Nhân quả cuộc đời – Chương 24

Nhân quả cuộc đời – Chương 31
Nhân quả cuộc đời – Chương 30
Nhân quả cuộc đời – Chương 29
Nhân quả cuộc đời – Chương 28
Nhân quả cuộc đời – Chương 27
Nhân quả cuộc đời – Chương 26
Nhân quả cuộc đời – Chương 25
Nhân quả cuộc đời – Chương 24
Nhân quả cuộc đời – Chương 23
Nhân quả cuộc đời – Chương 22
Nhân quả cuộc đời – Chương 21
Nhân quả cuộc đời – Chương 20
Nhân quả cuộc đời – Chương 19
Nhân quả cuộc đời – Chương 18
Nhân quả cuộc đời – Chương 17
Nhân quả cuộc đời – Chương 16
Nhân quả cuộc đời – Chương 15
Nhân quả cuộc đời – Chương 14
Nhân quả cuộc đời – Chương 13
Nhân quả cuộc đời – Chương 12
Nhân quả cuộc đời – Chương 11
Nhân quả cuộc đời – Chương 10
Nhân quả cuộc đời – Chương 9
Nhân quả cuộc đời – Chương 8
Nhân quả cuộc đời – Chương 7
Nhân quả cuộc đời – Chương 6
Nhân quả cuộc đời – Chương 5
Nhân quả cuộc đời – Chương 4
Nhân quả cuộc đời – Chương 3
Nhân quả cuộc đời – Chương 2
Nhân quả cuộc đời – Chương 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

Đúng là ma lực của đồng tiền, gương mặt bà Lan từ chỗ ỉu xìu thất vọng, bỗng trở nên tươi tỉnh và hoạt bát không ngờ. Tuấn Kiệt chỉ biết lắc đầu và thầm nghĩ nếu một khi mà mẹ biết sự thật bị con trai lừa dối, thì không biết mẹ sẽ giận dữ như thế nào. Nhưng bây giờ anh cũng không còn thời gian hay nói đúng hơn là không còn quyền gì để mà định đoạt nữa. Anh bây giờ chỉ biết chấp hành và làm theo những gì mà Thanh Hương nói mà thôi.

Đến ngân hàng, bỗng bà Lan nhìn con trai tỏ ra nghi ngờ. Bà không lạ gì con trai tính hiền lành và hay tin người. Có bao giờ nó lại nghe lời con Mộc Trà xúi bậy hay không? bây giờ bà đang không có tiền nên nó coi thường, nhưng khi bà có tiền rồi thì tình hình sẽ khác. Sở dĩ bà nghĩ vậy bởi lúc Tuấn Kiệt đang nói chuyện với bà trong phòng, thì bà thấy loáng thoáng cái bóng người ngoài cửa. Nhà chỉ có 3 người, vậy không phải con Mộc Trà thì là ai vào đây chứ?

Thấy mẹ nhất định không đưa giấy tờ tùy thân cho nhân viên ngân hàng, anh nhắn tin cho Ba Việt:

– Khoảng 3 phút nữa Ba gọi cho con, khi con nói xong thì Ba chỉ trả lời đúng hai từ: Được rồi, xong ba tắt máy nhé…

– Ok, Ba hiểu rồi…

Bà Lan nửa muốn làm theo lời con trai nửa lại nghi ngờ. Bỗng điện thoại của Tuấn Kiệt đổ chuông, nhìn màn hình anh giơ điện thoại cho mẹ xem rồi nói:

– Là Ba gọi

Bà Lan mừng quýnh lên:

– Nghe đi, nói hai mẹ con lên ngân hàng rồi…

Tuấn Kiệt bấm nút nghe đồng thời mở loa ngoài cho mẹ cùng nghe:

– Con nè Ba ơi. Con với mẹ đang ở ngân hàng làm theo lời Ba dặn, chắc phải một tuần mới lấy được thẻ mới…

– Được rồi…

Nói xong ông Việt tắt máy, Bà Lan chưa kịp nói gì thì điện thoại đã tắt thì tỏ ra bực tức:

– Tại sao lại tắt máy, phải đưa cho mẹ nói chuyện với Ba mày chứ? xem tình hình bán đất như thế nào? nếu cần thì mẹ lên ngay…

– Là Ba tắt chứ sao mẹ quát con? Chắc Ba đang bận nên chỉ hỏi xem hai mẹ con đã làm đúng như Ba dặn chưa? Mẹ muốn nói gì thì về nhà mà hỏi Ba…

