Nhân quả cuộc đời – Chương 20

Nhân quả cuộc đời – Chương 31
Nhân quả cuộc đời – Chương 30
Nhân quả cuộc đời – Chương 29
Nhân quả cuộc đời – Chương 28
Nhân quả cuộc đời – Chương 27
Nhân quả cuộc đời – Chương 26
Nhân quả cuộc đời – Chương 25
Nhân quả cuộc đời – Chương 24
Nhân quả cuộc đời – Chương 23
Nhân quả cuộc đời – Chương 22
Nhân quả cuộc đời – Chương 21
Nhân quả cuộc đời – Chương 20
Nhân quả cuộc đời – Chương 19
Nhân quả cuộc đời – Chương 18
Nhân quả cuộc đời – Chương 17
Nhân quả cuộc đời – Chương 16
Nhân quả cuộc đời – Chương 15
Nhân quả cuộc đời – Chương 14
Nhân quả cuộc đời – Chương 13
Nhân quả cuộc đời – Chương 12
Nhân quả cuộc đời – Chương 11
Nhân quả cuộc đời – Chương 10
Nhân quả cuộc đời – Chương 9
Nhân quả cuộc đời – Chương 8
Nhân quả cuộc đời – Chương 7
Nhân quả cuộc đời – Chương 6
Nhân quả cuộc đời – Chương 5
Nhân quả cuộc đời – Chương 4
Nhân quả cuộc đời – Chương 3
Nhân quả cuộc đời – Chương 2
Nhân quả cuộc đời – Chương 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

Hôm nay vừa bế con vừa luớt ๓.ạ.ภ .ﻮ tìm việc làm. Bỗng Tuấn Kiệt thấy một nhà hàng Hàn quốc cần tuyển nhân viên giao hàng. Thấy công việc này có thể linh hoạt về thời gian để chăm sóc con nên anh nộp hồ sơ. Anh nói với Mộc Trà:

– Anh phải đi làm kiếm tiền, không thể cứ ở nhà mãi được. Em cố gắng ở nhà trông bé Tuấn Tú, anh sẽ nói mẹ phụ với em…

Cô ta không nhìn cũng chẳng thèm trả lời mà cứ nằm quay mặt vảo tường. Tuấn Kiệt chỉ biết lắc đầu rồi sang phòng gặp mẹ nhờ giúp đỡ. Vừa nghe con trai nói muốn mẹ chăm cháu thì bà Lan cũng giẫy nẩy lên, bà nói mẹ nó làm gì mà không chăm con còn phải nhờ bà chứ? cuối cùng không còn cách nào khác, anh lại phải điện cho Ba Việt.

Nghe con trai nói đi làm công việc giao hàng tại một nhà hàng Hàn Quốc, thì ông điện ngay cho Thanh Hương, bởi ông biết cô hình như đang làm quản lý ở đó. Chuông reo một hồi lâu mới thấy cô lên tiếng:

– Alo, Ba gọi con ạ?

Ông Việt ngập ngừng:

– Ba nhớ có hôm con nói đang làm quản lý ở nhà hàng Hàn Quốc đúng không?…

– Dạ đúng rồi, mà có gì không Ba?

– Thằng Kiệt vừa điện cho Ba nói nộp hồ sơ vào vị trí nhân viên giao hàng, không biết có đúng nhà hàng của con không?

– Ảnh sức dài vai rộng phải đi làm chứ Ba, việc gì cũng được, không nhất thiết đòi hỏi bằng cấp…mà tại sao ảnh không nộp hồ sơ vào các công ty xây dựng cho đúng chuyên môn, mà lại làm công việc này?

– Vấn đề là bé Tú không ai trông coi, nên thằng Kiệt mới tính như vậy…

Thanh Hương buột miệng thốt lên:

– Quả báo, đúng là quả báo mà…

Ông Việt nghe rõ lời cô nói nhưng ông phải im lặng, bởi con ông đang trả nghiệp cho những việc làm mà mình gây ra. Chợt như nghĩ ra chuyện gì, ông nói với Thanh Hương:

– Ba định nhờ con giúp chuyện này…

– Có chuyện gì ạ? Ba cứ nói đi…

– Ba còn một thửa đất ruộng dưới quê hiện nay đang có người hỏi mua, Ba định bán nó lấy tiền đưa con…

Không chờ ông nói hết câu, Thanh Hương đã ngắt lời:

