Nhân quả cuộc đời – Chương 22
Tác giả: Nguyễn Hiền
Chẳng biết hai người trong phòng làm gì mà cả tiếng đồng hồ còn chưa ra. Mộc Trà gục đầu xuống bàn rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không biết. Đến lúc tỉnh dậy thì thấy cửa phòng vẫn khép và đèn bên trong đã tắt thì hốt hoảng chạy vào.
Trong phòng không còn ai, điều đó chứng tỏ ông Khôi và cô gáι kia đã về từ lúc nào. Nhìn về phía cάпh cửa nơi có gắn thiết bị nghe lén thì cũng không cάпh mà bay. Quá tức giận đến vô lý, cô hỏi nhân viên phục vụ:
– Hai người trong phòng đi đâu rồi?
– Cô hỏi hai người nào? có hai đợt khách vào uống nước rồi ra…
– Tôi muốn hỏi ông già và cô gáι, tôi mới chợp mắt một chút mà họ đi đâu rồi?
Thấy cô ta hỏi vô lý nhưng vì lịch sự, nhân viên vẫn nhiệt tình trả lời:
– Hai người khách một già một trẻ đi lâu rồi, sau đó khoảng 10 phút thì có hai khách nam giới vào uống nước và bàn công việc cũng khoàng 20 phút rồi rời đi…
Mộc Trà tỏ ra tức tối:
– Tại sao cô không gọi tôi dậy? hiện nay tôi để quên đồ trong phòng, bây giờ không tìm thấy nữa…
Có vẻ không còn kiên nhẫn trước vị khách ngang ngược. Cô nhân viên phục vụ đặt chiếc khay xuống bàn rồi nhìn vào mặt Mộc Trà mà nói:
– Quán không có trách nhiệm giữ đồ cho khách hàng, hơn nữa chị không phải là khách hàng trong phòng VIP, vậy thì tại sao chị lại để quên đồ trong phòng để rồi la mất.
Mộc Trà thấy nhân viên quán nói cứng thì không làm gì được. Cô không thể nói mình vào phòng để gắn thiết bị nghe lén được. Thôi thì đành chấp nhận thua bà ta keo này, may mà lúc bà Lan đi ra và cô gáι kia lẻn vào ngay sau đó, thì cô cũng chỉ kịp chụp hình qua điện thoại. Cô ta dậm chân thình thịch tỏ ra tức với chính bản thân mình đã ngủ quên. Mà cũng tại cô gáι kia hú hí cái gì với ông Khôi mà lâu thế? Cô tò mò muốn biết bà Lan và ông ta đã nói những gì. Thật tình cô ghét cay ghét đắng bà già lẳng lơ này. Chợt thấy bóng hai côпg αп đi vào quán, cô vội đứng dậy kéo nón vải che thấp trước mặt rồi nhanh chóng ra về…
Thấy mẹ lục tung phòng của Ba thì Tuấn Kiệt tỏ ra thắc mắc:
– Mẹ làm gì trong phòng Ba mà lục tung tùm lum vậy nè?
– Tao đang dọn dẹp phòng để Ba mày về chứ lục cái gì? đồ đạc thì để linh ϮιпҺ, khi cần có muốn tìm cũng không thấy…
– Mẹ cứ để yên kệ Ba đi, đảo lộn lên hết rồi khi Ba về lại cằn nhằn…
– Mày biết gì mà nói, đi ra dùm tao cái coi…
Thấy khuyên mẹ không được, Tuấn Kiệt chỉ biết lắc đầu đi ra ngoài. Ở trong phòng, bà Lan tức tối vì lục tìm kiểu gì cũng không thấy quyển sổ đỏ, chợt điện thoại của bà có tin nhắn, tưởng ông Khôi hỏi về chuyện lo tiền nên bà vội mở ra xem. Nhưng liên tục những tấm hình chụp ông Khôi và có cả bà và cô gáι ngay trong quán café mà bà vừa ở đó. Bà Lan không còn đủ bình tĩnh để xem ai đã gửi cho mình, tại sao lại gửi bằng số điện thoại lạ chứ? không lẽ chính là cô gáι đang muốn khiêu khích Bà hay sao? Bỗng bà thấy mình phải hết sức tỉnh táo trong lúc này. Người mà bà cần là ông Khôi chứ không phải cô ta. Nếu vì cô ta mà bà lại quay ra chỉ chích ông Khôi thì vô tình làm ông ta càng xa lánh bà. Bà bỗng cảm thấy hoang mang khi giờ đây hoàn toàn tay trắng. Tất cả tiền bạc bà đều đưa cho ông ta đắp vào công ty. Công trình đâu chẳng thấy mà lúc nào ông ấy cũng thiếu vốn. Nhưng nếu bây giờ không có người hỗ trợ thì ổng phải bán công ty để trả nợ. Mà như vậy thì không những ổng phá sản mà bà cũng trắng tay. Nhưng bây giờ bà biết phải làm sao khi chuyện tiền bạc chưa xong lại thêm chuyện gáι gú, có khi ổng lợi dụng mấy cô gáι trẻ để moi tiền cứu công ty thì sao?
