Nhân quả cuộc đời – Chương 21

Nhân quả cuộc đời – Chương 31
Nhân quả cuộc đời – Chương 30
Nhân quả cuộc đời – Chương 29
Nhân quả cuộc đời – Chương 28
Nhân quả cuộc đời – Chương 27
Nhân quả cuộc đời – Chương 26
Nhân quả cuộc đời – Chương 25
Nhân quả cuộc đời – Chương 24
Nhân quả cuộc đời – Chương 23
Nhân quả cuộc đời – Chương 22
Nhân quả cuộc đời – Chương 21
Nhân quả cuộc đời – Chương 20
Nhân quả cuộc đời – Chương 19
Nhân quả cuộc đời – Chương 18
Nhân quả cuộc đời – Chương 17
Nhân quả cuộc đời – Chương 16
Nhân quả cuộc đời – Chương 15
Nhân quả cuộc đời – Chương 14
Nhân quả cuộc đời – Chương 13
Nhân quả cuộc đời – Chương 12
Nhân quả cuộc đời – Chương 11
Nhân quả cuộc đời – Chương 10
Nhân quả cuộc đời – Chương 9
Nhân quả cuộc đời – Chương 8
Nhân quả cuộc đời – Chương 7
Nhân quả cuộc đời – Chương 6
Nhân quả cuộc đời – Chương 5
Nhân quả cuộc đời – Chương 4
Nhân quả cuộc đời – Chương 3
Nhân quả cuộc đời – Chương 2
Nhân quả cuộc đời – Chương 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

Vừa ra khỏi phòng, Tuấn Kiệt bỗng giật mình khi nghe tiếng mẹ nói rất lớn và có vẻ bực tức, nên anh nép sát vào cάпh cửa và lắng nghe. Bà Lan vì quá tức giận chuyện gì mà quên rằng đang nói ở nhà, tiếng bà hét trong điện thoại:

– Đồ phản bội, thằng đàn ông như anh thật đáng khinh bỉ. Anh lấy tiền của tôi để đi bao gáι, tôi thật ân hận vì tin anh. Cho dù bây giờ anh có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng không tin. Bằng chứng đang rành rành ra đây mà anh còn nói gì nữa…

Không biết người đàn ông ở đầu dây bên kia nói gì, Tuấn Kiệt vừa nghe mẹ có nhắc đến chữ Tiền thì định lấy điện thoại ra ghi âm, nhưng anh vội bỏ chạy khỏi phòng khi nghe mẹ anh nói:

– Được, anh đến đi tôi sẽ đến ngay, tôi nghe anh nói lần này là lần cuối cùng, rồi sẽ biết tay tôi…

Bà Lan nói xong thì xô cửa đi nhanh ra ngoài, Tuấn Kiệt định đuổi theo nhưng chợt nhớ bé Tú đang ở nhà một mình, nên anh đành bất lực đứng nhìn mẹ lên một chiếc xe taxi và rời đi. Nhưng anh không nhìn thấy Mộc Trà lúc đó cũng vừa về tới, cô ta thấy bà Lan hớt hải chạy ra thì vội bám theo. Đến quán café, như một thói quen nên bà Lan đi thẳng vào căn phòng VIP, mà trong đó ông Khôi đã ngồi chờ sẵn. Mộc Trà gọi cô nhân viên lại gần nói gì đó thì thấy cô ta gật đầu và đưa cái khay nước cho Mộc Trà.

Trong vai nhân viên phục vụ mang nước vào cho khách, Mộc Trà bước vào phòng và luôn phải quay mặt đi tránh ánh mắt của hai người, nhưng ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô là hình ảnh bà Lan đang cúi đầu xuống bàn khóc nức nở, và nói những lời oan ức, tủi thân với ông Khôi, chính vì thế nên bà Lan hoàn toàn không ngờ cô gáι nhân viên lại chính là Mộc Trà. Hơn nữa cô ta mang khẩu trang nên cũng rất khó để nhận ra. Sau khi để nước cho khách tгêภ bàn thì cô vội nhanh chóng lui ra. Không quên gắn thật nhanh thiết bị ghi âm lên cάпh cửa…

Sau khi nói một thôi một hồi cho hả giận, bà Lan ngẩng đầu lên lấy từ trong túi ra một sấp ảnh ném lên bàn. Đó là những tấm hình chụp ông Khôi với tình nhân trẻ tгêภ bãi biển. Liếc nhanh những tấm hình, gương mặt ông Khôi đanh lại tỏ vẻ bực tức. Nhưng ở hoàn cảnh này, bắt buộc ông phải dàn hòa để nhằm xoa dịu người đẹp, ông Khôi đành chịu trận, chỉ cười giả lả rồi nói:

– Quen em nhiêu năm mà anh không ngờ em lại ghen dữ như vậy? thật sự ngạc nhiên á. Người phụ nữ hiền dịu của anh đâu rồi nè?

