
Còn đối với Tuấn Anh. Chiều nay cô biết nói thế nào đây để cậu ấy hiểu? quả thật là khó quá. Nhưng cho dù cậu ấy có hiểu thế nào, thậm chí là giận hay trách móc thì cô vẫn phải làm. Nhất định phải tìm được lẽ phải cho ba Việt cho dù phải trả giá như thế nào…
Khi đến quán café thì cô thấy Tuấn Anh đã ngồi sẵn ở đó, nhìn nét mặt vui tươi của cậu ấy thì cô hiểu rằng Tuấn Anh chưa biết gì. Kéo ghế cho Hương ngồi, Tuấn Anh nói:
– Vẫn như cũ nhé…
Hương gật đầu, Tuấn Anh gọi nhân viên kêu một ly café đen và một ly nước ép dưa hấu mật ong thì Thanh Hương ngạc nhiên:
– Ủa, sao chiều rồi còn uống café đen? Bộ không sợ mất ngủ hay sao?
– Cuối tháng nhiều việc. Mình tranh thủ làm đêm mới kịp…
Thanh Hương hỏi dò:
– Tình hình công ty Anh Khôi sao rồi? Bạn biết tin gì chưa?
Tuấn Anh ngạc nhiên:
– Bộ có chuyện gì hay sao? Hôm rày nghe mẹ nói ổng muốn bán rồi đi nơi khác trốn nợ…
– Nếu ông ta bỏ trốn thì mẹ con cậu được yên chắc?
– Ai làm người ấy chịu, đã từ lâu rồi mẹ con mình không liên quan gì đến ông ấy cả…
– Vậy tại sao bạn lại biết về việc ông ta sang nhượng công ty mà nói với mình?
– Là mẹ mình nói…
Thốt ra câu nói đó, Tuấn Anh mới chợt nhớ mẹ rất buồn và nói với anh về tình hình của ông Khôi. Điều đó chứng tỏ mẹ và Ba vẫn thường nói chuyện với nhau. Thật tình anh rất thương mẹ nhưng không muốn can thiệp vào chuyện của người lớn. Chính vì anh không nghe lời học ngành xây dựng để sau này quản lý công ty, mà học theo ngành nghề mình thích. Bởi ngay từ nhỏ anh đã phải chứng kiến cảnh cha mẹ cãi nhau, cũng chỉ vì cha thường xuyên đi qua đêm, nay cặp cô này mai cô khác. Không chịu đựng được mãi cảnh này nên mẹ đưa anh về nhà bà ngoại ở cho đến bây giờ.
Nếu bây giờ Ba phải đi trốn nợ thì sao? Chính anh cũng không biết điều đó, nghe Thanh Hương hỏi, anh trả lời:
– Mình cũng không biết nữa, chỉ thấy thương mẹ thôi, chắc mẹ cũng sẽ buồn lắm…
Nhưng cả Tuấn Anh và Thanh Hương đều không ngờ rằng cách đó một đoạn, Mộc Trà đang ngồi cùng một thanh niên ở bàn phía trong, Ánh mắt cô ta hằn học pha lẫn căm hờn đang chiếu về phía hai người tưởng chừng muốn ăn tươi nuốt sống. Ở bàn bên ngoài, Tuấn Anh và Thanh Hương vẫn không biết gì mà vẫn vô tư cười. Cô đâu biết rằng tai họa sắp ập xuống đầu mình chỉ vì Mộc Trà nghĩ rằng vì cô nên Tuấn Anh mới từ chối mẹ con cô ta…