– Thì mẹ cũng chỉ nói vậy thôi chứ có gì đâu mà mày cũng ʇ⚡︎ự ái…

– Không phải con ʇ⚡︎ự ái, nhưng để con nói với Ba không cần làm tài khoản mới cho mẹ nữa, Ba cứ chuyển hết vào tài khoản của con là xong. Đứng cả tiếng đồng hồ để nhân viên ngân hàng họ chờ thấy phiền quá…

Anh nói xong thì nháy mắt với nhân viên ngân hàng. Bà Lan nghe nói nếu không làm thì ông Việt sẽ không chuyển tiền cho Bà. Vội lục túi lấy giấy tờ tùy thân đưa cho nhân viên ngân hàng còn miệng vẫn nói với con trai:

– Tài sản của cha mẹ, con cái không được tham gia vào. Ba mày nghĩ vậy là đúng…

– Đó là tại Ba chưa biết mẹ đưa hết tiền cho ông ta…

Vừa nghe đến đó, bà Lan vội bịt miệng con trai rồi nghiến răng rít lên:

– Mày nói nhảm gì thế hả? có im ngay đi không?

Nhưng bà càng không muốn nói thì Tuấn Kiệt lại càng nói to:

– Con nói không đúng hay sao? Nếu đợt này Ba tin tưởng chuyển hết tiền cho mẹ, rồi mẹ lại đưa cho ông ta thì nhà mình chỉ có tan nát thôi…

– Mày nghĩ mẹ mày là ai hả? chẳng nhẽ tao không biết đâu là đúng sai hay sao?

– Thì mẹ khôn, mẹ hơn người nên mới thê thảm vậy đó. Xung quanh đây đều có kiếng, mẹ lại nhìn mặt mình thử xem…

Bà Lan giật mình kéo khẩu trang lên cao một chút nhằm che những vết thâm tгêภ gò má, tay kéo con trai, rít lên từng tiếng:

– Mày có im đi không hả? bộ mày muốn làm ทɦụ☪ mẹ mày ở đây phải không?

Tuấn Kiệt chưa kịp trả lời thì điện thoại bà Lan đổ chuông, liếc nhanh nhìn xem ai gọi. Bỗng mặt bà tái xanh, tay vội bấm nút tắt. Nhưng tất cả hành động đó đều không qua được mắt Tuấn Kiệt, hơn nữa thấy nhân viên ngân hàng gật đầu ý nói mọi việc đã xong. Anh giả bộ tỏ vẻ bực tức:

– Ông ta gọi, tại sao mẹ không nghe? Như vậy chứng tỏ mẹ vẫn lừa dối Ba mà qua lại với ông ta. Vậy mà Ba vẫn tin tưởng chuyển tiền bán đất vào tài khoản cho mẹ giữ. Nhất định con phải nói cho Ba biết mới được.

Bà Lan nghe con trai nói thì phát hoảng, vội nắm tay con năn nỉ:

– Mẹ biết mình sai và không muốn Ba con biết lại buồn. mẹ hứa từ nay sẽ chấm dứt với ông ta. Sở dĩ mẹ vẫn chưa dứt khoát vì còn số tiền ổng đang giữ…

– Thì mẹ đòi đi, ủy quyền lại cho con…

– Ông ta phá sản rồi. May mà đợt rồi mẹ không chuyển số tiền con Trà gửi về, nếu không cũng hết rồi…

Tuấn Kiệt thở dài, anh nhìn cô nhân viên ngân hàng rồi nói:

– Mọi việc xong chưa cô? Thời gian bao lâu thì tôi lên lấy cả hai mẹ con?

– Dạ, lâu nhất là một tuần…

Bà Lan hỏi:

– Như vậy là một tuần tôi có thể đến rút tiền phải không cô?

Tuấn Kiệt nhìn vào mặt mẹ tỏ ra giận dữ:

– Rút tiền, rút tiền…mẹ cần rút tiền để làm gì? Tiền bán đất Ba đưa cho mẹ giữ để dưỡng già sau này, Ba tin tưởng mẹ như thế nhưng còn mẹ thì sao hả? con thất vọng quá.

Bà Lan ấp úng:

– Thì mẹ buột miệng mà nói vậy thôi chứ có rút sài gì đâu?