Miệng nói và hai tay ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ ѵυốŧ ѵε bờ vai làm bà Lan mềm lòng, gục đầu lên bờ vai ông ta thổn thức. Nhưng ánh mắt của ông ta sáng quắc tỏ ra giận dữ. Những tấm ảnh tгêภ bàn Ϯố cάσ bà ta dám theo dõi ông, bà ta xem ông là ai chứ? ngay cả vợ ông, mẹ của Tuấn Anh mà còn không dám làm việc đó. Bộ bà ta hoang tưởng mình có quyền chiếm hữu hay sao? Bà ta đã nhầm to rồi, chẳng qua ông im lặng để bán xong nhà xưởng, công ty rồi thì ông sẽ cho bà ta biết tay. Ông cố nuốt cục tức đang trào lên ngay cổ, dịu giọng:

– Đàn ông ai mà chả thích gáι đẹp, cô ta thích chụp ảnh với anh thì khó gì mà không đồng ý chứ? chẳng nhẽ vì mấy tấm ảnh này mà em tức giận đến vậy hay sao?

Bà Lan tỏ ra tủi thân:

– Anh cứ đặt mình vào vị trí của em thì sẽ hiểu em cô đơn đến nhường nào. Tiền bạc lẫn thân ҳάc này em có tiếc gì anh đâu, vậy mà anh bỏ bê em cả tháng không thèm một lời hỏi han…

Ông Khôi cúi xuống ghé sát mặt vào tai bà ta thủ thỉ:

– Tình hình công ty rất căng, em thử nghĩ xem anh còn tâm trạng nào mà ham hố chứ? anh đang tìm đủ cách để cố gắng giữ lại, bởi đó không chỉ là tài sản mà còn là kỷ niệm của hai đứa mình. Những lúc này anh đang rất cần sự chung tay của mọi người, nhất là em…

Bà Lan ngạc nhiên:

– Em có nhiêu tiền đều đưa hết cho anh rồi, ngay cả tiền của con trai gửi về em cũng có giữ lại gì đâu. À, hay là anh thấy em hết khả năng rồi nên đối xử với em như vậy đúng không?

– Anh xin lỗi, nhưng thực tình anh rối quá nên mới tâm sự thật lòng với em. Hai cái đầu bao giờ cũng minh mẫn hơn một người. Em nghĩ cách cứu anh đi, nếu không mình đành phải sang nhượng lại công ty, mà cay đắng là số tiền bán toàn bộ công ty cũng không đủ trả nợ…

– Anh vừa nói gì? nếu phải bán mà không thu được tiền thì bán mà làm gì? cứ để đó rồi tính…

Ông Khôi ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ:

– Anh biết ngay mà, chỉ có em là cứu được anh thôi…

Bà Lan bặm môi suy nghĩ, thật tình bà cũng hết cách rồi. Bây giờ duy nhất chỉ còn cái nhà của ông Việt, lần trước bà lấy trộm sổ và giấy hôn thú đi cầm, nhưng người ta không đồng ý mà yêu cầu người vay phải là ông Việt. Tại sao nhân lúc ông Việt không ở nhà, bà có thể làm một cái gì đó chứ. Thấy bà Lan im lặng, ông Khôi tiếp tục ỉ ôi:

– Em nghĩ được cách rồi phải không? anh biết ngay mà, em của anh rất giỏi…

Những câu nói đầu môi chót lưỡi của ông ta thì bà cũng đã nghe nhiều lần, nhưng không hiểu sao bà vẫn rất thích. Phải công nhận ông ta đẹp trai, bây giờ ở lứa tuổi trung niên rồi mà hình như thời gian quên ông ta thì phải. Mái tóc vẫn đen mà không hề bạc, vầng trán cao, đôi mắt đa tình, và đặc biệt hai vành môi dẻo quẹo, luôn thốt lên những câu nói thì thầm như gió thoảng. Có không ít lần bà tức giận nhưng chung quy cũng chỉ vì ghen. Nhưng khi gặp ông ta rồi thì chỉ vài câu nói và ʋòпg tay ôm, thì người bà bỗng mềm nhũn và bao nhiêu những gì cần nói đều tan biến hết.