– Dạ, chuyện gì chứ liên quan đến tiền là dứt khoát con không dây dưa vào, nhức đầu lắm Ba ạ…

– Thì con nghe Ba nói hết đã…Ba nhờ con dùng số tiền này sang lại quán ăn hay giải khát rồi thuê thằng Kiệt quản lý. Từ khi biết nó là con ruột của mình mà đứng nhìn nó như vậy thì người cha này đau lòng lắm…

– Ảnh đã chọn con đường cho mình thì Ba cứ để cho ảnh gánh chịu hậu quả. Té ở đâu đứng dậy ở đấy, có như thế mới sáng mắt ra được…

– Đau lòng lắm con ơi…

Thanh Hương động viên:

– Ba nghỉ ngơi và giữ sức khỏe, lúc rảnh con ghé thăm Ba, bây giờ con bận chút ạ…

– Ờ, thôi con làm việc đi…

Tắt máy rồi mà Thanh Hương không ngừng suy nghĩ. Đúng là quả đất xoay tròn, quanh đi quẩn lại thì Tuấn Kiệt lại vào làm cho nhà hàng của cô. Cô muốn anh ta phải chịu ทɦụ☪ nhã, phải thất bại, phải đắng cay, thì cô mới hả giận…nhất định không thể cứ nhu nhược và chịu đựng mãi được. Chính cô cũng còn không hiểu anh ta hiện nay đang nghĩ gì? Tại sao rước con Trà về nhà để nuôi báo cô nó, trong khi nó không làm một việc gì, thậm chí là chăm con. Vậy mà anh ta vẫn không nói gì, đây không phải là nhường nhịn hay chịu đựng mà là hèn nhát. Một thằng đàn ông hèn kém nhu nhược thật không đáng một xu…

Từ một kỹ sư xây dựng, bây giờ chấp nhận một vị trí giao hàng, thậm chí là bảo vệ chỉ để kiếm đồng tiền nuôi bà vợ hờ và một đứa con của người khác. Liệu anh ta có biết không? Nếu không biết thì anh ta chẳng khác bị mù, còn biết rồi mà chấp nhận thì thật đáng khinh bỉ. Thật tình cô chỉ thương ông Việt, cũng may ông còn đứa con trai là Tuấn Kiệt để còn an ủi, nếu không thì chẳng biết phải làm sao. Tuy từ chối lời đề nghị của ông Việt nhưng cô cũng đã từng suy nghĩ đến điều đó.

Chợt điện thoại có tin báo của thám ʇ⚡︎ử đang theo dõi bà Lan. Nhất định cô phải lấy bằng được số tiền mà bà ta đã đưa cho ông Tuấn Khôi. Tiền của Tuấn Kiệt gửi về là tiền chung của vợ chồng cô. Thậm chí trong đơn ly hôn cô có nhắc đến số tiền này. Nếu một ngày nào đó mà cô lấy lại được thì số tiền đó sẽ thuộc về cô. Vậy mà anh ta cũng chẳng đọc, cứ cúi gằm mặt xuống và ký tên. Bởi vậy mới nói khi cặp với con Trà có 7 tháng là sanh bé Tú cũng chẳng biết, hay nói cách khác là chấp nhận nuôi con người khác.

Nhìn những tấm hình mà thám ʇ⚡︎ử gửi về, cô lại càng thương ông Việt nhiều hơn, bởi bà Lan công khai hẹn hò với ông Khôi ở quán café. Thanh Hương gọi điện báo cho Tuấn Anh biết:

– Alo, Tuấn Anh nghe đây?

– Bạn đang ở đâu? Nghe nói có người thấy Ba cậu đang cùng bà Lan đi vào quán café rồi kìa…

– Bạn theo dõi đấy à? Bỏ đi bạn ơi…ông ta phá sản đang rao bán công ty rồi kìa. Bà nào ngu theo ổng đưa tiền thì ráng chịu. Giờ mình chỉ lo cho mẹ thôi, hết cách rồi…

– Bạn nói vậy thì chịu rồi, mình cúp máy…

Sở dĩ Thanh Hương dừng cuộc nói chuyện với Tuấn Anh bởi trong đầu cô nảy sinh ý tưởng, cô gọi điện cho ông Việt:

– Alo, Alo…

Ông Việt đang nằm suy nghĩ và cảm thấy bất lực khi tuổi đã cao mà sức khỏe lại yếu. Rõ ràng bây giờ ông bán đất là có tiền nhưng cũng chẳng biết làm gì với số tiền đó. Việc con dâu cũ từ chối giúp đỡ cũng có lý của nó, khi con trai ông đã ᵭάпҺ mất lòng tin và trở thành một kẻ phản bội, người làm cha như ông bây giờ cũng đành bất lực. Chẳng nhẽ trố mắt mà nhìn con đang bị đày ải như vậy hay sao. Chợt tiếng chuông điện thoại kêu và ông bỗng hy vọng khi người gọi là Thanh Hương. Ông lên tiếng:

– Ba đây con…

Từ đầu dây bên kia, tiếng của Thanh Hương nói có vẻ vội vàng:

– Lúc nãy Ba nói có người hỏi mua đất dưới quê đúng không?

– Đúng rồi…

– Ba đồng ý bán lấy tiền đi nhé, có việc cần tới…

– Việc gì vậy con?

– Con sang lại công ty xây dựng phá sản, việc này phù hợp với anh Kiệt…

Vốn cũng là một kỹ sư xây dựng giỏi, nên khi nghe con dâu cũ nói sang lại công ty đúng chuyên môn thì ông Việt tươi tỉnh hẳn, ông hỏi con dâu:

– Công ty nào mà phá sản vậy con?

– Công ty Anh Khôi…

– Cái gì? Nó phá sản rồi hả?

– Vâng, ông ta đang rao bán, Ba có sẵn sàng không?

Ông Việt im lặng, nghe tin đối thủ phá sản làm ông hả dạ lắm. Ông muốn một lần gặp lại để nhổ vào mặt nó cho hả giận, nhưng rồi nhìn lại thân hình ốm yếu của mình thì ông lại không muốn gặp. Bởi ông muốn quên đi tất cả và không bao giờ nhắc đến nữa. Nhưng ông trời lại muốn trêu đùa khi con dâu ông lại muốn sang lại công ty này. Nếu làm được điều đó thì con trai ông có việc làm đúng với chuyên môn, và dù sao ông cũng hỗ trợ được nó. Suy nghĩ một hồi rồi ông trả lời:

– Ba sẽ nói chú Tám dưới quê bán đất, nếu con muốn…

Thanh Hương căn dặn:

– Việc này chỉ hai cha con biết thôi, con sẽ trực tiếp đứng ra giải quyết khi anh Kiệt chưa dứt điểm với cô Trà, còn mẹ thì không nói Ba cũng biết rồi…

– Ba hiểu, con yên tâm…

– Nhất định con sẽ giúp Ba trả được mối hận này…

Câu nói của con dâu làm ông ҳúc ᵭộпg, mặc dù là con dâu nhưng Thanh Hương còn hiểu và thương Ba hơn cả vợ và con trai. Có một điều làm ông thắc mắc, đó là từ ngày ly hôn với Thanh Hương thì con trai ông trở nên sống khép kín, và tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện sẽ kết hôn với Mộc Trà. Ông có cảm giác toàn bộ thời gian, con ông đều dành trọn cho việc chăm sóc con trai bé nhỏ Tuấn Tú.

Nếu lấy được công ty Anh Khôi, không những con trai có sự nghiệp mà ông cũng rửa hận được với tên Khôi. Một người đàn ông sống buông thả hay có thể nói là d᷈-/i᷈ thõa. Ông tin tưởng giao mọi việc cho con dâu cũng như chuyển quyền sử dụng đất cho con giữ vậy.

Chiều nay hai cha con Tuấn Kiệt vào thăm Ba Việt, ngày mai anh đến hẹn phỏng vấn đi làm nên anh muốn Ba ra viện về nhà. Thời gian anh đi làm thì có thể nhờ Ba chăm bé Tú, có như vậy anh mới yên tâm mà làm việc được. Nhiều khi chính anh cũng không hiểu hai người phụ nữ trong nhà nghĩ gì, một người là Bà, một người là mẹ nhưng đều từ chối chăm sóc cháu. Anh cũng hiểu rằng hai người thù ghét nhau nên bé Tú bị vạ lây. Tội nghiệp con còn quá nhỏ để hiểu những suy nghĩ hẹp hòi, ích kỷ của người mà con sẽ gọi là Bà là mẹ. Chính vì vậy việc đưa con vào thăm ông nội thì anh cũng không cần thiết phải báo với hai người mà làm gì.

