Nhân quả cuộc đời – Chương 23
Tác giả: Nguyễn Hiền
Sau khi làm xong việc ở ngân hàng thì Tuấn Kiệt nhanh chóng trở về nhà. Bỗng anh nhìn thấy Mộc Trà đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Hình như phát hiện ra anh nên anh ta vội đi ngay, còn cô ta thì cũng quay lưng đi vào.
Tuấn Kiệt ʇ⚡︎ự hỏi mẹ đang ở nhà mà tại sao cô ta lại dám nói chuyện ngay trước cửa? chẳng nhẽ cô ta không còn xem ai ra gì hay sao? Anh lẳng lặng đi vào phòng, thấy tiếng xối nước bên trong toilet thì anh hiểu rằng cô ta đang ở trong đó. Đi sang phòng mẹ thì thấy một mình bé Tú đang ngủ mà không thấy mẹ đâu. Lấy điện thoại gọi thì từ đầu dây bên kia tiếng người nói rất ồn như đang cãi nhau. Gọi liên tục hai, ba cuộc nhưng vẫn không thấy mẹ trả lời nên anh chỉ biết lắc đầu ẵm con về phòng.
Thấy Mộc Trà đang nằm ngủ, mặt quay vào trong tường thì Tuấn Kiệt hiểu rằng cô ta đang tránh mặt anh. Cũng tỏ ra chẳng bận tâm, sau khi đặt con ngủ xong anh lẳng lặng đi ra ngoài. Một mình ngồi ở phòng khách, hai mắt lơ đãng nhìn ra sân tràn ngập ánh nắng. Anh ʇ⚡︎ự hỏi thời tiết đang vào mùa hạ mà lòng anh sao lạnh lẽo quá. Anh đã không đủ cứng rắn để giữ mình, mà lại dễ động lòng để rồi rơi vào lưới tình của một phụ nữ khác. Tội của anh thật khó có thể chấp nhận, anh đã ᵭάпҺ mất đi cái quý giá nhất, mà tưởng chừng không còn cơ hội lấy lại, đó là hạnh phúc gia đình. Gặp lại Thanh Hương lần này anh thấy cô gần như đổi khác. Phải chăng cô dám đương đầu với sự thật, để có thể dũng cảm ngẩng cao đầu, để rồi mạnh mẽ bước tiếp tгêภ chính đôi chân của mình…
Còn anh thì sao? Anh đã phải trả một cái giá quá đắt. Anh gần như ᵭάпҺ mất tất cả, kể cả bản thân mình. Bây giờ để cứu bản thân mình thì anh phải chấp nhận sự thật, hạ thấp cái tôi và phải hết sức tỉnh táo, dũng cảm đứng lên và vượt qua.
Bỗng có một tin nhắn từ máy số lạ, anh vội mở ra xem:
– Bà Lan đang có mặt ở nhà nghỉ X, anh đến ngay đưa bả về…
Kèm theo tin nhắn là đoạn video, ghi lại cảnh bà Lan đang la hét trước một nhà nghỉ ở ngoại ô. Không nói không rằng, anh vội ra xe và đi ngay. Không cần biết người gửi là ai nhưng anh biết chắc chắn có sự tham gia của Thanh Hương. Phải hơn nửa tiếng sau thì anh đến nơi, không còn cảnh la hét như trong đoạn video mà thay vào đó mẹ anh đầu bù tóc rối, chân tay xây xước đang ngồi bên vệ đường. Vừa nhìn thấy con trai, bà Lan vội quay mặt đi nhưng Tuấn Kiệt đã đậu xe ngay bên cạnh. Anh nói đúng mấy câu:
– Mẹ lên xe đi…
Hiểu con trai đang nói gì? mặc dù trong đầu bà thắc mắc, tại sao Tuấn Kiệt biết bà ở đây mà đến chứ? nhưng nhìn vẻ mặt lầm lỳ của con trai làm bà bỗng lo sợ nên lên xe ngồi im. Về đến nhà thì bà Lan vội đi nhanh vào phòng và đóng cửa lại. Bà thầm cҺửι cái đứa nào mà cung cấp tin cho bà, rằng ông Khôi cùng với một cô gáι trẻ đẹp đang đi vào nhà nghỉ, bà đến ngay còn kịp.
