Nhân quả cuộc đời – Chương 16
Tác giả: Nguyễn Hiền
Bỗng điện thoại của Tuấn Anh đổ chuông, không biết ai gọi mà thấy cậu ấy cứ nhìn điện thoại lại quay sang nhìn mình, thì Thanh Hương thắc mắc:
– Cậu nghe điện thoại đi…
Không biết từ đầu dây bên kia nói gì mà cô chỉ thấy Tuấn Anh trả lời:
– Thôi được rồi, nói chuyện sau…
Thấy Tuấn Anh cúp máy. Thanh Hương lên tiếng:
– Mộc Trà gọi đúng không?
Tuấn Anh gật đầu rồi lại im lặng. Thanh Hương tỏ ra khó hiểu:
– Tại sao cậu không nghe máy? Có phải vì sự có mặt của mình ở đây không?
– Không phải như thế, cô ta báo rằng Anh Kiệt đồng ý trả 500 triệu cho cô ta rồi. Sau khi nhận xong tiền thì cô ta muốn giao bé Tú cho mình. Mà chuyện đó thì mình hoàn toàn không muốn…
Thanh Hương ngạc nhiên:
– Tuấn Anh không muốn nhận bé Tú hay không muốn cho cô ta làm chuyện đó?
Im lặng một hồi, Tuấn Anh nói giọng thật buồn:
– Như bạn biết hoàn cảnh nhà mình, với tính nết của Ba mà ʇ⚡︎ự nhiên xuất hiện thêm một đứa trẻ thì không biết thế nào? chuyện này mình hoàn toàn chưa sẵn sàng. Còn chuyện cô ta nhận thêm tiền lần hai của anh Kiệt thì thật bỉ ổi. Không bao giờ mình chấp nhận chuyện đó…
Thanh Hương nhìn Tuấn Anh, cô không tin người bạn thân bao năm lại dễ dàng chối bỏ con mình như vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không cho phép người làm cha trả lời như thế. Thấy Thanh Hương nhìn mình như xa lạ sau câu nói, và anh cũng hiểu nguyên nhân vì sao? Thật tình khi biết Mộc Trà mang thai, anh rất hoảng sợ và chỉ cầu mong đó không phải là con mình. Nhưng nay nghe Thanh Hương nói anh Kiệt bị vô sinh, thì điều đó có nghĩa bé Tú chính là con anh chứ không phải ai khác.
– Hương không nghĩ rằng Tuấn Anh lại có thể nói những câu vô tình đó với con mình, dù sao thì bạn cũng phải có trách nhiệm với bé Tú chứ?
Tuấn Anh tiếp tục im lặng, lúc này Thanh Huơng mới nói cho Tuấn Anh nghe về hoàn cảnh nhà ông Việt, toàn bộ số tiền mà chồng cũ cô gửi về cho bà Lan giữ đều không còn. Nếu bây giờ phải đưa cho cô ta số tiền 500 triệu thì chính cô phải lo chứ không phải ai khác…
Chưa nghe cô nói xong thì Tuấn Anh lên tiếng:
– Không việc gì phải đưa số tiền ấy cho cô ta. Huơng cứ vạch mặt và Ϯố cάσ cô ta truớc pháp luật, mình hoàn toàn ủng hộ bạn.