– Thật sự con cũng không hiểu mẹ đang nghĩ gì, nếu không còn thương Ba thì ly dị đi, lúc đó tha hồ mà sống công khai với ông ta…

Nói rồi anh quay sang cúi chào cô nhân viên ngân hàng rồi kéo tay mẹ ra xe. Kể từ lúc đó cho đến khi về đến nhà, Bà Lan lầm lì không hé răng nói một lời. Thật tình nay thấy con nổi nóng nơi chỗ đông người thì bà biết rằng Tuấn Kiệt đã tức giận đến cực điểm. Mà cũng đúng thôi khi chính mắt nó chứng kiến việc bà bị người ta ᵭάпҺ xưng hết mặt mày. Bây giờ không biết có chuyện gì mà ông ta lại gọi cho Bà vào lúc này. Điều đó khiến bà khó giải thích nên tốt nhất là im lặng. Điều khiến bà lo lắng nhất đó là sợ con trai nói với ông Việt, nếu ông ấy biết điều đó thì sẽ không bao giờ tin tưởng mà đưa cho bà giữ tiền nữa…

Về đến nhà, việc đầu tiên là bà vào phòng và đóng cửa lại. Im lặng một hồi rồi bà hé cửa quan sát, không có động tĩnh gì thì mới chốt cửa cẩn thận và lấy điện thoại gọi cho ông Khôi. Tiếng Alo từ đầu dây bên kia hết sức nhẹ nhàng làm tιм bà bỗng ᵭ.ậ..℘ dồn, tất cả những câu từ tủi thân, hờn giận đã chuẩn bị sẵn định rằng gặp ông sẽ nói cho hả giận. Nhưng bây giờ chỉ cần nghe thấy tiếng ông nói, mặc dù chỉ qua điện thoại mà nó đã biến mất từ bao giờ. Không thấy bà Lan trả lời, ông Khôi tỏ ra lo lắng:

– Người phụ nữ của anh sao rồi nè? Sao em không lên tiếng?

Vẫn giọng nói nhẹ nhàng tình cảm đó, vẫn sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhất làm bà mềm lòng. Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống ướt khuôn mặt từ bao giờ. Nghe tiếng thút thít khóc thì ông Khôi hốt hoảng:

– Lan ơi, em ơi…Em sao rồi? Ai làm em của anh rơi lệ như vậy? đừng làm anh lo lắng nghe em…

Miệng thì tỏ ra quan tâm, nhưng trong đầu ông vẫn không khỏi thắc mắc. Rõ ràng ông nhìn thấy Bà ta đi vào ngân hàng, không biết bà ấy vào ngân hàng làm gì? có phải đi rút tiền đưa cho ông không? Lúc đó ông cũng định đi theo, nhưng chợt nhìn thấy Tuấn Kiệt cùng đi theo nên vội quay ra. Bây giờ không hiểu sao bà ấy lại khóc? Phải chăng ỷ mình có tiền nên muốn được ông cưng chiều đấy mà…

– Anh gọi cho em làm gì? có việc gì không?

Ông Khôi làm bộ ngạc nhiên:

– Em sao vậy Lan? Tại sao lại hỏi khách sáo thế chứ? anh nhớ em thì gọi, chẳng nhẽ có việc gì mới gọi hay sao?

Bà Lan im lặng, Nghe con trai ρhâп tích thì bà cũng thấy đúng và nghĩ rằng mình cần chấm dứt ông ta để quay về với chồng. Nhưng tại sao ông ấy cứ mãi nhẹ nhàng, một xưng em hai gọi tên hết sức tình cảm. Chẳng bù cho ông Việt toàn gọi Bà xưng tôi. Chẳng nhẽ với ông ấy một câu nhẹ nhàng với vợ cũng khó như vậy hay sao?