Mệt mỏi với đống đồ đạc của ông Việt mà không tìm được gì. Bà Lan mệt mỏi đi về phòng, ngả lưng xuống giường định nghỉ một chút cho tỉnh táo, thì điện thoại lại có tin nhắn gửi đến từ một số điện thoại lạ, nhưng lần này không phải là những tấm hình mà là một đoạn băng ghi âm, nên bà tò mò muốn lắng nghe…
Khi tiếng nói trong cuộn bang vừa cất lên thì bà giật mình vội ngồi dậy, bởi tiếng nói đó không phải ai khác mà chính là của bà và ông Khôi. Lúc ở quán café ai đã làm chuyện này? Bây giờ người đó gửi cho Bà nhằm mục đích gì? bà Lan quá hoảng sợ khi nghĩ rằng nếu đoạn ghi âm này mà đến tai ông Việt, thì mọi chuyện xem như là dấu chấm hết đối với Bà.
– Mẹ ơi…
Tiếng Tuấn Kiệt gọi ở ngoài cửa phòng làm bà sợ co rúm người lại, bà vẫn giả ngủ mà không dám lên tiếng, mãi đến khi con trai gọi đến lần thứ hai rồi bà mới giả giọng ngáι ngủ:
– Gì mà mới chợp mắt được một chút đã làm phiền rồi…
Vừa mở cửa thì Tuấn Kiệt bước vào, thấy mẹ đang còn mặc nguyên quần áo khi sáng thì ngạc nhiên:
– Ủa, sao mẹ nói đi ngủ mà chưa thay đồ hả?
Lúc này bà mới nhìn đến mình, quả thật bà không còn nhớ gì hết. Bà lắp bắp:
– Già rồi nên lẩm cẩm, mà con sang phòng mẹ có chuyện gì?
– Thế con Trà đâu?
– Không biết cổ đi đâu nữa…
– Thật là cái đồ…cái đồ…thật chán chẳng muốn nói…
Tuần Kiệt buồn bã quay mặt đi, lát sau anh nói:
– Mẹ trông bé Tú giúp con đi chút chuyện…
Chợt bà nói với con trai:
– Con thử điện cho Ba con xem ổng đang ở đâu? Có khi mẹ cũng muốn về trển ít ngày. Thấy mệt mỏi quá…
Nghe nói thế thì Tuấn Kiệt la lên:
– Không được, ʇ⚡︎ự nhiên rủ nhau hết về quê, rồi con đi làm thì ai trông bé Tú? Hơn nữa Ba khóa máy hay hết pin mà không liên lạc được. Mệt với Ba ghê á…
– Chắc điện thoại hết pin thì có chứ ổng biết gì mà khóa máy? Thôi kệ ổng muốn đi đâu thì đi…
Bỗng Tuấn Kiệt nói:
– Mẹ lấy tiền về chưa?
Bà Lan giật mình rồi hối con trai:
– Tiền đâu mà lấy? thôi đi đâu thì đi rồi tranh thủ về, cứ để bé Tú đó cho mẹ…
Tuấn Kiệt định nói gì đó nhưng lại thôi khi thấy mẹ đã chịu trông con trai, hơn nữa anh biết rằng chỉ có hỏi đến tiền thì mẹ mới chịu xuống nước. Thật ra anh nhận được cuộc hẹn với quản lý nhà hàng về công việc làm, nhưng anh lại không muốn cho mẹ biết.
Sở dĩ hôm nay Thanh Hương cho mời Tuấn Kiệt đến gặp, bởi cô muốn anh sao kê tất cả các cuộc giao ᴅịcҺ chuyển tiền về cho bà Lan. Và chỉ có Tuấn Kiệt mới đủ sức ép bà Lan phải khai ra những lần chuyển tiền cho ông Khôi. Trước khi thực hiện kế hoạch này, cô đã phủ đầu bằng cách gửi cho bà ta một đoạn video mà Mộc Trà đã ghi được trong phòng VIP ở quán café giữa bà và ông Khôi. Bởi cô hiểu với ai chứ bà Lan thì không phải dễ ЬắϮ пα̣t. Nhưng một khi đã bị lộ thì bà ta lại rất sợ tai tiếng…
Đến nhà hàng Hàn Quốc. Tuấn Kiệt vào gặp bộ phận lễ tân và anh nhanh chóng được đưa đến phòng quản lý. Vừa bước vào, anh ngỡ ngàng khi nhận ra Thanh Hương vợ cũ của mình, thì có vẻ không ʇ⚡︎ự nhiên. Nhưng cô chủ động lên tiếng hết sức lịch sự, xem như trước đây hai người đã từng là vợ chồng:
– Chào anh…
Tuấn Kiệt lý nhí:
– Em…
Thanh Hương cũng không mất thời gian để nhắc lại những chuyện đã qua, hình như bây giờ cô đã hoàn toàn lột ҳάc. Không hề mất ʇ⚡︎ự nhiên hay né tránh ánh mắt của chồng cũ, cô lên tiếng:
– Anh nộp hồ sơ vào bộ phận giao hàng?