Vậy là ɱ.á.-ύ ghen nổi lên, bà kêu xe đến nơi địa điểm đó la hét thị uy, nhất quyết phải bắt được đôi gian phu da^ʍ phụ. Nhưng xui xẻo cho bà nhằm đúng căn phòng của đôi đồng tính nam đang hẹn hò tâm sự. Vậy là thay vì bà ᵭάпҺ ghen nhưng hóa ra bị hai thằng ᵭάпҺ cho một trận tơi tả, may mà có chủ nhà nghỉ can ngăn kịp, nếu không có khi bà chẳng còn chiếc răng nào mà ăn cơm nữa…
Từ lúc về đến nhà, bà Lan cứ nhốt mình trong phòng mà tuyệt đối không ra ngoài. Mà bà biết nói gì đây khi chính mắt con trai nhìn thấy người mẹ của mình trong bộ dạng như thế này? Bà sẽ giải thích thế nào cho hợp lý khi sự thật đã phơi bày? Bà rất muốn biết ai là người báo tin cho Tuấn Kiệt tìm đến đưa bà về? số điện thoại chơi xỏ bà là ai? tại sao lại hại bà chứ? phải chăng là chính cô gáι đi cùng ông Khôi? Cô ta ngang nhiên khiêu khích bà, nếu đúng như vậy thì bà nhất định không tha.
– Mẹ mở cửa ra đi…
Tiếng Tuấn Kiệt nói gay gắt, bà nằm im giả vờ ngủ để khỏi phải lên tiếng. Gọi mãi không được nên anh lại bỏ đi, khi tiếng chân của con trai xa dần thì bà mới thở phào và bắt đầu tìm cách đối phó. Thứ nhất bà phải tìm ra nguyên nhân ai đã gửi những tin nhắn ông Khôi ở nhà nghỉ? Nhưng đây là sim rác nên việc tìm ra chủ nhân cũng không phải dễ dàng gì. Bà bị ngay hai thằng đáng tuổi con mình ᵭάпҺ mà không thể ʇ⚡︎ự bảo vệ, thật ทɦụ☪ nhã quá…
Nhưng với bà thì chuyện này chắc chắn là cô gáι đang cặp kè với ông ta. Chỉ có cô ta mới đang muốn hạ gục bà, ngoài ra có nghĩ nát óc thì bà cũng không nghĩ ra được ai, kể cả Mộc Trà. Nhưng bà thắc mắc ai đã ghi âm cuộc nói chuyện giữa bà và ông Khôi? Phải chăng cô ta biết bà và ông Khôi vào phòng đó nên đã gài đặt trước, khi bà về rồi thì cô ta lẻn vào hú hí với ông Khôi, đồng thời lấy thiết bị nghe lén để ҟҺốпg chế bà.
Bà Lan bỗng thấy mình dại, dại cả trong tình yêu với ông Khôi, bà có cảm giác như mình bị ông ta bỏ bùa, ông ta nói gì thì bà cũng nghe. Tất cả tiền bạc ʋòпg vàng mà ngày lấy ông Việt mẹ chồng đã tặng, bà cũng đều bán đi để đưa ông ta. Bây giờ bà già rồi mà tiền cũng không còn, đồng nghĩa bà không còn là nhu cầu của ông ta cả về tình và tiền. Nếu như đoạn ghi âm này đến tai ông Việt, thì việc đuổi bà ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi.
Bây giờ bà phải tìm lối thoát cho mình, nhưng phải bắt đầu từ đâu thì bà chưa nghĩ ra. Ngay cả việc Tuấn Kiệt đã tận mắt nhìn thấy bộ dạng của bà vừa rồi, thì bà cũng không sợ bằng ông Việt sẽ nhận được đoạn ghi âm tгêภ. Bây giờ bà phải tranh thủ tình cảm của con trai, bà biết Tuấn Kiệt hiền lành và rất thương mẹ, nếu như một ngày nào đó mà ông Việt biết, thì có con trai bênh mẹ khuyên Ba bỏ qua, may ra ông ấy sẽ nghĩ lại. Bà liền gọi cho Tuấn Kiệt.
