Nhân quả cuộc đời – Chương 25
Tác giả: Nguyễn Hiền
Chợt tiếng chuông điện thoại reo làm ông giật mình. Thận trọng mở ra xem ai gọi thì thấy số máy lạ, sở dĩ ông phải cẩn thận như vậy vì một số chủ nợ đang lùng tìm ông. Có bao giờ họ gọi cho ông không được nên dùng số sim rác để lừa ông không? bỗng ông Khôi lại cười, ông cười bởi mấy chủ nợ nghĩ ông là ai chứ? ông không lừa người khác thì thôi, chứ ai ăn nổi ông mà giở ba cái trò này.
Giảm âm lượng điện thoại về số 0, ông mỉm cười nhìn điện thoại rung với âm thanh ù ù nghe cũng vui tai. Sau hai cuộc gọi liên tiếp không thấy ông nghe máy thì một dòng tin nhắn được gửi đến:
– Chào ông, chúng tôi là đại diện của tập đoàn SK Hàn quốc, hiện nay Tập đoàn đang có nhu cầu phát triển thị trường ở Việt nam, đặc biệt về mảng xây dựng, san lấp mặt bằng, nhà hàng, khách sạn…Chúng tôi được biết, vì một lý do nào đó mà ông đang muốn chuyển nhượng lại công ty xây dựng Anh Khôi, và chúng tôi qua tìm hiểu thì quan tâm đến công ty này. Thời gian ở Việt nam không nhiều, nên nếu đúng như lời giới thiệu thì xin ông một cuộc hẹn. Bằng không thì chúng tôi xin lỗi về sự khiếm nhã này.
Đọc đi đọc lại tin nhắn nhiều lần nhưng ông Khôi vẫn im lặng suy nghĩ. Đúng là ông đang có ý định sang lại công ty, gom một số tiền rồi cao chạy xa bay. Nhưng đó mới chỉ trong nội bộ gia đình khi ông thông báo cho vợ con về tình hình phá sản của công ty. Nếu không khôi phục được thì có thể phải dùng biện pháp cuối cùng. Nhưng ông chưa hề tuyên bố thì tại sao thông tin này lại rò rỉ ra ngoài? Có bao giờ các chủ nợ lừa ông không? thôi tốt nhất là không trả lời. Nếu đúng là các chủ nợ thì nhất định sẽ tìm cách liên lạc tiếp, không bằng hình thức này thì cũng hình thức khác. Còn nếu tập đoàn nước ngoài có nhu cầu thì họ lịch sự cần câu trả lời nơi ông.
Liên tiếp hai ngày không hề có cuộc gọi nào cũng như tin nhắn, thì ông Khôi bắt đầu tính toán đến phương án trả lời. Nếu thật sự tập đoàn nước ngoài muốn phát triển thị trường tại Việt nam, thì họ rất cần các công ty trong nước đã có sẵn số năm kinh nghiệm và nguồn khách hàng. Tuy công ty của ông hiện nay đang tгêภ đà phá sản, nhưng nếu nguồn vốn mạnh và chiến lược kinh doanh tốt, thì chẳng mấy khi mà phục hồi. Phải đi đến quyết định cuối cùng này cũng làm ông mất ngủ, dù gì ông cũng đã gắn bó mấy chục năm trời, hơn nữa đó là công sức cả đời của cha ông để lại. Thật tình cái tên công ty Anh Khôi là có uy tín và sự tín nhiệm thì thời cha của ông, chứ từ ngày ông lên quản lý có làm được công trình nào nên hồn đâu, mà chẳng qua sống bằng cái hão danh ngày xưa thôi.