– Huơng cũng muốn như thế nhưng còn muốn biết ý kiến của bạn thế nào? bởi nếu vạch mặt cô ta, thì bắt buộc phải dùng đến chiếc bút ghi âm cuộc nói chuyện giữa cô ta và bạn. Trong băng ghi âm đó, cô ta đã thú nhận là đã nhận tiền của anh Kiệt, nhưng vẫn cố tình chối không nhận và giở trò bẩn thỉu để đòi tiền bà Lan lần thứ hai…
Tuấn Anh im lặng, Lời nói của Thanh Hương làm anh thức tỉnh. Cô ấy hoàn toàn nói đúng, anh phải có trách nhiệm với con, còn việc chấp nhận Mộc Trà hay không lại là chuyện khác. Anh không ưa gì Mộc Trà nhưng còn bé Tú con anh, thôi thì hãy cho cô ta một con đường sống để nuôi con. Anh nói với Thanh Hương:
– Hương làm gì thì làm nhưng đừng lôi mình vào cuộc, có lẽ chỉ cảnh cáo cô ta thôi, dù sao cô ta cũng là mẹ của con trai mình…
– Huơng hiểu bạn khó xử, nhưng nếu không nộp cuộn băng ghi âm về cuộc nói chuyện giữa cô ta và Tuấn Anh, thì làm gì có bằng chứng để kết Ϯộι cô ta chứ?
Tình huống bỗng trở nên khó xử. Nếu không liên quan đến Tuấn Anh thì làm sao có bằng chứng là cuộn băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa hai nguời? Nhưng sự trăn trở của Tuấn Anh cũng không hề sai khi tình huống oái oăm vì cô ta lại là mẹ của bé Tú. Không nhẽ tất cả phải chịu thua hay sao?
Trong lúc cả hai nguời còn chưa nghĩ ra cách giải quyết sao cho hợp lý nhất thì điện thoại của Thanh Huơng đổ chuông. Nhìn màn hình lưu tên nguời gọi là ông việt. Cô nói với Tuấn Anh:
– Ba Việt gọi, mình nghe xem có gì không?
– Ừ. Huơng nghe đi
Khi cô vừa bấm nút nghe thì từ đầu dây bên kia, tiếng ông Việt hốt hoảng:
– Huơng ơi…con ơi…
Thanh Huơng bị bất ngờ bởi không hiểu tại sao mà ba Việt lại hoảng sợ đến thế. Cô vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
– Ba bị sao ạ? Ba cứ bình tĩnh đừng lo, con đến ngay…
– Không phải ba mà ở nhà, chẳng hiểu bà Lan nói thế nào mà hai nguời ᵭάпҺ nhau bị thuơng hết rồi…
– Vậy anh Kiệt đâu Ba? Ai nói mà Ba biết?
– Thằng Kiệt điện cho Ba trách về số tiền 500 triệu mà Ba đã hứa cho nó để giải quyết với con Trà. Vậy mà bà Lan lại về nhà đuổi hai mẹ con nó ra khỏi nhà, và tuyên bố không có một đồng xu nào hết. Chính vì thế mới cãi nhau rồi xảy ra ҳô ҳάϮ…
Chỉ cần nghe đến thế, không cần nói thì Thanh Huơng cũng hiểu rằng sau khi nói chuyện với cô và ông Việt. Bà Lan tức giận đi về nhà gây sự với Mộc Trà nên mới xảy ra như vậy.
Vì mở loa ngoài nên Tuấn Anh nghe từ đầu câu chuyện. Cậu ta lấy điện thoại của Thanh Hương mở băng ghi âm rồi gọi cho Mộc Trà. Lúc đầu Thanh Hương khá ngạc nhiên nhưng khi hiểu ý của cậu ấy thì cô gật đầu và hợp tác.
Chuông điện thoại đổ từng hồi dài nhưng đầu dây bên kia không có người nghe máy. Phải mấy phút sau tiếng Mộc Trà rất nhỏ nhưng cũng nghe rất rõ:
– Alo, sao anh lại gọi vào lúc này?
– Lúc này thì sao? Đã xảy ra chuyện gì hay sao?
– Em đang tức điên lên đây, Lão Kiệt thì hứa sẽ đưa 500 triệu cho em, nhưng nay mụ già về lật lọng, tuyên bố không có một đồng xu nào hết, đã thế lại còn đuổi hai mẹ con em ra đường…
– Rồi nghe bà Lan nói như thế thì em nói sao?