– Anh đừng gọi cho em nữa, con trai em biết rồi…

– Anh nghĩ đó chẳng qua chỉ là cái cớ, ngay chồng em trước đây cũng nghi ngờ nhưng em có bận tâm gì đâu. Bây giờ lấy lý do thằng con trai nghi ngờ em với anh, trong khi chính em nói rằng nó là con trai chúng ta. Vậy thì còn sợ gì chứ? Có phải em bây giờ đã khác, em có nhiều tiền còn anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng chủ doanh nghiệp đang tгêภ đà phá sản. Nếu em muốn như thế thì anh cũng không còn cách nào khác, anh không làm phiền em nữa…

Nói xong ông cúp máy. Ông nghĩ rằng sau câu nói của ông thì thế nào bà Lan cũng gọi lại. Sở dĩ ông nghĩ như thế bởi ông biết bà yêu ông, hơn nữa tiền của bà ấy đưa cho ông không dễ nói bỏ là làm được ngay. Đúng như ông Khôi dự đoán, sau khi ông Khôi cúp máy thì bỗng bà hoảng sợ. Chẳng nhẽ bà phải mất ông ấy thật hay sao? Phá sản thì sao chứ? với ông ấy thiếu gì phụ nữ trẻ đẹp và giàu có sẵn sàng lao vào như thiêu thân, cũng như không thiếu các nữ doanh nhân sẵn sàng bỏ tiền ra cứu doanh nghiệp của ổng. Còn Bà là gì chứ? Tiền hết mà nhan sắc cũng không? nhưng ông ấy vẫn một mực hết lòng với bà. Hơn nữa tiền bà đưa cho ông ấy thì sao? Chẳng nhẽ chỉ một lời nói chia tay là chấm dứt được hay sao?

Suy nghĩ một hồi, bà gọi lại. Từ đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng mặc dù điện thoại vẫn đổ chuông, lát sau tiếng ông Khôi nghèn nghẹn như đang khóc khiến bà lo lắng:

– Sao anh không nghe máy?

Ông Khôi không trả lời khiến bà Lan càng sốt ruột hơn:

– Anh khóc đấy à?

Lúc này giọng ông mới lên tiếng:

– Anh không khóc nhưng ʇ⚡︎ự nhiên nước mắt cứ chảy ra, mà không đau lòng sao được khi trong tιм anh không còn hình bóng của em chứ? Em đừng bỏ anh, hãy cứu anh Lan ơi…

– Tại sao hai đứa mình lại khổ như thế này chứ? em cũng khổ lắm. Tiền bạc thì đưa cho anh hết rồi, con trai lại đang nghi ngờ, đúng lúc đó thì anh lại gọi. Thử hỏi nếu là anh thì anh có tủi thân không?

– Anh xin lỗi đã gọi cho em không đúng lúc. Sở dĩ lúc đó anh nhớ em nên mới gọi để chỉ muốn được nghe tiếng em nói. Nhưng không ngờ lại làm em khó xử, tất cả là lỗi của anh…

Ngập ngừng một lát, bà Lan nói:

– Trong thời gian 10 ngày, anh đừng gọi cũng như nhắn tin cho em nhớ chưa?

– Tại sao?

– Em chưa nói được, khi xong việc thì em sẽ gọi cho anh…

Ông Khôi không chịu:

– Anh không thể sống nổi 10 ngày nếu không được gặp em. Trừ phi em nói ra việc gì thì anh sẽ xem lại…

– Em vừa ở ngân hàng về, ông Việt chồng em về quê bán đất, ổng muốn em lập một số tài khoản mới để khi giao ᴅịcҺ thì chuyển tiền vào đó…

Ông Khôi buột miệng:

– Anh biết ngay mà…

– Anh biết gì?

Biết mình lỡ lời, ông ta vội chống chế:

– Anh thấy em khóc thì bất ngờ và rất thương em, anh chỉ ước sao được ở bên em lúc này…

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông ta hỏi:

– Sao em không nói để anh hỗ trợ, gì chứ anh quen giám đốc ngân hàng, làm lấy ngay trong ngày vẫn có. Vậy em làm được chưa?

– Nhân viên ngân hàng hẹn 7 ngày sẽ giao cho thằng Kiệt…

Ông ta cười:

– Đúng là mẹ con hai lúa, tại sao lại không nói với anh chứ? mà anh nhớ em cũng có số tài khoản rồi mà…

– Em cũng không biết, chỉ thấy có tiền thì yêu cầu gì em cũng chấp nhận, mở thêm thẻ thì thêm tiền, hơn nữa cái thẻ cũ cũng xui lắm, thay cái thẻ mới có vẻ có lý hơn…

Ông Khôi cười thầm một mình. Vậy là không khảo mà đã khai, sắp tới ông phải chăm sóc người đẹp hết sức chu đáo. Đúng như bà ta nói, có tiền thì yêu cầu gì cũng đồng ý. Ông ʇ⚡︎ự thưởng cho mình một nụ cười mãn nguyện…