Có vẻ như Tuấn Kiệt đang chờ đợi nên khi chuông vừa reo thì anh lên tiếng:
– Alo, mẹ gọi cho con?
Bằng cái giọng mệt mỏi như người Ьệпh, bà lên tiếng:
– Vừa rồi biết con gọi nhưng đầu mẹ nặng quá, chắc Ьệпh rồi…
Không ngờ Tuấn Kiệt trả lời:
– Đầu mẹ Ьệпh hay bị thương?
Chợt nhớ có Mộc Trà trong phòng, anh vội nói nhanh:
– Mẹ cứ ở trong phòng, con sang ngay…
Đúng như anh suy nghĩ, câu nói bà Lan bị thương đã lọt vào tai Mộc Trà, khi Tuấn Kiệt đi rồi thì cô ta không khỏi suy nghĩ. Rõ ràng anh ta vừa nói bả bị ᵭάпҺ, nhưng là ai ᵭάпҺ mới được chứ? Theo cô dự đoán thì chẳng phải ai khác, mà chính là cô gáι vào phòng với ông Khôi sau khi bà Lan đi ra. Rất có khả năng sau khi nhận được mấy tấm hình cô gửi thì bà ta đi tìm cô gáι để dằn mặt. Nhưng già rồi sức yếu không ᵭάпҺ được mà ngược lại còn bị ăn đòn, thật đáng đời…
Không như bà Lan nghĩ, Tuấn Kiệt sau khi sang phòng mẹ thì im lặng ngồi xuống giường, bà cứ ngỡ khi nhìn thấy mẹ như vậy thì ít nhiều anh cũng phải thuơng xót, nhưng đằng này thì ngược lại, anh ngồi im, mắt nhìn ra cửa một hồi rồi hỏi:
– Mẹ đưa tất cả cho ông ta bao nhiêu tiền?
Không tru tréo như những lần trước khi con trai hỏi câu đó, bà Lan im lặng không nói gì mà chỉ lắc đầu. Không thấy mẹ trả lời, Tuấn Kiệt hỏi lại một lần nữa, và lần này giọng nói có phần gay gắt hơn:
– Tại sao mẹ không trả lời? mẹ đưa cho ông ta tất cả bao nhiêu tiền?
Bà Lan òa khóc nức nở:
– Đừng ép mẹ trả lời được không? mẹ giờ chỉ muốn ૮.ɦ.ế.ƭ thôi…
Không ngờ anh quay ngoắt lại, khuôn mặt hết sức giận dữ gầm lên:
– Mẹ muốn ૮.ɦ.ế.ƭ cũng được rồi, ngay cả con và Ba cũng sống mà như ૮.ɦ.ế.ƭ, mẹ luôn đòi hỏi, trách móc Ba nhưng còn mẹ thì sao hả? mẹ giế.t hai cha con không gươm không dao. Thử hỏi cái gia đình này còn cái gì có giá trị mà mẹ không mang đi cho người tình? Trong khi đó ông ta đối xử thế nào với mẹ? hay chẳng qua chỉ lợi dụng mẹ mà thôi…
Bà Lan vẫn khóc nức nở:
– Không đúng, ông ta thương mẹ thật sự…
– Ông ta thương mẹ hay thương tiền? xin mẹ hãy tỉnh táo lại đi, may ra còn lấy lại được tiền…
– Tiền đâu mà lấy hả con? Ông ta làm ăn thua lỗ mất hết rồi…
– Chỉ cần mẹ hợp tác, con sẽ lấy lại tiền cho mẹ…
– Lấy bằng cách nào? bây giờ mẹ phải làm gì?
Tuấn Kiệt thấy thoáng bóng người lướt qua trước cửa nên biết ngay là Mộc Trà đang nghe lén. Anh ghé tai nói nhỏ với mẹ:
– Mẹ đưa cho ông ta bằng tiền mặt hay chuyển khoản? nếu đưa tiền mặt thì ông ta có ký nhận với mẹ không?