Suy nghĩ và cố tình kéo dài đến ngày thứ ba mà vẫn không thấy động tĩnh gì thì ông bắt đầu nhắn tin trả lời thăm dò:
– Chào ông. Tôi là Tuấn Khôi, giám đốc công ty xây dựng Anh khôi, đã nhận tin nhắn của Tập đoàn SK…
Ông cố tình trả lời lấp lửng chỉ là mới nhận được tin nhắn chứ chưa nói gì đến vấn đề chính. Nếu bên kia thật sự quan tâm thì sẽ hồi âm, và ông bắt đầu chờ. Nhưng đã hai ngày trôi qua mà vẫn không thấy bên kia trả lời thì ông bắt đầu lo lắng. Rất có thể họ đang quan tâm đến những công ty, tập đoàn khác. Thời bây giờ làm ăn khó khăn, các công ty phá sản hàng loạt là chuyện bình thường. Việc chuyển nhượng công ty cũng không có gì là khó hiểu, nhưng trường hợp của ông lại khác bởi ông đang mắc nợ các đối tác, khách hàng. Nếu để họ biết được thì chẳng những ông không có một xu mà tập đoàn Hàn quốc cũng dừng giao ᴅịcҺ bởi quá phức tạp, họ hoàn toàn không muốn liên quan đến pháp luật Việt nam.
Nhận được câu trả lời từ ông Khôi. Thanh Hương suy nghĩ một hồi rồi nói với bếp trưởng tên Jang người Hàn quốc:
– Cá đã cắn câu nhưng ông ta vẫn đang thận trọng…
Bếp trưởng Jang mỉm cười:
– Cô chủ cứ tin rằng bây giờ chính ông ta lại đang bám đuổi theo mình, chứ không phải là mình cần ông ta…
Thanh Hương cười:
– Em cũng nghĩ thế, chuẩn bị sắp có kịch hay để xem…
Miệng nói nhưng tay cô nhắn tin trả lời:
– Chúng tôi đang làm việc với chủ mấy khách sạn ở Đà lạt, khoảng tuần sau sẽ bay về bển, nếu ông có thiện chí thì hai ngày nữa sẽ gặp nhau tại nhà hàng X Hàn quốc của chúng tôi. Còn ông chưa có nhu cầu thì nếu còn duyên, chúng ta sẽ gặp nhau vào dịp khác…
Tin nhắn vừa gửi đi, Thanh Hương nhìn anh Jang cười:
– Anh đoán xem ý ông ta như thế nào khi nhận được tin nhắn này?
– Sẽ trả lời ngay thôi…
Đúng như bếp trưởng Jang dự đoán, chỉ 5 phút sau một tin nhắn được gửi đến:
– OK. Hai ngày sau tôi sẽ có mặt tại nhà hàng của các ông. Cũng lâu rồi chưa được thưởng thức món ăn của Hàn quốc…Hy vọng hợp tác thành công…
– Vì quỹ thời gian của chúng tôi không còn nhiều, nên ông có thể mang theo hồ sơ pháp danh công ty, và những giấy tờ cần thiết. Luật sư của tôi sẽ làm việc cụ thể…
– Ok. Tôi đồng ý. Mong rằng công ty mà tôi tâm huyết cả đời sẽ được tập đoàn các ông phát triển mạnh mẽ…
– Đó là điều chắc chắn. Hẹn gặp…
Thả điện thoại xuống, ông Khôi ngả lưng xuống giường, hai tay dang ra thoải mái. Hai ngày, chỉ hai ngày nữa thôi là ông đã giải quyết xong ván cờ đầu tiên, Ông sẽ làm việc hết sức nhanh gọn, sở dĩ ông có thể làm được như thế bởi bên tập đoàn SK Hàn quốc có đầy đủ văn phòng luật sư sẽ lo về mặt pháp lý. Ông chỉ việc ký và bàn giao rồi nhận tiền vào tài khoản là xong. Chợt nghĩ đến bà Lan, ông mỉm cười thấy mình may mắn, khi bà ta tuyên bố trong 10 ngày không được liên lạc với bà ấy. Vậy thì càng tốt bởi trong 10 ngày đó ông đã lo xong mọi thủ tục rồi…
Nghe ông ta thốt ra những câu từ giả tạo mà Thanh Hương vô cùng kinh tởm. Cô mời Luật sư Hoàng Vũ cùng Ba Việt phải họp gấp, lên kế hoạch hành động. Việc cần làm là khi có đầy đủ số tiền mà bà Lan đã chuyển cho ông ta. Tuấn Kiệt được mẹ ủy quyền gửi đơn Ϯố cάσ ông ta lừa đảo đến côпg αп, đồng thời luật sư Hoàng Vũ sẽ soạn văn bản gửi ngân hàng, yêu cầu ngăn chặn mọi giao ᴅịcҺ liên quan đến ông Khôi, nhằm thu hồi số tiền mà ông ta nợ. Xong xuôi kế hoạch thì mọi người bắt đầu chờ đợi đến giờ G để hành động.