– Còn nói gì nữa, em điên quá nhảy lại túm tóc ᵭάпҺ luôn…
Tuấn Anh khuyên cô ta:
– Em hãy nhìn bé Tú mà dừng lại, số tiền 500 triệu em đưa cho bà Lan thì em cũng nói với anh là anh Kiệt đưa cho em rồi. Anh hiểu em cũng vì tức bác gáι, mà nói chưa lấy tiền và đòi thêm một lần nữa cho bõ tức thôi, nhưng làm vậy thất đức lắm…
Không ngờ cô ta trả lời:
– Em cần tiền, anh nghĩ thử xem bỏ ra có 500 triệu mà thâu về cả tỷ, há chẳng lời lắm hay sao? Anh nói gì thì em cũng cân nhắc, nhưng riêng chuyện này thì không được…
– Nếu em cần tiền thì anh sẽ đưa cho em, nghe lời anh hãy vì con mà dừng lại…
Mộc Trà ương bướng:
– Em nhất định phải lấy được số tiền đó từ bà ta cho bõ ghét nên anh đừng nói nữa mà mất công. Mà anh đang ở đâu sao nghe ồn thế?
– Anh đang ở quán café, chợt nhớ đến em…
– Anh đi uống một mình hay đi với ai?
Tuấn Anh cười:
– Anh đi uống với bạn…
– Bạn nào? nam hay nữ?
Tuấn Anh tỏ vẻ không vui:
– Ủa, em bắt đầu kiểm soát anh từ hồi nào vậy? Em có thể bỏ anh đi theo anh Kiệt nên trong đầu lúc nào cũng nghĩ người khác như mình hay sao?
Không ngờ khi nghe câu nói đó thì cô ta tỏ ra tức giận hét lên:
– Anh muốn chọc tức tôi đúng không? tôi hỏi lại một lần nữa, anh đang uống café với ai…
Lúc này Thanh Hương không kiên nhẫn nổi nữa bèn lên tiếng:
– Là tôi được chưa? Tôi đang ngồi uống café với Tuấn Anh đây, và lẽ dĩ nhiên đã ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện điện thoại của hai người…
Bỗng điện thoại cô ta tắt máy ngay sau câu nói của Thanh Hương. Tuấn Anh nhìn cô rồi trả lời:
– Cô ta tắt máy rồi…
– Tại sao lại thế? Có bao giờ cô ta quá bất ngờ khi thấy Hương cũng có mặt ở đây và biết hết sự thật không?
– Mình nghĩ có hai trường hợp xảy ra, một là anh Kiệt xuất hiện, hai là cô ta đang tгêภ đường tới đây…
– Mình nghĩ có lẽ rơi vào tình huống một, bởi cô ta biết tụi mình ngồi ở quán nào mà đến chứ?
– Mình nghĩ tình huống hai…
Sở dĩ Tuấn Anh nói như thế bởi anh không lạ gì tính nết đa nghi của cô ta. Ngay từ ngày mới quen thì cô ta đã cài định vị xe cũng như điện thoại của anh, và chắc chắn anh Kiệt cũng cùng chung số phận như vậy. Thanh Hương không tin:
– Mình dám cá với cậu luôn á, cô ta không thể đến đây mà đến làm gì chứ?
– Vì Hương nói ra đã ghi âm cuộc nói chuyện…
Như chợt nhớ ra điều gì, cô đứng dậy và nói với Tuấn Anh:
– Mình vẫn không tin…
Miệng nói nhưng Tuấn Anh thấy Thanh Hương đứng dậy thì hỏi:
– Không tin thì ngồi đây chờ chứ đi đâu đấy…
– Mình đi toilet…
Nói xong thì cô kín đáo lấy chiếc điện thoại ghi âm cuộc nói chuyện bỏ vào túi quần, còn lại một chiếc chuyên dùng để bán hàng có cài pass thì vẫn để nguyên trong túi. Không ngoài dự đoán của Tuấn Anh, khi Thanh Hương vừa ҳάch giỏ đứng dậy, thì một tên ngồi gần đó chạy rất nhanh giật giỏ ҳάch đồng thời chạy ra ngoài và lên một chiếc xe taxi đã chờ sẵn.