– Chỉ có tiền con gửi về là mẹ chuyển vào tài khoản công ty thôi, với hình thức góp vốn. Còn tiền mặt thì mẹ đưa và ông ta nhận nợ bằng miệng thôi…
Tuấn Kiệt la lên:
– Trời ơi, sao mẹ khờ như thế chứ? ít ra thì cũng phải bắt ông ta ký nhận số tiền vào cuốn sổ. Bây giờ mẹ có nói thì ông ta cũng không bao giờ nhận…
Im lặng một hồi lâu, bà Lan hạ giọng:
– Vì…vì…ông ta nói sau này sẽ chuyển nhượng công ty cho con…
Anh ngạc nhiên lấy tay chỉ vào người mình như không tin nên hỏi lại:
– Ông ta có con trai là Tuấn Anh, tại sao lại không cho nó mà cho con? Trong khi con chỉ là người ngoài. Ổng nói như vậy mà mẹ cũng tin hay sao?
– Vì con…vì con…
Bà ấp úng định nói Tuấn Kiệt cũng là con trai ông ta, nên chuyển nhượng cho anh cũng là hợp lý, nhưng bà kịp dừng lại. Nếu tin này mà đến tai ông Việt thì còn пguγ Һιểм hơn là mất tiền. Thấy mẹ ấp úng nên anh hỏi tiếp:
– Vì con là gì? tại sao mẹ đang nói lại dừng lại? còn chuyện gì nữa mà mẹ chưa nói?
– Không có gì? chẳng qua mẹ lỡ lời thôi, ông ấy thấy con cùng chuyên ngành xây dựng nên rất quý, trong khi Tuấn Anh lại học Quản trị kinh doanh mà không theo nghề cha nên ổng giận.
– Ổng nói cho con nít nghe thôi, à quên còn mẹ tin lời ông ta nói. Bây giờ trước tiên mẹ đi cùng con đến ngân hàng…
– Làm gì còn tiền mà đến ngân hàng?
– Mẹ cứ đi với con, con có việc, miễn mẹ ký tên là được rồi…
Bà Lan cương quyết không đi, trả lời:
– Thôi mẹ không đi đâu, đến ngân hàng là chỉ rút tiền, mà tiền không có thì đến mất công…
Thấy mẹ vẫn cương quyết không đi, Tuấn Kiệt đứng dậy nói:
– Để con nói với Ba rằng mẹ từ chối mở tài khoản nhận tiền, sau này đừng trách con không nói trước…
Nghe nói đến có tiền, bà Lan hỏi dồn dập:
– Mày vừa nói cái gì? Ba mày có tiền hả? chẳng nhẽ ổng về quê bán đất hay sao? Hèn chi lẳng lặng đi mà không nói…
Tuấn Kiệt đứng dậy định bước đi mà không trả lời, bà Lan vội kéo tay con trai:
– Do con không nói rõ, chứ ba mày nói gì mà mẹ chẳng nghe. Thôi chờ mẹ thay đồ rồi đến ngân hàng…
Tuấn Kiệt mỉm cười đi ra ngoài và khép cửa lại. Truớc khi ra lấy xe, anh nhắn tin cho Thanh Hương: Chuẩn bị hai mẹ con đến ngân hàng thực hiện theo kế hoạch của em…
Nhìn đoạn video mà thám ʇ⚡︎ử gửi về làm Thanh Hương không nhịn được cười. Chính cô đã bày ra trò này để trả thù bà ta. Rõ ràng chính mắt con trai chứng kiến hình ảnh của mẹ mình trong bộ dạng không còn gì để nói. Cô muốn cho Tuấn Kiệt tận mắt chứng kiến mẹ mình, để từ đó anh đi đến bước quyết định ép bà ấy phải khai ra toàn bộ số tiền đã đưa cho ông Khôi. Có như thế thì cô mới có cơ sở để ҳιếϮ nợ ông ta được.
Chỉ thương cho ông Việt và mẹ của Tuấn Anh đã quá hiền lành, chịu đựng. Để rồi ông ta tha hồ tung hoành, ʇ⚡︎ự cho mình cái quyền được quyết định mà không ai được lên tiếng hay can ngăn. Nhất định cô phải cho ông ta biết thế nào là luật nhân quả, nó sẽ trừng trị ông ta ngay từ kiếp này chứ chẳng cần phải kiếp sau…