Hai cha con vừa đi bộ ra cổng để đón taxi thì đúng lúc bà Lan cũng về tới, anh nói:

– Con định đưa bé đến thăm Ba…

– Ổng về quê rồi, không hiểu ở quê có gì mà người đang Ьệпh cũng đi chứ? chắc chú Tám lại dụ ổng về để xin xỏ đất cát gì đây?

– Sao mẹ biết Ba về quê?

– Thì mẹ vừa đến Ьệпh viện, nghe nói ổng xin bác sỹ về thăm quê…

Tuấn Kiệt tỏ ra lo lắng lấy điện thoại ra gọi cho ông Việt, nhưng không liên lạc được. Thấy con trai cứ gọi hết cuộc này đến cuộc khác mà không được thì bà Lan gắt lên:

– Ổng có chân đi thì có chân về, tính nết bây giờ lẩm cẩm, rồi ai mà chiều cho nổi…

Đang lo lắng cho Ba, nghe mẹ nói vậy thì Tuấn Kiệt cũng không giữ nổi bình tĩnh mà gắt lên:

– Mẹ phải hỏi lại mình thì đúng hơn, Ba Ьệпh như vậy nhưng mẹ có chăm không? hay mẹ chỉ quan tâm đến bảnh thân mẹ thôi…

Bà Lan quay ngoắt lại, trợn mắt quát:

– Mày vừa nói cái gì? thế tao hỏi mày nếu ổng xem tao là vợ thì tại sao không cho tao đứng tên trong sổ đất?

– Việc mẹ đứng tên hay không thì có khác gì đâu?

– Tại sao lại không? tao cũng có quyền 50% chứ bộ…

– Mẹ đừng nói muốn có tên trong sổ để đi cầm cố đó nha. Nhà đất là do ông bà nội để lại, không phải do Ba mẹ tạo dựng nên. May mà Ba bản lĩnh, nếu không sau này cháu nội cũng không có nhà mà ở…

Bà Lan tức lắm nhưng không làm gì được, bà nhìn con trai bằng ánh mắt nghi ngờ. Không hiểu sao mà nó lại biết bà đã từng mang sổ đỏ đi cầm mà không được. Lần đó ông Khôi nhận được công trình lớn, nhưng cũng vì không có tiền bảo lãnh đối ứng cho chủ đầu tư nên thất bại. Nếu lần đó mà bà vay được tiền thì bây giờ bà cũng đâu phải khổ như thế này.

Chợt điện thoại của bà Lan đổ chuông, vừa nhìn màn hình thì bà vội bấm nút tắt, thái độ tỏ ra lúng túng khi thấy ánh mắt của con trai đang nhìn mình. Bà nói vớt vát rồi nhanh chân đi vào:

– Thôi hơi đâu mà nói nhiều chi cho mệt. Mẹ đi nằm đây…

Nhưng khi bà vừa quay đi được mấy bước thì điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Bà lén quay lại nhìn con trai một lần nữa rồi nói nhỏ:

– Đang có người, anh gọi chi zạ?

Vì đang ẵm con tгêภ tay nên Tuấn Kiệt không đuổi theo được, lúc đầu anh lại tưởng Ba Việt gọi về nên ngạc nhiên không hiểu tại sao mẹ lại tắt máy, nhưng thấy thái độ của mẹ không bình thường thì anh đâm sinh nghi. Sau khi ru con ngủ và đặt trong phòng thì anh mới phát hiện ra từ sáng giờ không thấy Mộc Trà đâu. Cô ta đi đâu mà không nói với anh một tiếng. Từ ngày ở cơ quan điều tra về, cô ta tỏ ra lầm lỳ và tuyên bố không bao giờ tha thứ cho anh. Cô ta cho rằng anh cấu kết với côпg αп lừa cô ta để nhằm ăn quỵt tiền. Ngược lại Tuấn Kiệt lại im lặng mặc cho cô ta muốn nói thế nào thì nói. Bởi anh hiểu rằng cho dù có giải thích kiểu gì thì cũng vô ích. Chi bằng im lặng cho yên ổn còn hơn. Mệt mỏi định nằm cùng con trai nghỉ ngơi một chút, nhưng sự tò mò tìm hiểu về việc cuộc gọi điện thoại vừa rồi. Anh lẳng lặng đi sang phòng mẹ. Bởi vậy mới nói nhiều khi cuộc sống chỉ cần hai chữ bình an mà sao cũng khó quá.