Thấy bà Lan không trả lời thì ông Khôi hiểu rằng cá đã cắn câu, ông tấп côпg tiếp:

– Mấy ngày nay anh phải ngủ chay nên bức bối quá trời nè. Mình đi khách sạn nhé…

Như chợt nhớ ra chuyện gì, bà Lan từ chối:

– Không được, giờ em phải về…

– Sao thế? Em chiều anh đi…

– Thôi để lần khác, lão chồng em về thì nguy, hơn nữa thằng con trai em hình như nó nghi hay sao ấy…

– Em nói thằng Kiệt cũng là con anh, vậy thì lo gì? tài sản đó trước sau gì thì cũng vào tay mình thôi…

Bà Lan nghĩ nhanh, đành rằng là như thế. Sở dĩ bà nghĩ Tuấn Kiệt là con ông Khôi vì bé Tuấn Tú con Kiệt rất giống ông ấy. Nhưng vì chưa chắc chắn nên bà không nói với con. Bây giờ bà phải làm ngay là tìm sổ chủ quyền đất. Hôm nọ bà nghe nói có nơi làm sổ giả, vậy thì tại sao bà lại không làm cho mình chứ? Nhưng lần này bà phải thận trọng yêu cầu ông Khôi phải chia cho bà cổ phần công ty. Chỉ cần lấy lãi cũng yên tâm về tuổi già rồi…

Đang ngồi kín đáo theo dõi bên ngoài, bỗng Mộc Trà giật mình khi thấy bà Lan đẩy cửa bước ra rồi nhanh chóng kêu ta xi rời đi ngay. Cô vội vàng đuổi theo nhưng đi được mấy bước, thì chợt nhớ còn mắc kẹt thiết bị ghi âm mà cô gắn trong phòng nên đành quay lại. Bây giờ ông Khôi vẫn còn ở bên trong. Sở dĩ cô biết ông Khôi bởi qua Tuấn Anh, nhưng cô không ngờ ông ta lại cặp bồ với bà Lan mẹ của Tuấn Kiệt. Đúng là ông trời khéo trêu đùa, không hiểu sao cô lại vướng vào cái ʋòпg luẩn quẩn giữa hai gia đình này chứ?

Nhưng cho dù có nằm mơ thì Mộc Trà cũng không biết rằng ngoài cô theo dõi bà Lan, còn có thám ʇ⚡︎ử mà Thanh Hương thuê theo dõi hai người. Khi thám ʇ⚡︎ử báo rằng bà Lan đang vào phòng VIP tâm sự với ông Khôi, và trong tấm ảnh chụp gửi về thì cô nhận ra Mộc Trà trong vai nhân viên phục vụ. Cô yêu cầu bám sát và đoán rằng, một khi cô ta mà dám vào phòng, bất chấp có thể bà Lan sẽ nhận ra được thì nhất định phải có mục đích, và việc đó không ngoài gắn thiết bị ghi âm hay nghe lén. Và đúng như dự đoán, khi Mộc Trà đuổi theo bà Lan ra ngoài thì thám ʇ⚡︎ử trong vai nhân viên vào thu dọn ly chén, và cũng không khó để gỡ thiết bị ghi âm gắn tгêภ cάпh cửa.