Vì đã từng đến nhà hàng Hàn quốc này nhiều lần nên ông Khôi không khó để tìm đến. Nhưng lần này khác với những lần trước cùng bạn bè, đối tác gặp gỡ, liên hoan. Ông không đi bằng xe nhà mà kêu taxi cho tiện để không ai phát hiện ra. Ông chưa vào ngay mà cứ lượn đi lượn lại mấy ʋòпg dò xem có gì khả nghi không, rồi mới dừng xe lững thững đi bộ vào. Chọn một bàn kín đáo quan sát những người khách trong nhà hàng, không thấy gì khả nghi, ông vội đi nhanh lên cầu thang để lên dãy phòng VIP. Vừa đi hết cầu thang để lên tầng hai thì một nhân viên cũng đang chờ sẵn, cúi đầu lễ phép chào lịch sự:
– Chào ông Khôi…
Mặc dù hơi giật mình tại sao thanh niên này lại biết tên mình, nhưng ông lấy ngay bình tĩnh và không quên nở nụ cười:
– Cậu biết tên tôi?
– Dạ, ông chủ ρhâп công em đứng đây để đón ông…
– À, ông chủ của cậu chu đáo quá, ta đi thôi…
Hai người đi dọc hành lang, khi đến một phòng ở cuối dãy thì dừng lại và gõ vào cửa 3 tiếng. Ngay lập tức bên trong có tiếng nói vọng ra:
– Xin mời vào…
Cánh cửa được mở ra và ông Khôi nhanh chóng lách người đi vào, còn cậu thanh niên cũng không quên làm nhiệm vụ đóng cửa.
Trong phòng lúc này đã có sẵn 4 người ngồi ở bàn. Thư ký tập đoàn Khải chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mời ông Khôi rồi giới thiệu:
– Giới thiệu với Giám đốc Khôi: Đây là phó chủ tịch tập đoàn Jang, Cô Thanh Hương đại diện cho tập đoàn SK phía Việt nam, và đây là luật sư Hoàng Vũ…
Ông Khôi cũng lịch sự đứng dậy chào. Ngay sau đó ông Jang lên tiếng bằng tiếng Việt lơ lớ, thỉnh thoảng thư ký Khải phải phiên ᴅịcҺ lại. Nội dung cuộc họp do đã có sự khảo sát và chuẩn bị trước nên chỉ bàn về những vấn đề mấu chốt để đi đến phần quyết định chuyển nhượng hợp đồng. Lúc đầu ông Khôi hơi ngạc nhiên và có phần dè chừng, khi ông Jang tỏ ra nắm rất rõ mọi chi tiết trong công ty của ôngt. Nhưng khi nghe thư ký Khải giải thích trước khi bay sang Việt nam thì Tập đoàn đã được cung cấp mọi thông tin cũng như hoạt động kinh doanh của từng công ty, không phải chỉ mình công ty Anh Khôi mà các công ty khác cũng thế. Ông Jang tỏ ta tiếc cho một công ty xây dựng Anh Khôi nổi tiếng trước đây, nay vì một lý do nào đó mà đang tгêภ đà phá sản. Và ông hứa nếu giao ᴅịcҺ thành công, sẽ tập trung nguồn lực về tài chính và nhân lực để vực lại công ty như thời hoàng kim mà cha ông Khôi đã gây dựng…