Tình huống xảy ra rất nhanh và bất ngờ nên ai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay Thanh Hương là người bị hại mà cũng không kịp kêu một tiếng. Cô cứ đứng ngẩn người giữa quán mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Riêng Tuấn Anh đã hiểu vụ này chính Mộc Trà ra tay, thuê Һγ siпh ςư-ớ.ק giật giỏ ҳάch của Thanh Hương chứ không phải ai khác. Việc Thanh Hương trả lời rằng đã ghi âm cuộc nói chuyện chính là một đòn khiêu khích và cô ta hành động. May mà chiếc bút ghi âm cô đã trả lại cho anh, khi anh không muốn mình liên quan đến vụ này. Nếu không khi nó lọt vào tay cô ta thì lại thêm rắc rối…
Qua giây phút bàng hoàng và bất ngờ. Thanh Hương đi lại bàn ngồi, cả hai người cùng im lặng không ai nói với ai câu nào. Lúc sau Tuấn Anh lên tiếng trước:
– Mình cũng không ngờ cô ta lại hành động nhanh và táo tợn như vậy…
– Hèn quá, nếu giỏi thì gặp nhau đi, việc gì phải dùng biện pháp hạ đẳng như vậy…
– Bởi vậy mới bất ngờ…
Thanh Hương im lặng, cô không nói cho Tuấn Anh biết chiếc điện thoại ghi âm hiện đang ở trong người cô mà chỉ nói:
– Mình muốn về nhà hàng…
– Để mình đưa về…vậy mất điện thoại rồi thì Hương tính sao? Có cần đến cây bút ghi âm không?
– Không cần, tốt nhất không nên ảnh hưởng đến bạn…
– Hương thông cảm, mình còn bé Tú…
– Mình hiểu mà, thôi về đi…
Nói xong hai người đứng dậy ra về, suốt chặng đường đi không ai nói với ai một lời nào…Khi về đến nhà hàng thì cô gọi cậu Khải nói gì đó, chỉ vài phút sau toàn bộ dữ liệu ghi âm nhanh chóng được sao chép và chuyển đến luật sư Hoàng Vũ. Mặt Thanh Hương đanh lại, cô đã bỏ qua một lần khi cô ta chính là nguyên nhân phá nát hạnh phúc của gia đình cô. Sở dĩ cô không can thiệp bởi qua việc này, cô thấy lỗi không phải chỉ mình cô ta mà trong đó có lỗi từ Tuấn Kiệt. Nếu anh ta chung thủy thì một mình cô Trà chứ mười cô cũng không làm gì được. Đằng này anh ta nhẫn tâm phản bội người vợ của mình để đi theo cô ta. Thanh Hương không can thiệp mà dễ dàng chấp nhận ly hôn cũng một phần từ bà Lan mẹ chồng cũ của cô. Cô muốn hai mẹ con bà Lan phải nếm mùi đau khổ nếu một ngày biết được rằng Tuấn Kiệt vô sinh và rõ ràng bé Tú là con người khác…
Nhưng hình như không thấy cô lên tiếng thì Mộc Trà càng làm tới. Ngay cả khi hai vợ chồng cô đã ly hôn mà cô ta vẫn chưa dừng lại. Mặc dù đã ly hôn, nhưng cô xem ông Việt như cha ruột của mình, việc ông Việt sang tên nhà đất cho cô chẳng qua cô giúp ông đối phó với mẹ con bà Lan và Mộc Trà mà thôi, chứ cô không tơ hào một tấc đất chứ đừng nói đến tài sản gì. Nhưng một khi cô ta làm quá với ông Việt thì cô không để yên. Nhất là chính cô ta thuê Һγ siпh ςư-ớ.ק giật tài sản của cô thì rõ ràng cô đủ cơ sở pháp lý để đối phó với cô ta rồi…