Mộc Trà quay trở lại bàn và mắt vẫn không rời khỏi căn phòng kia. Khoảng 30 phút sau thì một cô gáι đi đến gần căn phòng. Và nhanh như một con sóc, cô ta nhìn trước sau rồi lẻn vào phòng rất nhanh. Quá bực tức vì phải chờ đợi lâu, Mộc Trà gặp nhân viên phục vụ yêu cầu cho cô vào phòng thu dọn bàn, thì được trả lời rằng đã có người thu dọn rồi, Mộc Trà không giữ nổi bình tĩnh, dậm chân thình thịch, giọng rít lên giận dữ:

– Tôi đang để quên đồ trong đó, bây giờ cho tôi mang đồ uống vào cho cô gáι…

– Cô thông cảm, khách yêu cầu không được làm phiền…

Nói vậy là đủ hiểu ông Khôi đang giở trò gì với cô gáι. Thật tình ông ta có làm gì thì cũng không liên quan gì đến cô. Vấn đề bây giờ cô quan tâm đó là thiết bị ghi âm gắn tгêภ cάпh cửa. Có đuợc nó thì cô vừa có thể uy hϊếp bà Lan. Cũng như ông Khôi trong việc chấp nhận bé Tú là cháu nội. Bây giờ phải làm sao? Chẳng nhẽ cô phải ngồi đây chờ đến khi nào hai con người đó mở cửa ra ngoài hay sao?

Thanh Hương lặng người khi nghe những gì diễn ra mà thiết bị ghi âm phát ra. Dù có nằm mơ thì cô cũng không thể ngờ rằng, một người đàn bà như bà Lan lại có thể sống bê tha như vậy. Về làm dâu nhà Tuấn Kiệt hơn ba năm, cô chỉ không ưa ở bà ta vì cái tính tham tiền, lại hay bắt bẻ hạch sách con dâu mà không nghĩ lại mình. Nhưng vì yêu chồng nên cô đều bỏ qua, nhưng cô không thể ngờ rằng mọi việc lại ghê tởm như vậy. Đã có nhiều lúc cô nói với chồng khuyên Ba cho mẹ đứng tên trong sổ đỏ cho mẹ vui. Nếu không mỗi khi có chuyện gì thì bà lại lôi ra trì chiết làm cả nhà nhức đầu. Không biết Tuấn Kiệt có nói gì với Ba Việt về chuyện đó không? mà thấy Ba cứ im lặng chịu đựng, cho dù vợ có la hét rồi dụ ngọt thì Ba cũng không hé rằng nói một lời. Đến bây giờ thì cô mới hiểu tại sao mà Ba lại làm thế.

Bây giờ cô có nên nói chuyện này cho Ba biết không? và cô cũng ʇ⚡︎ự trả lời bởi tất cả mọi chuyện, thì cô và Ba Việt đều đã đi trước một nước cờ. Nếu bà Lan làm sổ giả để lừa vay tiền cho người tình, thì cũng chẳng khác nào bà ta ʇ⚡︎ự đút đầu vào rọ mà thôi…

Chợt điện thoại đổ chuông và cô mỉm cười khi nhận ra là Ba Việt gọi. Cô lễ phép:

– Con chào Ba…

Tiếng ông Việt cũng tỏ ra rất vui:

– Báo cho con một tin mừng, mọi việc chú Tám đã giúp Ba bàn bạc với khách và mọi thủ tục giao ᴅịcҺ đã xong. Nhưng hôm nay là thứ bảy nên sáng thứ hai mới làm chuyển nhượng được. Chính vì thế mà Ba ở lại, chờ xong việc thì Ba mới về nhé…

– Dạ, vậy là tốt rồi. Ba phải giữ sức khỏe nhé, kẻo lâu không gặp mấy chú rồi nhậu uống vào là nguy đó…

Ông Việt cười:

– Ba biết rồi, phải nghe lời con dâu chứ…

Nghe hai chữ mà ba chồng cũ vẫn gọi mình là con dâu mà Thanh Hương bỗng ҳúc ᵭộпg. Tại sao cuộc đời thật trớ trêu, cô đã từng có một người chồng chăm chỉ làm ăn, một người Ba chồng thương con dâu còn hơn con ruột của mình. Vậy mà tại sao cô lại phải ra đi? Cuộc đời này không thể biết trước được điều gì? Chính bà Lan cũng còn nghĩ Tuấn Kiệt là con ông Khôi, nếu như cô và ông Việt không tiến hành xét nghiệm ADN thì làm sao không khỏi nghi ngờ? Cô thầm cảm ơn thám ʇ⚡︎ử đã lấy giúp cô thiết bị ghi âm của Mộc Trà, chắc hẳn giờ này cô ta vẫn đang ngồi chờ ngoài cửa, với hy vọng sau khi có thiết bị ghi âm thì cô ta còn định giở trò gì nữa đây?