Im lặng hồi lâu như đè nén cảm xúc, Tuấn Kiệt gật đầu thay cho lời ҳάc nhận và chờ đợi. Cô hỏi làm anh giật mình:
– Trong hồ sơ ghi rõ anh là kỹ sư xây dựng? tại sao lại làm công việc này?
Tuấn Kiệt ngạc nhiên, rõ ràng cô đã biết chuyện đó mà tại sao lại còn hỏi, bây giờ anh biết trả lời như thế nào? cuối cùng anh đành trả lời:
– Vì hoàn cảnh gia đình…
– Vậy nếu có cơ hội để làm đúng chuyên môn thì anh nghĩ sao?
– Anh…
Tuấn Kiệt lại im lặng, anh đang suy nghĩ không hiểu tại sao mà Thanh Hương lại hỏi như vậy. Thật tình anh không hề muốn bản thân phải làm công việc lao động phổ thông, trong khi anh có trình độ chuyên môn. Nhưng anh còn bé Tú, anh đành phải chấp nhận công việc nào cũng được, miễn sao có thời gian để chăm sóc cho con trai là được rồi.
Thanh Hương đau lòng khi thấy chồng cũ ngồi trước mặt mình như con rùa rụt cổ, cô nói chỉ đủ hai người nghe:
– Anh sao vậy? bản lĩnh đâu rồi? tại sao lại cho phép mình cam chịu như vậy chứ? Tôi sẽ vì Ba Việt mà cứu anh một lần nữa…
Nghe nhắc đến Ba Việt thì Tuấn Kiệt có vẻ tò mò:
– Thật ra Ba về quê để làm gì? tại sao lại không nói với anh? Có phải Ba đã xảy ra chuyện gì không?
Không trả lời vào câu hỏi của anh, cô nói tiếp:
– Anh có muốn lấy lại số tiền đã gửi về cho bà Lan không?
Nghe cô gọi Ba Việt nhưng gọi mẹ bằng tên thì anh hiểu rằng cô đang rất giận, không cần suy nghĩ mà anh trả lời ngay:
– Anh rất muốn nhưng không biết bằng cách nào? hỏi thì mẹ nói trả nợ rồi…
– Thật ra tôi biết bà Lan đã chuyển toàn bộ số tiền của anh gửi về cho ông Khôi, giám đốc công ty xây dựng Anh Khôi…
– Tại sao mẹ lại đưa cho ông ta chứ?
– Vấn đề bây giờ không cần biết câu trả lời của hai người đó. Ông Khôi đang lên tiếng sang nhượng lại công ty để trốn nợ. Hiện nay ông ta đang nợ rất nhiều, chính vì thế tôi sẽ bí mật mua lại công ty đó, nhưng với điều kiện ông ta phải trả lại số tiền mà bà Lan đã chuyển cho ông ta…
– Chắc ông ta không chịu đâu, hơn nữa không có bằng chứng…
Thanh Hương lắc đầu:
– Sao anh nhu nhược như vậy? bằng chứng là từ ngân hàng. Trước tiên anh sao kê tất cả số tiền đã gửi về, sau đó bằng mọi cách ép bà Lan cũng phải sao kê số tiền đã chuyển cho ông ta. Biết việc này rất khó bởi có thể bà ta không nhận, nhưng anh nói với bà ta rằng việc bà ta vào phòng VIP với ông Khôi và làm những gì thì anh cũng đã biết, nếu bà ta không hợp tác thì anh sẽ nói với Ba Việt. Tuyệt đối không được nói đến chuyện ông Khôi phá sản và đang ngầm sang nhượng công ty để trốn nợ…
Nghe Thanh Hương nói mà anh cứ như tгêภ mây. Anh không hiểu tại sao cô lại biết chuyện đó? Việc Ba Việt về quê có phải cũng vì mục đích này không? anh không hiểu cô lấy tiền ở đâu mà sang công ty chứ? nhưng nếu lấy lại được số tiền mà mẹ anh đưa thì cũng đỡ rất nhiều. Anh lo lắng:
– Em làm có nổi không? anh biết muốn sang được công ty thì phải có nhiều tiền…
Biết trước sau gì thì anh cũng hỏi câu đó, Thanh Hương ngắt lời:
– Nhiệm vụ của anh thì anh cố gắng làm cho tốt, còn những chuyện khác thì không cần anh bận tâm. Chỉ yêu cầu sau khi ra khỏi căn phòng này thì tuyệt đối anh không được nói với ai, kể cả ba Việt.
Đến nước này thì Tuấn Kiệt hiểu rằng tốt nhất chỉ biết chấp hành. Việc sao kê ngân hàng đối với anh không quá khó. Vấn đề bây giờ là làm sao để mẹ hợp tác mà lại không được nói rõ nguyên nhân. Thanh Hương nói anh trả lời mẹ về việc biết mẹ và ông ta trong phòng VIP ở quán café. Không hiểu mẹ đã làm những gì chứ? chính anh cũng đã bắt gặp hai người trong căn phòng đó. Nhưng cho dù mẹ và ông ta có tình cảm với nhau hay không thì chuyện đó cũng không đủ sức để ép mẹ phải hợp tác với mình. Thật là khó quá…