Ông Khôi nghe nói mà giật mình và có phần ทɦụ☪ nhã. Ông cảm thấy xấu hổ và có lỗi với chính người cha của mình, cả cuộc đời cha ông dùng hết tâm huyết và sức lực để xây dựng nên công ty này. Vậy mà đến khi ông thay cha lên nắm quyền thì lại không giữ được nữa. Ông cũng đã từng có bằng tốt nghiệp về chuyên ngành xây dựng, nhưng kiến thức thật thì hình như rỗng tếch. Thay vào đó là những cuộc ăn chơi đàn đúm, và gần hết thời gian ông dành cho những cuộc tình. Vậy mà không hiểu sao ông vẫn tốt nghiệp. Khi cha ông quα ᵭờι thì vẫn chứng nào tật ấy, sẵn có tiền trong tài khoản, ông cứ thế thả sức tiêu sài, và để đến bây giờ thì không những không thể giữ được công ty mà còn nợ nần chồng chất…
Sau khi ông Jang nói xong và không thấy ông Khôi nói gì thì luật sư Hoàng Vũ lên tiếng:
– Chúng tôi muốn biết ý kiến của giám đốc công ty xây dựng Anh Khôi, và xin phép kiểm tra pháp nhân doanh nghiệp.
Ông Khôi vẫn im lặng, không khí trong phòng thật căng thẳng. Bỗng tiếng chuông điện thoại của thư ký Khải như phá vỡ không gian im lặng trong phòng. Ông Jang quay sang nói với Luật sư Hoàng Vũ nhưng cố ý cho tất cả những người trong phòng cùng nghe:
– Ngày mai phải đổi vé bay về Hàn Quốc gấp để giải quyết một số việc quan trọng…
– Vậy còn việc chuyển nhượng công ty Anh Khôi thì sao ạ?
– Nếu hôm nay giải quyết xong thì tốt, còn không thì để đợt sau…
Đang lưỡng lự và có chút ҳúc ᵭộпg. Nhưng khi nghe ông Jang nói ngày mai phải bay về gấp thì ông Khôi phát hoảng vội lên tiếng:
– Một khi tôi đã đến đây thì xem như đã đồng ý rồi. Đây là pháp danh của công ty và giấy tờ cá nhân, xin luật sư soạn mọi văn bản chuyển nhượng, tôi kiểm tra lại và sẽ ký…
Luật sư Hoàng Vũ đón nhận tập hồ sơ tгêภ tay ông Khôi rồi lễ phép:
– Văn bản chuyển nhượng chúng tôi đã soạn sẵn, yêu cầu giám đốc kiểm tra lại xem có chỉnh sửa bổ sung gì không? về giá các thiết bị, máy móc, xe tải, xe ben, xe cẩu, xe múc,… đều đã được thống kê và định giá theo phần trăm giá trị mỗi xe. Thật tình chúng tôi cũng tính giá cao hơn thị trường, nếu giám đốc không đồng ý thì có thể ᵭấu giá công khai.
Ông Khôi cầm một văn bản mà luật sư Hoàng Vũ đưa và bắt đầu đọc. Ông chợt giật mình khi người đứng pháp danh công ty mới là Hoàng Việt thì giật mình, bởi thấy cái tên này nghe quen quen. Nhưng ông vội gạt ngay bởi tгêภ đời này thì có hàng triệu người có cái tên như thế. Ở đây người đàn ông tên Hoàng Việt chẳng qua cũng chỉ được tập đoàn nước ngoài cử đại diện mà thôi. Chứ còn người kia thì bây giờ ngay cả việc thở cũng còn không nổi, huống gì còn làm việc được nữa hay sao?